Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Chương 1: Chương 1




Ngày tôi vào đại học, ba đưa tôi ra ga. Tôi xách hành lý, ngồi xe đò suốt 3 tiếng đồng hồ mới lên đến trung tâm tỉnh. Xe đến chậm hơn dự kiến nửa tiếng, lúc chúng tôi vội vã chạy vào ga, thì chỉ còn 15 phút nữa là tàu khởi hành. Ba tôi không thích đưa tiễn, nhất là khi phải tiễn ai đến phút cuối. Nên sau khi sắp xếp hành lý cho tôi xong ông nhanh chóng xuống tàu.

“Đừng tiết kiệm quá. Đầu tháng sau ba sẽ gởi tiền cho con.”

Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu.

“Nhớ đi mở một tài khoản rồi gởi tiền vào đó, coi chừng mất.”

“Dạ.”

“Học hành cho đàng hoàng!”

“Dạ.”

“Tiểu Thu, mình là dân quê lên phố, giấy rách phải giữ lấy lề. Nhớ lời ba dặn, làm người phải biết thân biết phận, càng phải biết tự trọng nghe không!”

Những lời liên quan đến lòng tự trọng, từ nhỏ đến lớn, ba tôi đã nói hơn cả trăm lần, cứ như ông vẫn đang sống ở những năm cuối triều Minh không bằng. Thật ra, tuy là giáo viên trung học nơi thị trấn nhỏ chúng tôi đang sống, nhưng ba tôi vốn là sinh viên thành phố, lúc phân công công tác ông tình nguyện về nông thôn, sau đó cưới mẹ tôi và sống luôn ở đây. Giờ nhìn ông đã già hơn tuổi, râu tóc đã lấm tấm sợi bạc.

“Con biết rồi, ba!”

Ông cười cười, nói “Ba đi trước, chiều nay ba phải lên lớp.”

Nói xong, bóng ông nhanh chóng mất hút. Rất nhanh, chẳng kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi rơi lã chã .

Tôi chen chúc trong toa tàu chật chội suốt một ngày trời mới tới Bắc Kinh. Sau đó, tôi theo hướng dẫn trên “Thông Báo Nhập Học”, bắt mấy tuyến xe buýt, cuối cùng cũng tới được trường Đại học Sư Phạm S. Thật ra, điểm số của tôi đủ đậu vào Đại học Bắc Kinh[1], nhưng không biết tại sao tôi không trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh, mà lại trúng tuyển nguyện vọng hai là Đại Học Sư Phạm S. Ban đầu tôi đăng ký Khoa Kinh Tế Quốc Tế, nhưng tôi cũng không được nhận vào Khoa Kinh Tế Quốc Tế, mà là Khoa Ngoại Ngữ. Mặc dù tôi khá ngoại ngữ, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ chọn nó làm nghề. Tôi mang tâm trạng nặng nề bước vào cổng trường Đại học S. Xếp hàng làm thủ tục nhập học xong, tôi đi qua một con đường dài rợp bóng cây, cuối cùng cũng tìm được phòng của mình.

[1] Một trong những trường đại học hàng đầu của Trung Quốc.

©STENT

Cửa phòng đang mở. Phòng tổng cộng có sáu giường, ba giường bên dưới đều có hành lý để lên. Ba đứa con gái đang ngồi trò chuyện bên mép giường. Người cao nhất trong đám quay đầu lại nhìn tôi, hỏi “Cậu là sinh viên mới à?”

Tôi gật đầu.

“Khoa nào?”

“Khoa Ngoại ngữ.”

Cô nàng nhíu mày “Chuyên ngành gì?”

“Ngữ Văn Anh.”

Cô nàng chỉ vào một giường phía trên, nói “Phía dưới đều có người rồi. Bên trên còn trống, cậu tự chọn chỗ đi!”

Cô ấy rất đẹp. Mũi cao, mắt to, da trắng, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ nhàn nhã khó tả.

“Cậu tên gì?” Cô nàng lại hỏi.

“Tạ Tiểu Thu.”

“Tớ tên Phùng Tĩnh Nhi. Đây là Ngụy Hải Hà, còn đây là Ninh An An. Bọn tớ đều là dân bản địa.” Cô ta chỉ hai người còn lại, nói tiếp “Bọn tớ đều là bạn cùng phòng với cậu.”

Dân bản địa chính là người Bắc Kinh.

“Chào mọi người.” Tôi nói. Ngụy Hải Hà và Ninh An An gật đầu với tôi, xem như trả lời.

“Lát nữa sẽ có một người Thượng Hải vào. Cậu ấy tới rồi, đang đi làm thủ tục bổ sung.” Ninh An An chỉ vào đống hành lý cạnh cửa. Một lát sau, cô ta đột nhiên nhớ ra gì đó, nói thêm “Còn một giường luôn để trống. Đó là chỗ của Lưu Huyên. Cậu ấy là con gái rượu của hiệu trưởng, nhà nằm trong khuôn viên trường. Có lẽ sẽ thường xuyên ở nhà.”

“Các bạn quen nhau trước hả?” Tôi nhẹ nhàng hỏi một câu.

“Bọn tớ học chung trường cấp ba.”

Tôi không nói gì nữa, mở túi ra, leo lên giường bắt đầu dọn dẹp với tốc độ nhanh nhất. Đồ đạc của tôi rất ít, giường chiếu nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng.

Ngụy Hải Hà nhìn quanh rồi hỏi “Nè… cậu không mang theo màn à?”

Tôi lắc đầu “Không có. Sắp qua mùa đông rồi, ở đây còn có muỗi hả?”

Ngụy Hải Hà cười nhạt “Màn không phải để ngăn muỗi. Màn là một thế giới, bên trong màn là thế giới riêng của cậu. Chắc cậu cũng phải có chút riêng tư chứ?”

Tôi cảm thấy mấy câu này của cô ta không có ý tốt, đang cúi người liền đứng thẳng lưng lên, tôi nhìn vào mắt cô ta, nói “Tôi không có gì riêng tư hết.”

Hai người nhìn nhau, câu nói không lời được truyền qua ánh mắt.

Cuối cùng, Ninh An An cười nói “Tuy phòng này ở tầng bốn, nhưng bụi nhiều lắm. Có màn vẫn tốt hơn, cũng sạch sẽ hơn. Mọi người đều mắc màn, nhìn phòng sẽ gọn gàng hơn. Cậu thấy thế nào? Đúng rồi, cậu tên là gì vậy?”

“Tạ Tiểu Thu.”

Không ai hỏi quê tôi ở đâu. Chắc sợ tôi nói ra một nơi họ chưa từng nghe đến, hoặc giả, sợ tôi ngại không nói.

Buổi chiều, tôi đi tiệm tạp hóa mua màn, tốn hết 40 tệ[2]. Lại đi mua sách giáo khoa năm nhất, tốn hết 130 tệ. Trên người tôi chỉ còn lại 30 tệ. Mà căn tin trong trường bán mắc vô cùng, một dĩa cơm rẻ nhất cũng mất 2 tệ.

[2] Nhân dân tệ hiện nay có giá khoảng 3,300 đồng Việt Nam.

Lúc về ký túc nữ, cô gái Thượng Hải đã ngồi trên chiếc giường buông sẵn màn. Tên cô ấy là Tiêu Nhụy, dáng người nho nhỏ, làn da trắng trẻo, tóc dài đen nhánh, đang ngồi xếp bằng ăn sô cô la, nhìn giống như một tiểu yêu tinh.

“Tối nay có chiếu phim hội trường, vé giá 3 tệ, chúng ta cùng đi nha! Hết phim sẽ có vũ hội, nữ sinh viên tham gia miễn phí. Tĩnh nhi, vệ sĩ của cậu có đi không?” Ninh An An cười nói.

“Hay quá!” Mọi người đều giơ tay lên, trừ tôi.

“Bạn ăn sô cô la không?” Tiêu Nhụy đưa tôi một thanh “Hiệu Dove, mình không ăn loại khác.”

“Cám ơn, mình… không thích ăn đồ ngọt.”

“Ăn một miếng đi, nể mặt mình, được không?” Cô ấy lại nhét vào tay tôi.

“Được rồi. Cám ơn cậu.”

“Đừng khách sáo.” Tiêu Nhụy vừa ăn vừa nói “Mình thấy, vị trí giường trên giường dưới nên chăng mỗi học kỳ đổi một lần, vậy mới hợp lý nhỉ? Ví dụ như, học kỳ đầu nằm giường dưới, học kỳ sau nằm giường trên. Học kỳ đầu nằm giường trên, học kỳ sau nằm giường dưới. Mọi người đều có cơ hội nằm giường dưới, như vậy mới công bằng, Tiểu Thu, cậu thấy sao?”

Tôi gật đầu.

Vẻ mặt Phùng Tĩnh Nhi hơi biến sắc, Ngụy Hải Hà thì khó chịu liếc nhìn chúng tôi. Ninh An An cười nói “Còn lâu mới tới học kỳ sau, đợi qua đầu học kỳ sau chúng ta sẽ bàn kĩ lại. Không chừng tới lúc đó cậu quen rồi, không chịu xuống cũng không chừng.”

Tiêu Nhụy cắn một miếng sô cô la nói “Mình chắc chắn sẽ đồng ý chuyển xuống, bây giờ mình nằm không quen chút nào.”

Ngụy Hải Hà nhìn tôi, hỏi “Cậu thì sao, Tiểu Thu, cậu cũng không muốn nằm giường trên à?”

“Tôi thấy ý kiến của Tiêu Nhụy khá hay. Nằm trên nằm dưới không quan trọng, quan trọng là công bằng.” Tôi bình tĩnh trả lời.

“Đi xem phim trước đi.” Ninh An An cầm túi lên, đi ra ngoài. Mọi người nối đuôi đi.

“Tiểu Thu, bạn không đi thật à?” Tiêu Nhụy hỏi.

“Xin lỗi, mình đã hẹn gặp một người đồng hương. Tối nay.”

“Chưa bắt đầu học ngoại ngữ mà cậu đã quên ngữ pháp tiếng Trung rồi, chị Hai ơi, trạng ngữ chỉ thời gian phải nằm đầu câu chứ.” Ngụy Hải Hà nói móc tôi một câu. Tiếng cười khanh khách vang lên ngoài cửa.

Thật ra, tôi đã gặp chị đồng hương Lâm Thanh từ sớm rồi. Chị ấy cùng quê với tôi, đang học năm tư Khoa Lịch Sử, sắp tốt nghiệp. Tôi gặp chị ấy buổi chiều, tâm sự được một lát liền hỏi về cách sống ở Bắc Kinh.

“Ở đây chi phí đắt đỏ lắm, em phải đi làm thêm mới sống nổi.”

Tôi hiểu rõ, nên kể cho chị nghe tôi đã xài hết phân nửa số tiền đem theo. Chị đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói “Chị biết có một quán cà phê đang tuyển nhân viên, đáng lẽ chị định đi. Nhưng vì cách trường hơi xa. Nhưng vì cách trường hơi xa, phải đổi bốn tuyến xe buýt lận, nên chị đổi ý. Em muốn đi không? Làm nhân viên phục vụ trong quán Starbucks[3]. Công việc không nặng nhọc lắm, chủ yếu làm ca sáng và ca tối, thời gian linh hoạt, họ rất thích sinh viên khoa Ngoại Ngữ, vì chỗ đó có nhiều khách nước ngoài. Em muốn đi thì cho chị biết, chị phải gọi điện thoại hẹn người ta trước.”

[3] Một hệ thống quán cà phê nổi tiếng trên toàn thế giới, có trụ sở ở thành phố Seattle bang Washington, Mỹ.

Đúng là bánh bao thịt từ trên trời rơi xuống, tôi gật đầu lia lịa.

Chị viết sơ yếu lí lịch giúp tôi, cho tôi mượn một bộ quần áo. Lúc tôi sắp về, chị còn đưa cho tôi một cây son.

“Chị em mình từ quê lên, giọng nói đã quê mùa, nếu không mặc quần áo đẹp, thì càng khiến người ta chê cười. Em nói tiếng phổ thông giỏi không?”

“Cũng được. Phát âm chưa tốt lắm.”

“Phải phân biệt từ nào cần uốn lưỡi, từ nào không cần uốn lưỡi. Dân ở đây còn phân biệt vần in và vần ing nữa.”

“Em sẽ chú ý.”

“Lúc nói chuyện nhớ đệm thêm tiếng Anh vào, không phải lúc nào cũng nên nói thật, cũng đừng cho người ta biết thông tin cá nhân. Thật thà quá thì dễ bị lừa, hiểu không?”

“Em hiểu rồi, cám ơn chị nhắc nhở.” Tôi le lưỡi.

“Trong quán toàn là sinh viên đi làm thêm, kiếm tiền đàng hoàng, nên chị không lo em học thói xấu. Đừng giống mấy đứa con gái hư hỏng bên khoa em và khoa m nhạc, vì muốn tiêu xài hoang phí mà sẵn sàng đi làm gái bao, làm vợ bé, cái gì cũng dám làm.”

“Dạ.”

Lâm Thanh dặn dò xong, liền ra ngoài gọi điện thoại đến quán giúp tôi. Lúc về phòng, chị nói cho tôi biết, tôi phải thử việc tại quán ba ngày, bắt đầu từ tối nay. Chị hỏi tôi có chịu làm ca tối không, ca tối bắt đầu từ 6 giờ tối đến 12 giờ khuya. Các ca khác đều đã có người rồi.

Đương nhiên là tôi đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.