Ads
“Tôi yêu vợ tôi, hai
chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chướng ngại, bây giờ tôi chỉ muốn cho
cô ấy một phần tình yêu hoàn chỉnh.” Nhâm Mục Diệu thận trọng nói, trong âm
điệu lạnh nhạt lộ ra thái độ kiên định, “Số tiền này tôi sẽ thông qua danh
nghĩa của cô mà quyên cho hội từ thiện.” Nói xong, hắn lập tức đứng lên.
“Diệu!” Khả Linh bắt lại tay hắn, đôi mắt mang theo những tia nước nhỏ nhìn
hắn, cùng với một phần thỉnh cầu, và một phần chờ mong, “Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ em thật sự không có chút hi vọng nào sao?
Em không ngại trong lòng anh có cô ấy, chẳng lẽ trong lòng anh không có chút vị
trí nhỏ nhoi nào cho em sao?”
Nhâm Mục Diệu rút tay mình ra, lạnh lùng đáp lại: “Thật xin lỗi. . . . . .”
Mặt Khả Linh tái nhợt cứng đờ, thân thể lung lay như chiếc lá rụng đang phải
hứng chịu một cơn sương gió lạnh buốt.
Nhâm Mục Diệu đỡ cô, “Cô làm sao vậy?”
“Em hơi thiếu máu.” Đôi môi Khả Linh trắng bệch, lắc đầu một cái, “Thật xin
lỗi, hôm nay em thất lễ.”
Khả Linh thờ ơ nhìn Nhâm Mục Diệu, xoay người rời đi.
Nhâm Mục Diệu nhìn thân thể gầy yếu của cô ta, bóng lưng của cô ta có mấy phần
tương tự Kiều Tâm Du, hắn động lòng trắc ẩn, “Để tôi tiễn cô về!” Nhìn dáng vẻ
của cô ta, dường như có thể té xỉu bất kì lúc nào.
————
“Khả Khả Nhạc Nhạc, sao các con không ghé ngay qua bệnh viện mà phải đến đây
trước?” Kiều Tâm Du có chút buồn bực, càng ngày càng không hiểu nổi hai tiểu ác
ma này đang giở trò quỷ gì.
Khả Khả Nhạc Nhạc kéo kéo tay Kiều Tâm Du, lôi cô vào trong khách sạn.
“Mẹ, nếu con không mở cửa cứu Ông Đinh, chú ấy sẽ bị nhốt mãi trong gian phòng
đó, chịu đựng cơn đói bụng mất!” Nhạc Nhạc nở một nụ cười ngây thơ không chút
tà ác với Kiều Tâm Du.
Kiều Tâm Du thở dài một tiếng, đến khi nào thì hai tiểu ác ma này mới chịu ngồi
yên chút đây?
“Mẹ, người kia có phải là cha không. . . .
. .” Khi Khả Khả che miệng Nhạc Nhạc lại, cô bé đã nói hết lời rồi.
Tầm mắt Kiều Tâm Du vừa nhấc lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mặt,
gương mặt xinh đẹp của cô chợt đông cứng, sắc mặt trắng bệch như đang mang lên
mình một chiếc mặt nạ, có vẻ cứng ngắc. Cô cảm thấy có một dòng nước ấm xông
thẳng lên trí óc mình, một cơn đau nhức tê liệt truyền tới đỉnh đầu, từng hồi
một, tựa như những dải dây mây mang theo từng chiếc gai nhọn hoắt, một vòng rồi
lại một vòng quấn chặt lấy cô, ép cô phải đứng thẳng chịu đựng chúng ——
Bước chân cô vô lực run rẩy, trước mắt là khung cảnh mơ hồ, giống như nó bị bao
phủ lấy bởi một lớp kính mờ.
Nhạc Nhạc thoát khỏi tay Khả Khả, tiếp tục truy hỏi “mẹ, mẹ, dì đi bên cạnh cha
là ai?”
Còn Khả Khả thì phát hiện mẹ có chút khác thường, cậu lôi kéo váy áo Kiều Tâm Du,
“Mẹ, mẹ! Mẹ làm sao vậy?”
Đôi mắt như ánh sao của cô bị màn đêm che khuất, mất đi sắc thái, có vẻ trống
rỗng, không tiêu điểm.
“Mẹ, mẹ. . . . . .” Tiếng gọi quen thuộc truyền vào tai Nhâm Mục
Diệu.
Hắn lập tức xoay người, khi liếc thấy Kiều Tâm Du, đôi mắt tối tăm chớp qua một
tia nhìn hoảng hốt, lập tức thả tay Khả Linh ra, sải bước đi về phía Kiều Tâm
Du.
Tầm mắt mơ hồ của Kiều Tâm Du dần dần thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ từ
tiến về phía mình, hơi thở thân quen chầm chậm tới gần, cô quay người bỏ chạy. . . . . .
“Tâm Du, em dừng lại ngay cho anh, nghe anh giải thích có được không!” Nhâm Mục
Diệu lập tức đuổi theo.
Nhạc Nhạc thở ra một tiếng thật dài, “Ai! Khả Khả, anh nói đi, cha liệu có phải
quá phong lưu không, có mẹ rồi còn có người đàn bà khác? Ngộ nhỡ anh được di
truyền phải gien của cha thì làm thế nào đây, vậy em phải có bao nhiêu người
chị dâu?”
Mặt Khả Khả tối sầm, “Chúng ta đi mở cửa cho Ông Đinh trước đi!”
Cảnh tượng trước mắt mơ hồ làm bước chân Kiều Tâm Du trở nên bất ổn, cô không
ngừng va phải người đi đường, vội vàng nói xin lỗi với bọn họ “Thật xin lỗi,
thật xin lỗi. . . . . .”
Nhâm Mục Diệu ở phía sau kéo Kiều Tâm Du qua một phen, “Tâm Du!”
“Anh buông tôi ra!” Kiều Tâm Du vô lực giãy giụa.
Đôi tay Nhâm Mục Diệu quấn chặt vòng eo thon nhỏ của cô, “Tâm Du, anh thật sự
xin lỗi em, anh chưa nói rõ cho em biết.”
“Cô ấy là ai? Anh nói cho tôi biết đi, không cần gạt tôi, nếu tôi là vật cản
giữa hai người, vậy tôi xin tình nguyện thành toàn cho hai người.” Trong đôi
mắt trong suốt chợt hiện lên thật nhiều những tia nước sáng trong vỡ nát.
Những đợt sóng người bên cạnh liên tục vội vàng đi qua bọn họ, đẩy bọn họ lên
trước, không một ai dừng bước lại nhìn đôi vợ chồng trẻ trai tài gái sắc này.
“Cô ấy là vợ chưa cưới của anh...” Giọng Nhâm Mục Diệu trầm thấp kiên định nói:
“Nhưng, anh đã nói cho cô ấy hiểu, từ giờ phút này trở đi cô ấy chẳng là gì
cả.”
“Vợ chưa cưới... Vợ chưa cưới...” Mắt Kiều Tâm Du mất đi tiêu điểm, dần
trở nên mờ mịt, miệng cô càng không ngừng ngập ngừng, dường như, cô giờ đây
chẳng nghe được gì.
Trong trí óc quay cuồng một cảm giác đau đớn quen thuộc, dường như có một đợt
sóng thần đang tiến tới, cô sao có thể chạy thoát...
Trước mặt bỗng tối sầm, rơi vào hôn mê.
“Tâm Du!” Nhâm Mục Diệu kêu lên một tiếng, lập tức ôm lấy thân thể mềm yếu của
cô.
————
Hai tiểu ác ma đi tới phòng dành cho tổng thống, lỗ tai nhỏ dính sát vào trên
cửa.
“Ơ?” Đôi mắt Nhạc Nhạc xoay tròn, “Khả Khả, sao không có động tĩnh gì nhỉ?”
“À...” Cái này cậu cũng không biết, đẩy cửa ra, “Chúng ta vào xem chút không
được sao.”
Nhạc Nhạc nhảy qua mấy bộ áo quần, “Hai người họ sao lại ném bừa quần áo như
thế, thật không ngắn nắp, nếu như trúng phải mấy em nhỏ thì biết làm sao?”
Trên chiếc giường xốc xếch Đinh Hạo Hiên đang cùng Ngô Du Du ngang nhiên nằm.
“Chị, hôm qua bán bong bóng được không?” Nhạc Nhạc đẩy đẩy Ngô Du Du, kéo Khả
Khả tới, “Khả Khả, anh mau nhìn xem, mặt chị ấy đỏ quá, liệu có phát sốt
không?”
“Ư...” Ngô Du Du nghe được tiếng động, thì thầm một câu, sau đó duỗi cái lưng mệt
mỏi của mình ra, cảm thấy cả người đau nhức, mở ra đôi mắt mờ mờ, bất chợt vẻ
mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà.
“Chị, bong bóng bán có được không?” Nhạc Nhạc hỏi lần nữa.
Đôi mắt như nước trong của Ngô Du Du thoáng chốc trợn tròn, nhớ lại chuyện xảy
ra tối hôm qua, lập tức kéo chăn, vùi gương mặt hồng hồng của mình vào trong.
“Ồn quá!” Đinh Hạo Hiên tiện tay bắt lấy một chiếc gối ôm ném ra ngoài.