Ads
Sắc mặt Nhâm Mục Diệu
bỗng tối đen, dâng lên một luồng sát khí. “Gần đây không có chạm vào cô, có
phải cô không chịu nổi rồi không?”
“Tôi không hiểu ý anh...” Cánh tay Kiều Tâm Du muốn tránh thoát, ánh mắt của
hắn làm cho người ta sợ hãi, như kim châm vào cô.
Hảo tâm cho hắn một nồi canh bổ, hắn không cảm kích thì thôi, còn bày ra bộ mặt hưng sư vấn
tội*, “Anh không muốn uống cũng không sao,
cùng lắm thì tôi uống. Dược liệu quý
giá như vậy bỏ thì tiếc lắm”.
*hưng sư vấn tội: là một thủ tục trong hôn
lễ của người Trung Quốc, trong đó mọi người sẽ hỏi cô dâu về các chuyện của họ,
người phụ trách hỏi là các chàng trai
Trong mắt Nhâm Mục Diệu
hiện lên một tia cười xảo quyệt, một tay bắt được cổ tay của cô, tay kia vung
lên ——
Choang —— những mảnh vụn tráng men văng khắp nơi, nước canh chảy chảy trên đất,
một mùi thuốc quái dị lan tràn ra.
Khóe miệng Nhâm Mục Diệu cong lên, nhàn nhạt nói: “Ngân dương hoắc, dương khởi
thạch, tiên mao, cửu thái tử, dương hồng thiên những thứ này đều là thuốc bắc
dùng để tráng dương”. Để sát vào cổ cô “Cô xác định muốn uống?”
“Hả?” . Hai mắt Kiều Tâm Du thoáng chốc mở lớn, giật mình, há to miệng.
Chân mày Nhâm Mục Diệu đe dọa, nhìn cô. “Cô cảm thấy tôi cần những dược liệu
này? Hay là cô cảm thấy tôi không thỏa mãn được cô?”
“Không... không” . Mặt Kiều Tâm Du nhất thời đỏ ửng. “Bà nội nói những thứ
thuốc bắc này là để bồi bổ thân thể, tôi không biết những thứ này dùng để bổ
cái gì”. Cô nói năng có chút lộn xộn.
Cô thật sự rất rảnh rỗi. Nhâm Mục Diệu thở dài một tiếng. May mắn mình không uống thứ canh bổ kia. Vạn nhất uống
vào, không biết kết quả là khí huyết của hắn sẽ quá thái thịnh đến thất
khiếu* chảy máu, hay kích thích thú
tính của hắn quá độ?
*thất khiếu: gồm hai
tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Hiện giờ hắn một chút thèm ăn cũng không có, rất sợ trong thức ăn của cô lại
cho thêm cái gì không lường trước được. Bước đến
tủ rượu, lấy ra một chai Whisky màu da cam.
Kiều Tâm Du thu dọn lại bừa bãi trên đất, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhâm Mục
Diệu đang uống rượu, kêu to. “Đừng...Uống...uố...ng!”
Nhâm Mục Diệu để xuống ly rượu đã đến bên miệng, nhẹ nhàng đung đưa chén thủy
tinh ánh sáng ngọc của đèn thủy tinh chiếu vào trong mắt hắn, trong mắt nhộn
nhạo lăn tăn lên tia bất an.
Lúc Kiều Tâm Du hô lên, hắn đã uống xong ba chén.
“Tại sao?”. Giọng nói trầm thấp đè nén giận dữ.
“Bởi vì...”. Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, quyết định thẳng thắn, âm giọng khe
khẽ có chút run tun, “Tôi có bỏ thêm vào trong rượu một chút”. Nói xong cô không dám thở mạnh.
Nhâm Mục Diệu có cảm giác bị người tính kế, tiếng nói âm lệ vang lên “Chút gì?”
“Bà nội đưa cho tôi một lọ thuốc nước nhỏ. Nhưng
tôi cũng không biết là cái gì”. Đầu
Kiều Tâm Du cúi càng ngày càng thấp, tiếp theo tiếng nói cũng càng ngày càng
nhỏ. “Bà nội nói cái đó cũng là bổ ‘thân thể’ “. Kiều Tâm Du nói thêm một câu.
“Rõ ràng cùng với dược hiệu thuốc bắc này không khác lắm!”
“Chết tiệt!” . Nhâm Mục Diệu mắng một tiếng, vung tay đập vỡ cái chén.
Tìm chút thuốc đông y thì thôi đi, lại còn một chiêu thuốc đông tây y kết hợp
khó lòng phòng bị, khiến cho Nhâm Mục Diệu gặp hạn.
Từ trước đến giờ chỉ có Nhâm Mục Diệu hắn một tay đùa bỡn phụ nữ, hôm nay lại
thua bởi tay cô gái này. Chủ nghĩa đại nam tử, lòng tự trọng của hắn, tràn ra
vẻ mặt âm trầm đi về phía cô.
Kiều Tâm Du cảm giác được ngọn lửa trong mắt hắn như muốn đốt cháy cô, cô gục
đầu không dám nhìn hắn,nhẹ giọng thầm nói: “Cũng may anh chưa uống”.
“Cô ngăn cản đã không kịp, tôi uống ba chén rồi”. Tiếng
nói lạnh lùng âm trầm bỗng từ đỉnh đầu truyền đến.