Tôi cuộn mình trong tủ âm tường, nghe Roxette chữ được chữ mất, nghe
hết lượt thứ ba, tôi bắt đầu buồn ngủ. Tôi nhìn ngoài khe tủ, Lịch Xuyên đang ngồi trên giường, máy tính và hai màn hình lớn đều đang chạy, vừa
nghe nhạc, vừa tập trung tinh thần vẽ.
Trong phòng, ngoại trừ nhạc của Roxette ra, chính là tiếng nhấp chuột.
Sau đó, anh tắt Roxette, đổi thành nhạc hòa tấu theo phong cách spa, có tiếng chim hót và tiếng thác nước như thật.
Cơn buồn ngủ lại đánh úp.
Làm sao bây giờ! Người này vẫn chưa có vẻ buồn ngủ. Nhưng tôi buồn ngủ tới mức hai mắt cứ díp lại.
Tôi tính cứ ngủ một chút, cho tinh thần thoải mái, đợi tới nửa đêm
anh ngủ rồi, mới trốn về. Tôi ngồi dựa vào tường, ôm áo sơ mi của anh,
nhanh chóng thiếp đi.
Tôi an tâm ngủ là vì tôi tin trước khi Lịch Xuyên ngủ, nhất định anh
sẽ đi tắm. Tiếng nước chảy trong nhà tắm sẽ đánh thức tôi. Nhưng mà hoàn toàn không có tiếng nước chảy. Tôi ngủ rất say, còn mơ một giấc mơ rất
đẹp. Tôi mơ thấy Lịch Xuyên ôm tôi, đưa tôi lên trên giường, sau đó anh
hôn nhẹ lên mặt tôi. Tôi kéo cổ áo anh lại, nói: “Không tính, thêm cái
nữa đi!” Lúc đầu anh không chịu, sau đó lại nói: “Em hứa với anh sẽ cai
thuốc đi, anh sẽ hôn cái nữa.” Tôi liền vỗ ngực: “Em hứa với anh!”
Anh cúi xuống, dịu dàng hôn tôi, mười ngón tay lạnh lẽo chạm vào mặt
tôi, thật triền miên, thật chăm chú, rất lâu vẫn chưa buông ra. Sau đó
anh hỏi “Đủ chưa?” Tôi đưa tay ra ôm anh, anh lại cầm tay tôi lại, nhét
vào trong chăn, nói: “Ngủ đi.” Tôi nói “Em đang ngủ mà, em đang mơ.” Anh hơi mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: “Vậy thì em mơ tiếp đi.”
Hình bóng của Lịch Xuyên luôn chạy nhảy trong đầu tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra phá hoại cuộc sống hàng ngày của tôi. Suốt sáu năm
qua tôi vẫn chưa thể vượt qua được khó khăn này. Tôi chưa bao giờ nghiên cứu lý luận của Sigmund Freud[1], nên không biết tại sao có những kí ức có thể chết đi, có thể chôn sâu vài chục năm chưa nổi lên; nhưng có
những kí ức cứ sống mãi, cứ như dầu trôi trên nước, dù khuấy thế nào
cũng không chìm xuống được.
[1] Sigmund Freud (1856-1939) nguyên là một bác sĩ về thần kinh và
tâm lý người Áo. Ông được công nhận là người đặt nền móng va phát triển
lĩnh vực nghiên cứu về phân tâm học.
… Lịch Xuyên ơi, anh là Titanic của em, anh cũng là núi băng của em.
Lịch Xuyên, anh đi về phía trước, ném lại một cục đá vào không trung,
cục đá đó chính là em.
Reng reng reng… Reng reng reng… Reng reng reng…
Tiếng chuông đồng hồ báo thức làm tôi tỉnh dậy. Nhìn đồng hồ:
Thời gian: 7 giờ 45 phút sáng.
Nhân vật: Tạ Tiểu Thu.
Địa điểm…! Địa điểm…
Trên giường của anh Vương Lịch Xuyên.
Tôi dụi mắt lia lịa. Không thể tin được đây là sự thật!
Không được, kiểm tra lại một lần nữa!
Thời gian: 7 giờ 46 phút sáng.
Nhân vật: Tạ Tiểu Thu.
Địa điểm…
Trên giường của Lịch Xuyên.
Chắc chắn là giường của anh.Tuy phòng khách sạn nhìn tương đối giống
nhau, nhưng phòng của Lịch Xuyên là phòng cao cấp. Tuy trong phòng ít đồ đạc, nhưng món nào cũng rất xa xỉ. Nếu như điều này vẫn chưa chứng minh được vấn đề, thì hai bên giường còn có hai cái giá di động, một trái
một phải, trên giá có hai màn hình Apple cực lớn.
!?#Ұ%... -*()
Tôi vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, trong tay vẫn còn cầm áo sơ mi của
anh, áo trắng nhàu nhĩ, còn dính phấn mắt và son môi của tôi. Tôi tìm
thấy đôi vớ ở góc giường, xoay người bước xuống giường, quan sát xung
quanh. Trong phòng thật im ắng, không một bóng người. Tôi tìm máy tính
của Lịch Xuyên, định hoàn thành chuyện hôm qua chưa làm xong, phát hiện
Lịch Xuyên đã đem máy theo.
Tôi thở dài, đi vào toilet, rửa mặt bằng nước ấm cho sạch. Chắc Lịch
Xuyên cũng vừa mới đi ra ngoài. Bàn chải đánh răng của anh vẫn đang nhỏ
nước. Hơi nước trong phòng vẫn chưa tan hết. Tôi sửa sang lại quần áo
tóc tai, ra vẻ khi đang làm việc. Hơn nữa còn cố ý ôm hai quyển “Địa chí thành phố Ôn Châu” trước ngực. Nhìn thời gian: 8 giờ 5 phút.
Lúc này chắc tất cả mọi người của CGP đang ở trong phòng họp. Ngoại trừ tôi ra, không ai dám đi trễ.
Tôi nghe tiếng động ngoài cửa, không có âm thanh gì. Coast is
clear[2]. Tôi liền thản nhiên mở cửa, thản nhiên về phòng mình. Tôi tắm
sạch sẽ, thay quần áo, mặc áo len màu tím nhạt và váy caro ngắn. Sau đó
xuống nhà hàng ăn bữa sáng đầu tiên của tôi ở Ôn Châu.
[2] Tuyệt đối an toàn.
Cuộc họp vừa chấm dứt, tất cả người CGP đều đang ở nhà hàng.
Lịch Xuyên và hai Tổng Giám đốc, cùng hai người khách hôm qua đang bưng cà phê đứng nói chuyện ở quầy bar.
Muốn rót cà phê đương nhiên phải đi ngang qua quầy bar. Tôi lễ phép
mỉm cười chào khách, thấp cổ bé họng như tôi trò chuyện với họ làm gì.
Rót xong cà phê, đang định đi tới bàn bên cạnh lấy bánh ngọt, đột nhiên
Tổng Giám đốc Giang gọi tôi: “Annie, qua đây một chút!”
Tôi dừng bước, xoay người, sau đó từ tốn đi về phía họ.
Mạnh Tử nói: Muốn bày tỏ ý kiến với người có địa vị cao thì trước hết phải coi thường họ đã, chớ nên để ý tới địa vị hiển hách của họ[3].
[3] Mạnh Tử (372-289TCN) là nhà triết học Trung Quốc và là người tiếp nối Khổng Tử. Đây là câu mở đầu trong tác phẩm Thuyết Đại Nhân, Tắc Mạo Chi của ông.
“Đây là anh Vương Tế Xuyên tiên sinh, anh trai của anh Vương.”
Tôi bắt tay với anh ta: “Chào anh Vương. Tôi là Annie, là phiên dịch của anh Lịch Xuyên.”
“Chào Annie.” Lòng bàn tay anh ta nóng rực, còn siết mạnh tay tôi.
Hai người rất giống nhau. Tuy nhiên, dáng vẻ của Tế Xuyên nhu hòa hơn Lịch Xuyên, cũng cao hơn Lịch Xuyên. Anh ta là phiên bản hoàn chỉnh của Lịch Xuyên. Nhưng so sánh hai người, tôi vẫn thấy Lịch Xuyên đẹp trai
hơn. Anh hơn Tế Xuyên ở sự bướng bỉnh. Hình ảnh rõ ràng hơn, đường nét
cứng cáp hơn.
Đứng cạnh Tế Xuyên là một người ngoại quốc tóc nâu, mắt sâu, tuổi xấp xỉ với anh ta. Tôi thấy dáng vẻ anh ta không giống người Pháp, mà giống người Anh hơn, khuôn mặt rất gầy, rất dài, lúc nào cũng ưỡn cao ngực,
hơi giống nhân vật bá tước trong phim Bệnh nhân người Anh[4] trước khi
mặt bị bỏng nặng.
[4] The English Patient: một bộ phim tâm lý tình cảm được chuyển thể
từ tác phẩm cùng tên, đạt 9 giải Oscar năm 1997. Nam tài tử Ralph
Fiennes đóng vai chàng bá tước người Anh trong phim.
“Đây là anh René Dubois.” Tế Xuyên giới thiệu.
“Chào anh Du…bois. Tôi là Annie.”
Dubois, tên rất khó phát âm. Tế Xuyên nói tiếng Pháp vừa nhanh vừa nhỏ, tôi hơi lo.
Tôi lo không phải chỉ vì điều này. Tôi sợ thói quen hôn má của người
Pháp. Tôi là con gái Trung Quốc, tuy không truyền thống, cũng không bảo
thủ, nhưng vẫn giữ gìn nguyên tắc, chỉ cởi mở với người đàn ông mình
thích. Có một lần tôi đến nhà bạn cùng lớp chơi, bạn trai của nó là
người Pháp, vừa gặp ngay cửa là hôn chụt chụt lên má tôi, làm tôi hoảng
hồn đỏ mặt.
“A… Annie, xin chào! Gọi tôi là René đi, tôi là người Paris. Cho nên, trọng âm nằm ở vần thứ hai.” Anh ta bắt tay tôi khá thân thiết. Tuy
nhiên, trên mu bàn tay anh ta rất nhiều lông, không ngờ anh ta cũng biết nói tiếng Trung. Nhưng mà, lắp ba lắp bắp, âm điệu rất khó nghe.
“Vâng, vần thứ hai, tôi nhớ rồi.”
Anh ta chỉ nói được mấy câu đó băng tiếng Trung, sau đó chuyển sang
nói tiếng Anh với tôi. René nói tiếng Anh rất lưu loát, cú pháp cũng rất tao nhã, chỉ có điều mang theo khẩu âm của tiếng Pháp.
“Alex nói em sẽ dẫn tôi đi núi Nhạn Đăng chơi.”
“Alex?”
Tôi chưa từng nghe tên này.
Anh ta ngẩn người, quay đầu nhìn Lịch Xuyên. Lịch Xuyên cúi đầu uống
cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, cả buổi sau mới mở miệng phun ra hai
chữ: “Middle name[5].”
[5] Tên lót.
Được rồi, cứ tưởng là biết rõ người này, không ngờ cả tên họ cũng chưa biết hết.
Tôi duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi cũng chưa từng đến núi Nhạn
Đăng, rất vui được đi với anh. Nghe nói đi xe một tiếng là tới.”
“Em biết đi xe đạp không?”
“Biết.”
“Vậy đi xe đạp được không? Có thể giảm bớt ô nhiễm không khí.”
“Không thành vấn đề.”
“Annie, đồ ăn sáng ở bên kia kìa, cần tôi lấy cà phê giúp em không?” Người Pháp đúng là ga lăng.
“Cảm ơn, không cần.”
René dẫn tôi tới bàn bên cạnh, kéo ghế ra cho tôi ngồi xuống.
Thật ra, lần nào ra ngoài ăn, Lịch Xuyên cũng mở cửa, cởi áo khoác,
kéo ghế cho tôi. Tuy anh làm vô số lần nhưng tôi vẫn không quen.
Điểm tâm trên bàn chủ yếu theo phong cách châu u, có các loại bánh
ngọt và bánh mì. Nhiều loại trong số đó tôi không biết tên. René nói với Lịch Xuyên: “Alex, Leo, sắp phải ra công trường rồi, hai người có muốn
ăn bánh quế mứt dâu lót dạ không?” Anh ta nói tiếng Anh.
Hai anh em cùng ngồi xuống, mỗi người bưng một mâm.
“Đương nhiên là phải ăn chứ. Bánh quế ngọt lắm. Lịch Xuyên không ăn
đâu.” Tế Xuyên nói xong, liền lấy phần bánh quế trên địa Lịch Xuyên sang đĩa mình. Sau đó đưa cho anh một miếng bánh đen thui: “Ăn bánh mì đen
đi, nhiều dinh dưỡng lắm.”
Thật ra Lịch Xuyên rất kén ăn. Chắc chắn anh sẽ không ăn bánh mì đen. Quả nhiên anh liền nhíu mày, đứng dậy đi đến bàn salad lấy nửa đĩa trái cây. Anh vừa ngồi xuống lại, René liền cầm nĩa, chồm đầu qua, vừa quan
sát đống trái cây trên đĩa, vừa lắc đầu: “Ừm… cái này không tốt, cái này không tốt, cái này cậu nên ăn, mấy trái nho này nữa, ngọt lắm. Cái này
không được. Trái kiwi tốt nè, nhiều vitamin.”
Anh ta lấy hết một nửa trái cây trên đĩa của Lịch Xuyên về đĩa của mình.
Hai người này bị sao vậy, tôi tức thay Lịch Xuyên.
Sau đó, Lịch Xuyên lấy một cái bánh bao từ bàn bên cạnh, đang định
cắn, bị René nhanh tay lẹ mắt cướp mất: “Chúa ơi, chắc chắn là bánh thịt heo! Để mình kiểm tra cái đã.” Dứt lời, anh ta bẻ cái bánh làm đôi,
ngửi mùi, gật đầu: “Đúng y chóc. Alex, trước nay cậu đâu có ăn thịt heo
đúng không? Cậu thích ăn bánh bao, để mình đi hỏi phục vụ thử xem, có
bánh bao chay không.”
Tôi cảm thấy, nhìn dáng vẻ của hai người này, tôi đã muốn thức điên
thay cho Lịch Xuyên rồi. Thứ nhất, Lịch Xuyên không phải con nít ba
tuổi. Thứ hai, Lịch Xuyên ăn được thịt heo mà. Lần trước ở nhà dì tôi,
anh ăn rất nhiều bánh xếp nhân thịt heo, còn trầm trồ khen ngon nữa.
“Khỏi đi nữa,” Lịch Xuyên cản anh ta lại, cầm miếng bánh mì đen lên “Mình ăn cái này, được rồi chứ gì.”
René cười sung sướng nhìn tôi: “Annie, em ăn gì?”
Tôi liền nói: “Bánh mì đen.”
Trong khi ăn, vì quan tâm tôi nên mọi người đều nói tiếng anh, Lịch
Xuyên không nói tiếng nào, lặng lẽ ăn bánh. Nhưng Tế Xuyên và René vô
cùng nhiệt tình, cứ hỏi tôi không ngừng, Hỏi về núi Nhạn Đăng, hỏi thời
tiết Ôn Châu, hỏi thông tin dân cư địa lý, hỏi tin tức địa phương, đúng
là người Pháp, cao thủ làm quen.
Tôi thì không sao, nói chuyện với họ là cơ hội luyện khẩu ngữ.
Trò chuyện hơn nửa tiếng, vẫn chưa kết thúc, Lịch Xuyên đứng lên
trước, móc điện thoại Blackberry ra, kiểm tra To do list[6]: “Tế Xuyên,
đi công trường với em. René, mình đã nhờ người mua vật liệu là mô hình
rồi, dao rọc giấy, đèn cầy, các loại keo và giấy với độ dày khác nhau.
Có một người sẽ hỗ trợ cậu. Đúng rồi, trong thiết kế của mình, có mấy
bức tường hình cung, làm mô hình rất khó, cậu tính làm thế nào?”
[6] Danh sách công việc cần làm.
“Đổi hình khác được không?” René chọc anh.
“Không được.”
“Có giấy dày hơn 1,5mm không?”
“Có.”
“Đưa cho mình đi, mình có cách rồi. Lần trước Leo thiết kế một cái
ghế dựa hình trái dưa, mình còn làm được nữa là. Đúng không, Leo?”
“Em là thiên tài. Chỉ ngốc hơn Lịch Xuyên một chút thôi.”
“Hả? Em là doctor[7] đó!
[7] Tiến sĩ.
“Dân kiến trúc chỉ có ngốc mới học doctor.” Hai anh em đồng thanh nói.
“Không vui gì hết, hai người cứ ở cạnh nhau là liên thủ chọc em, đồ xấu xa. Leo đừng đi công trường, ở lại giúp em một tay đi.”
“Không được, Leo phải vẽ giúp mình. Cậu làm một mình đi, mình tìm người hỗ trợ cậu rồi.”
“Vậy Alex, cậu nợ mình một lần đó.”
“Nợ gì? Lần trước… còn có… năm rồi… còn có… ba năm trước…”
“Được rồi, cậu không nợ gì mình hết. Sau này đi Las Vegas đánh bài thua, cậu cho mình mượn tiền là được rồi.”
“Nhắc tới vụ này… lần trước cậu mượn tiền mình vẫn chưa trả. Mấy năm rồi hả?”
“Leo nói anh ấy sẽ trả giùm mình. Leo, đúng không?”
“Ừ… giữa hai anh em mình, còn tính toán cái gì. Đúng không, Lịch Xuyên?” Tế Xuyên cười tủm tỉm vỗ vai Lịch Xuyên.
René bỗng quay đầu lại nói với tôi: “Annie, em có thích chơi giấy không? Em qua hỗ trợ tôi, được không?”
“Có Tiểu Đinh bên phòng đồ họa hỗ trợ cậu rồi.” Lịch Xuyên nói “Hôm nay Annie phải dịch các bản vẽ mình đã hoàn thành.”
“Vậy anh nhớ gửi bản vẽ cho tôi.” Tôi cũng chỉ nói công việc.
“Gởi email cho em rồi.”
“Máy tôi không đọc được file CAD. Anh gửi bản in cho tôi được không?”
“Hay là vầy, đưa laptop đây, tôi cài CAD cho em.”
“Không được. Tôi nhìn màn hình lâu quá sẽ mỏi mắt.” Tôi liền trả lời. Thật ra tôi chỉ lo lắng Lịch Xuyên nhân cơ hội này để lục lọi ổ cứng
của tôi.
“Vậy à. Được rồi. Bản vẽ của tôi để trên bàn làm việc, trong ống đựng màu lam. Bây giờ tôi phải đi công trường, tự em đi lấy đi.”
Tôi giơ hai tay lên: “Lấy bằng cách nào? Tôi không có chìa khóa.”
Anh vốn tính đi, lại dừng lại, nhìn tôi, nhướn mày: “Không có chìa khóa? Sao vậy được?”
“Sao tôi có chìa khóa phòng anh được?” Tôi nói. Mặt không đỏ, tim không đổi nhịp.
Có thể nhận ra người này tức đến mức không biết nói gì.
“Chìa khóa dự phòng cũng không có à?”
“Trả từ đời nào rồi.”
“Em đi theo tôi!” Mặt đen đến mức không thể đen hơn. Mây đen tụ lại thành áp suất thấp. Bão táp sắp kéo tới.
Bên ngoài nhà hàng có quầy tạp hóa. Chỉ cần nghĩ một đống việc hôm nay, cơn ghiền thuốc lá của tôi lại nổi lên.
“Đợi chút, tôi qua quầy tạp hóa cái đã.”
“Tôi đi với em.”
Lịch Xuyên một hai đòi đi theo tôi, đến tận trước quầy tạp hóa. Nhân
viên bán hàng thường bán thuốc lá cho tôi, nên quen mặt tôi.
“Chào buổi sáng Annie! Loại cũ hả? Một gói hay hai gói?”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại. Sau đó, cuối cùng hỏi: “Chị có kẹo cai thuốc không?”
“Không có. Nhà thuốc mới bán cái đó.”
Tôi không nói gì, định bỏ đi. Không ngờ, Lịch Xuyên đứng bên cạnh hỏi: “Nhà thuốc gần nhất ở đâu?”
“Ra cửa quẹo phải, đi qua công viên lại quẹo trái, đi dọc theo phố
Hoài Cựu khoảng 15 phút là thấy nhà thuốc Đồng Tể Đường rất lớn.”
“Xa quá, ngày mai tính. Hay là, chị bán cho em một gói…”
Người này nhìn tôi vẻ giận dữ.
“Băng vệ sinh.” Tôi vội vàng nói cho hết câu.
Ra khỏi quầy tạp hóa, Lịch Xuyên nói với tôi: “Có muốn đi dạo với tôi một lát không?”
Tôi sửng sốt nhìn anh, nghi ngờ là bánh bao thịt mới từ trên trời rớt xuống. Lịch Xuyên mới nói chuyện với tôi à?
Tôi nhìn lướt qua chân anh, hỏi: “Anh có đi dạo được không?”
“Không xa lắm.”
“Xin hỏi chuyến đi dạo này có liên quan đến công việc đúng không?”
“Đúng vậy. Em đồng ý không?”
“Đương nhiên đồng ý. Có ai không muốn làm quen với ban Tổng Giám đốc? Đi phía nào?”
“Quẹo phải. Qua công viên lại quẹo trái, mình đến “Phố Hoài Cựu””.
Ra cửa quẹo phải chính là công viên. Chúng tôi đi qua giữa công viên, trong công viên khá đông đúc. Có người múa kiếm, có người đánh võ, có
người khiêu vũ, có người luyện công, có ngườu uống trà, có người chơi
chim. Mọi người đều đang hưởng thụ cuộc sống.
“Có nhiều bản vẽ cần dịch lắm à?” Tôi hỏi. Nếu đây là chuyến đi dạo có tính chất công việc, tôi đành phải nói chuyện công viêc.
“Khoảng bảy, tám bản. Không nhiều lắm.”
“Nếu anh cần gấp, tôi sẽ dịch xong trong chiều nay, tối nay gởi anh.”
“Không gấp lắm, mai gửi cũng được.”
Anh vừa nói, vừa từ tốn đi.
“Vậy, chừng nào tôi đi núi Nhạn Đăng với René?”
“Khi nào cậu ấy là xong mô hình, thì hai người cứ đi. Đi xe ô tô, chơi hai ngày, được không?”
“Đã nói là đạp xe mà?”
“Đừng nghe cậu ấy. Đường núi khúc khuỷu, tôi kêu tài xế chở bọn em đi.”
“Anh không đi sao?”
“Không có thời gian.”
Tôi đang tính tìm chuyện để nói tiếp, nhưng anh không nói gì nữa, chỉ chống gậy, lo đi.
Tôi cười khổ trong lòng. Thật ra tôi đâu có yêu cầu gì nhiều. Chỉ cần Lịch Xuyên đi với tôi, không nói câu nào tôi cũng thấy mỹ mãn rồi.
Đi hết con đường đất ở công viên, chúng tôi quẹo trái. Con đường bên
trái vì có rất nhiều cửa hàng bán CD cũ, cả ngày bật nhạc xưa, nên được
gọi là “Phố Hoài Cựu”.
“Anh đến đây làm gì? Anh muốn mua CD à?”
“Đi chơi thôi. Nếu có CD hay thì mua mấy cái.”
“Vậy tôi lựa giùm anh nha?”
“Cho em năm phút.”
“Ông chủ, đĩa này, Đặng Lệ Quân[8]. Bật nghe thử đi, có bị dập không?”
[8] Teresa Teng (1953-1995) là một trong những ngôi sao ca nhạc hàng
đầu của châu Á. Năm 1986 bà được tạp chí Time của Mỹ bình chọn là 1
trong 10 ca sĩ nổi tiếng nhất thế giới.
Ông chủ bỏ CD vào máy, Đặng Lệ Quân thủ thỉ:
“Hễ em nhìn thấy anh liền mỉm cười, anh yêu quá tuyệt vời. Được ở bên cạnh anh, mọi buồn lo đều tan biến…[9]”
[9] Câu đầu tiên của bài Hễ em thấy anh là mỉm cười, một trong những bài hát nổi tiếng của Đặng Lệ Quân.
“Ông chủ, đĩa này nữa, Trịnh Quân[10].”
[10] Trịnh Quân (1967-): một nam ca sĩ nhạc Rock khá nổi tiếng cảu Trung Quốc.
m nhạc sôi động vang lên:
“Nàng là màn sương lạnh giá
Nàng khiến tôi bị lạc đường
Thật ra trái tim nàng rất cô đơn
Tim nàng ôm ấp giấc mơ hạnh phúc
Ngày đó chúng tôi gặp nhau
Hai trái tim cô đơn an ủi nhau
Nhìn nàng nổi loạn
Tôi không biết nên mừng hay lo
Lặng lẽ bối rối, tôi hỏi em muốn làm gì?
Nàng đột nhiên ôm tôi nói
Không thể lo lắng quá nhiều
Bởi vì
Tình yêu của em quá trần trụi
Tình yêu của em quá trần trụi
Anh không thể để em cô đơn nữa…[11]”
[11] Trích bài hát Trần trụi, một trong những bài hát nổi tiếng của Trịnh Quân.
Chịu thua anh rồi, cho dù ông chủ bật bài nào đi nữa, Lịch Xuyên vẫn
mang vẻ mặt như đi dự đám tang. Đối với người như vậy, đành phải ra đòn
sát thủ. Tôi đổi sang bài hát sến của Trisha Yearwood:
“Without you
There’d be no sun in my sky
There would be no love in my life
There would be no world left for me
And I
Baby, I don’t know what I would do
I would be lost if I lost you
If you ever leave
Baby, you would take away everything real in my life
And tell me now
How do I live without you
I want to know
How do I breathe without you
If you ever go
How do I ever ever survive?
How do I How do I, oh how do I live?[12]…”
[12] Trích bài hát How do I Live của nữ danh ca Trisha Yearwood.
Đến lúc này, người nào cuối cùng lên tiếng, nói tiếng Anh rất bình tĩnh: “Could you stop it[13]?!”
[13] Em thôi đi được không?
Đồ người gỗ. Hết phim rồi, thất bại, tính tiền thôi. Một xấp CD được
bỏ vào túi nhựa, tôi tự xách theo. Sau đó, tôi đi theo anh, cứ đi về
phía trước, chưa được năm phút bỗng nhiên anh dừng lại. Tôi ngẩng đầu
lên nhìn, trên bảng hiệu là ba chữ: “Đồng Tể Đường.”
“Lịch Xuyên, anh muốn mua thuốc hả? Thuốc gì vậy? Nói cho tôi biết
đi, tôi đi mua giùm cho, anh đừng đọc nhầm chữ nha.” Tôi cầm lấy một cái giỏ lên, phát hiện hiệu thuốc này hơi giống siêu thị, thuốc được bày
trên giá. Còn bán mỹ phẩm nữa.
“Em mua gì thì mua, tôi tự mua được.”
Chúng tôi mỗi người xách một giỏ, đi vào, hòa vào đám đông. Tôi lấy
một chai Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, cộng hộp kem dưỡng da, một tuýp sữa rửa
mặt, tới quầy thu ngân trả tiền. Lịch Xuyên đứng sau tôi, trong giỏ của
anh có rất nhiều hộp màu đen, vỏ hộp có in chữ “NO” rất lớn.
Tôi trả tiền xong, quay đầu nhìn anh: “Cái gì vậy?”
“Kẹo cai thuốc.” Anh nói tiếp “Hiệu Cát Tường Thông Bảo.”
“Anh đừng làm tôi sợ, sao nhiều dữ vậy?”
“Là anh quan tâm tới sức khỏe của tôi, hay là do yêu cầu công việc?”
“Không liên quan tới sức khỏe của em. Em muốn hút thuốc hay không chẳng liên quan gì tới tôi.”
Tôi giận điên người.
“Nhưng mà, tôi bị bệnh phổi, không thể ngửi mùi thuốc lá. Chút xíu
cũng không được.” Anh nói lạnh như băng “Cho nên, làm việc với tôi, em
phải cai thuốc. Đây là yêu cầu công việc.”
Tôi không nói lời nào.
Anh tính tiền, kêu taxi: “Tôi mệt rồi, chúng ta đi taxi về.”
Suốt đường đi, tôi không nói lời nào.
Tới khách sạn, tôi thấy Tế Xuyên đang đứng nói chuyện với nhân viên
phục vụ, thấy chúng tôi đi vào, anh cười nói: “Hai người đi đâu vậy? Nói đi công trường, làm anh đứng đây chờ nãy giờ.”
Tôi lễ phép mỉm cười.
Lịch Xuyên đưa một bịch lớn toàn kẹo cai thuốc cho tôi.
Trước mặt bọn họ, tôi quăng cả túi kẹo vào thùng rác bên cạnh. Sau đó, tôi bình tĩnh nói:
“Vương Lịch Xuyên, anh cứ thử sa thải tôi đi. Xem tôi có chết đói không thì biết.”