Ba ngày đó lần lượt là ngày 28, 29 và 30 tháng 12 – những ngày cuối năm.
Ngoại trừ CGP, tất cả mọi người trong thành phố Ôn Châu đều đã bắt
đầu nghỉ lễ. Tiếng loa rao “Siêu thanh lý, Đại hạ giá” vang vọng khắp
các ngả đường. Nhà nhà giăng đèn kết hoa trước cổng. Người người mặc
quần là áo lụa nhàn nhã dạo khắp phố phường.
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, tối hôm tôi ra sân bay chính là đêm Noel.
Không có ai nhắc tôi, vì tất cả mọi người đều quên khuấy đi mất. Đúng
vậy, những người đi công tác Ôn Châu đợt này đều là cán bộ trung niên
của CGP. Lúc họ còn trẻ, Noel chưa được xem là ngày lễ của Trung Quốc.
Mong mỏi duy nhất của họ là chấm dứt chiến dịch đấu thầu trước Tết âm
lịch, sau đó ôm một đống tiền thưởng trở về với vòng tay ấm áp của vợ
con. Do đó, tất cả mọi người đều lặng lẽ nằm vùng trong khách sạn cao
cấp này, cách ly trần thế, vùi đầu làm việc.
Tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tôi nằm lì trong phòng dịch bản vẽ suốt ba ngày, mỗi ngày ngủ không
tới bốn tiếng. Tính đến hôm nay, 80% bản vẽ và phương án thuyết minh
thiết kế đều đã làm xong, đang chất thành đống trên giường tôi. Nhiệm vụ thiết kế của Lịch Xuyên là nặng nhất, nhưng tốc độ lại nhanh nhất.
Đương nhiên, mấy bản vẽ cuối cùng là do Tế Xuyên vẽ lại từ phác thảo của anh, dù gì cũng là anh em, hợp tác khá ăn ý. Thậm chí, nét chữ viết
tiếng Anh của hai người cũng giống hết nhau.
Hạng mục cải tạo kiến trúc chính lần này chính là Nhà hát Lớn nằm
dưới chân núi phía Tây của thành phố C, một trong những công trình kiến
trúc chính thuộc khu quy hoạch Thanh Liên Sơn Trang. Đây cũng là công
trình kiến trúc có vốn đầu tư cao nhất của cả dự án. Thiết kế cũ của
Giang Hạo Thiên là kết cấu cửa kính mở rộng, nhìn từ xa giống vương miện của Nữ thần Tự Do, hoặc có thể nói, giống một đóa hướng dương đang khoe sắc thắm. Ngay cả người ngoài ngành như tôi nhìn cũng thấy vô cùng bắt
mắt. Nhưng thiết kế của Lịch Xuyên lại là kết cấu thép khép kín, rất đơn giản, nhìn không ra hình dạng gì cụ thể. Có vẻ giống một hòn đá cuội
lớn với những ngấn nước thiên nhiên bên trên. Mặt ngoài là lớp kính sáng bóng, màu xám nhạt, khá giống mặt gương, phản chiếu hình bóng đám mây
trời bay bay ngang. Hơn nữa, một loạt những công trình phụ xung quanh
Nhà hát Lớn, cũng cùng phong cách thiết kế “hòn sỏi nhỏ”, nhìn từ trên
xuống cả khu vực vừa giống như một đám sỏi nằm rải rác trên bãi biển,
vừa giống tập hợp hành tinh xoay quanh dải Ngân hà, tự nhiên mà thần bí, đẹp đẽ mà hùng vĩ, hợp thành một thể với rừng núi xung quanh, tôn vinh
lẫn nhau, thể hiện phong cách bảo vệ mội trường và tiết kiệm năng lượng
trước nay anh vẫn theo đuổi. Tôi thích thú vô cùng, cảm thấy mặc dù
không thu hút bằng thiết kế của Tổng Giám đốc Giang, nhưng lại mang
phong cách dung hòa với thiên nhiên.
Nhưng mà, rất nhiều người không thích “hòn đá cuội” này. Mọi người
đặt biệt danh cho Nhà hát Lớn là “cục đá” sau lưng anh. Lúc ăn cơm, tôi
nghe vài kiến trúc sư thì thầm bàn luận, nói Lịch Xuyên chưa bao giờ
theo POMO, sao bây giờ hậu hiện đại dữ vậy? Họ còn nói, Tổng Giám đốc
bên phía chủ đầu tư, thị trưởng thành phố C là ông Tạ Hạc Dương vừa cố
chấp vừa cổ hủ, rất khó tiếp xúc. Ông ta có chấp nhận phong cách hậu
hiện đại không? Hơn nữa, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của CGP chính là
kiến trúc sư trưởng của Giai Viên – Điền Tiểu Cương. Ông ta là chuyên
gia nổi tiếng trong lĩnh vực thiết kế vườn cảnh theo phong cách cổ điển. Điền Tiểu Cương là đàn anh khóa trên của Giang Hạo Thiên, ra nghề sớm
hơn, nổi tiếng hơn hẳn, nắm rõ phong cách của Giang Hạo Thiên như lòng
bàn tay. Dự án ở Hạ Môn lần trước, thiết kế của ông ta thua CGP một
phiếu, chắc hẳn lần này ông ta muốn trả thù, nên bỏ ra số tiền lớn để
mua tin mật của CGP.
Hồ sơ dự thầu yêu cầu phải có hai bản tiếng Trung và tiếng Anh. Mãi
tới sáng ngày 31, tôi mới hoàn thành tất cả các bản dịch được giao. Sau
đó, tôi kiểm tra, sửa chữa và trau chuốt các bản dịch hết cả buổi sáng,
rồi giao cho Tổng Giám đốc Giang kiểm tra, cuối cùng Tổng Giám đốc Giang giao cho phòng đồ họa đóng dấu.
Hoàn thành công việc, cuối cùng có thể nghỉ xả hơi rồi. Tôi xuống nhà hàng gọi một tô canh cá đù vàng, từng lát cá đù vàng lạng mỏng nấu
chung với nấm hương xắt sợi và thịt nguội, ăn hết một chén, mồ hôi đầm
đìa cả mặt. Tôi lại nhớ đến Lịch Xuyên. Lịch Xuyên thích ăn cá, cũng
thích ăn canh. Anh rất thích ăn cháo cá Quảng Đông[1], không biết anh ăn canh cá đù vàng lần nào chưa? Tôi vào phòng bếp hỏi đầu bếp cách làm
canh cá đù vàng, mới biết được muốn nấu ăn ngon thì khó vô cùng. Tốt
nhất là mỗi lần phải nấu một nồi lớn. Kệ chứ, tôi lấy viết ghi lại công
thức, chuẩn bị mang về Bắc Kinh nghiên cứu thật kỹ, để biến nó thành món sở trường của tôi.
[1] Món cháo đặc sản của Quảng Đông, cá được lạng thành lát mỏng.
Tiếc là Lịch Xuyên đang nằm viện. Nghe nói anh được xếp vào phòng
VIP. Vì Tế Xuyên sợ miệng vết thương của anh không cầm máu được, lại sợ
nhiễm trùng, một hai bắt anh ở lại bệnh viện để “theo dõi”. Trong phòng
bệnh chặn sóng di động, nhưng có đường truyền riêng để lên mạng. Tôi
biết Lịch Xuyên bận bịu vô cùng, có lẽ cũng giống như tôi, một ngày chỉ
ngủ được vài tiếng. Tôi gởi cho anh email ngắn gọn, hỏi anh khỏe chưa.
Anh không thèm trả lời câu hỏi của tôi, chỉ gửi lại cho tôi ba file đính kèm. Tôi mở file, là ba bản vẽ. Đây là thái độ anh đối với tôi từ khi
tới Ôn Châu tới nay, chỉ bàn công việc, không nói chuyện khác. Kệ anh
chứ, dù gì trong lòng tôi cũng thấy rất ngọt ngào. Anh sẵn sàng nhảy vào thùng rác vì tôi, tôi mừng còn không kịp nữa là, giận cái gì!
Tiếp theo, tôi ngủ suốt cả buổi chiều, tới năm giờ, Trương Khánh Huy
bỗng nhiên gọi điện thoại: “Annie, tối nay có tiệc tân niên của bên chủ
đầu tư, cô đi dự đi! Cô có uống rượu được không?”
“Được.” Ngoại trừ nghiện thuốc lá ra, tôi còn nghiện rượu, nghiện ớt, nghiện thì là Ai Cập[2], đủ mọi thói xấu. Chẳng qua Lịch Xuyên chưa
phát hiện ra mà thôi.
[2] Một loại gia vị phổ biến ở Bắc Phi, Ấn Độ, Mehico và phía tây Trung Quốc.
Hơn nữa, tửu lượng của Chu Bích Tuyên khá cao, là người kế nhiệm chị ấy, tôi đâu thể kém hơn chị ấy được.
“Cô đi theo Tổng Giám đốc Vương, cậu ấy không uống rượu được, một
giọt cũng không được. Lúc nào không từ chối được thì cô uống giúp cậu
ấy, được không?”
“Không thành vấn đề.”
“Hôm nay có thị trưởng Tạ là nhân vật quan trọng. Ông ấy nói giọng Ôn Châu rất nặng, tôi nghe còn không rõ, chắc chắn Tổng Giám đốc Vương sẽ
không hiểu. Lúc cô phiên dịch nhớ chú ý.”
Mặt tôi nhất thời trắng bệch. Tôi cũng nghe không hiểu giọng Ôn Châu, mà không riêng gì tôi nghe không hiểu. Nghe nói có người ở đây hơn ba
năm cũng nghe nửa hiểu nửa không.
“Giọng ông ta khó nghe cỡ nào?”
“Ông ấy tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, cô nói thử xem, khó nghe cỡ
nào?” Trương Khánh Huy ở đầu bên kia nói “Hơn nữa, ông ấy cũng là người
trong nghề, tốt nghiệp khoa Kiến Trúc của Đại học Thanh Hoa. Cho nên,
ông ấy cũng nghe qua tên tuổi của Tổng Giám đốc Vương rồi.”
“À! Mấy giờ buổi tiệc bắt đầu?”
“Đúng sáu giờ. Bên chủ đầu tư mới thông báo sáng nay. Cô đi chuẩn bị
đi. Phía chúng ta đi bốn người, anh Giang, anh Lịch Xuyên, tôi và cô. Cô ngồi xe với anh Giang, tôi đi bệnh viện đón anh Lịch Xuyên. Gặp nhau ở
cửa khách sạn.”
Để phù hợp với buổi tiệc, tôi búi tóc lên, cài trâm gỗ màu tím, buồn
bực mặc sườn xám trắng thêu hoa màu lam. Ngoại trừ vòng một ra, đường
cong của tôi cũng khá hấp dẫn, phần ngực thì dễ xử lý, chỉ cần mặc áo
lót nâng ngực là xong. Bộ sườn xám kia khá thít chặt tôi, nhìn tôi gầy
như que củi. Tôi định trang điểm giống giai nhân Lâm Đại Ngọc mỏng manh, khiến cho ai muốn ép tôi uống rượu cũng không đành lòng.
Lúc ngồi trong xe của Tổng Giám đốc Giang tôi vẫn còn ôn Từ điển
phương ngôn Ôn Châu: “Liễu liễu trệ trệ” chính là “Vệ sinh sạch sẽ”;
“Vân đạm phong khinh” chính là “Non dại”; “Vật nghiễm tam tứ” chính là
“không ra thể thống gì”… vân vân và vân vân. Tới cửa khách sạn, tôi phát hiện “Đầu lạp châu nhỉ” (tiếng lóng Ôn Châu: sếp lớn, đại ca) Lịch
Xuyên và Trương Khánh Huy đang đứng đợi sẵn.
Để tham dự những buổi tiệc long trọng, Lịch Xuyên thường mặc vest
đen, tay cầm một cây gậy chống màu đỏ. Áo sơ mi đen, cà vạt sọc đen
trắng, rất hợp với khuôn mặt xương xương, trán cao, mũi thẳng và quai
hàm cương nghị của anh. Thật ra, điểm hấp dẫn tôi nhất chính là ánh mắt
của Lịch Xuyên. Dù nhìn bề ngoài anh có vẻ lạnh lùng và cứng rắn, thì
ánh mắt của anh vẫn trong veo, không chút tạp niệm. Ẩn sâu trong mắt anh chất chứa sự thành kính và thâm tình như một giáo đồ trung thành.
Trong số kiến trúc sư tham gia đấu thầu lần này, Lịch Xuyên 31 tuổi,
là người trẻ nhất, nổi tiếng nhất. Anh nổi tiếng là người mặt lạnh, ít
nói và khá dè dặt trước công chúng. Cho nên lúc tôi gặp Lịch Xuyên, anh
đã chuyển sang trạng thái “biểu hiện nơi công cộng”. Anh nhìn tôi, sóng
mắt khẽ dao động, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Hai anh đợi có lâu không?” Giang Hạo Thiên hỏi.
“Không lâu.”
“Sức khỏe anh Vương thế nào rồi?” Giang Hạo Thiên tiến lên bắt tay với Lịch Xuyên.
“Khỏe nhiều rồi.”
Trong sảnh đón khách của khách sạn, trước mắt mọi người, Lịch Xuyên
giúp tôi cởi áo khoác, cầm cả áo khoác của anh và tôi, đưa cho nhân viên khách sạn. Tôi hơi mất tự nhiên, cảm thấy có nhiều người sẽ hiểu lầm
tôi là vợ của Lịch Xuyên. Cho nên, mỗi lần Lịch Xuyên bắt tay với người
khác, tôi đều chêm vô một câu: “Tôi là Annie, phiên dịch của anh Vương.” Những người tham dự đều là người trong nghề, mọi người đều quen biết
lẫn nhau. Cho nên, rất nhiều người đều cười hỏi: “Anh Vương nói tiếng
Trung lưu loát như vậy mà còn cần phiên dịch à?”
Đương nhiên, cũng có vài người nhầm tôi là Chu Bích Tuyên, lúc bắt
tay gọi tôi là cô Chu. Lúc này đến phiên Lịch Xuyên giải thích: “Đây là
cô Tạ, phiên dịch mới của tôi.”
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, đến gần bàn rượu thì thấy một người
đàn ông khoảng 60 tuổi, bị một đám kiến trúc sư vây quanh. Cũng không
biết Giang Hạo Thiên đã đến từ lúc nào, thì thầm với Lịch Xuyên: “Đó
chính là Thị trưởng thành phố C, ông Tạ Hạc Dương.”
Vì khuôn mặt Tạ Hạc Dương đen đen lại vuông vức, nên có biệt hiệu là
“hộp giấy”. Đương nhiên, không ai dám gọi như vậy trước mặt ông ta. Lịch Xuyên cầm một ly nước, đứng cạnh đó từ tốn uống nước, thấy vài người
cạnh Tạ Hạc Dương tản ra, chừa một chỗ trống, mới dẫn tôi bước nhanh
đến, tự giới thiệu:
“Chào thị trưởng Tạ. Tôi là Vương Lịch Xuyên, kiến trúc sư của CGP.”
“À! Anh Vương!” Tạ Hạc Dương nửa từ tốn nửa nhiệt tình bắt tay với
anh, “Nghe danh từ lâu, giờ mới gặp mặt.” Có thể tạm xem như ông ta nói
tiếng phổ thông, chỉ có mang theo giọng lưỡi đặc sệt. Lịch Xuyên nở nụ
cười xã giao, thấy anh hơi ngập ngừng, tôi lập tức dịch câu này sang
tiếng Anh.
“Không dám.” Lịch Xuyên trả lời “Tôi là Kiến trúc sư nước ngoài, học
ít tài mọn, vô cùng ngưỡng mộ văn hóa Trung Hoa bát đại tinh thâm.”
Tôi khẽ liếc Lịch Xuyên, có chút ngạc nhiên. Không thể tin được câu
nói vô cùng khéo léo nhã nhặn này được phát ra từ miệng của người chỉ
biết 950 chữ Hán như Lịch Xuyên.
Quả nhiên, trên mặt Tạ Hạc Dương thoáng nét cười: “Anh Vương quá
khiêm tốn rồi. Lúc tôi còn trẻ, ngôi sao sáng trong giới kiến trúc là
tiến sĩ Vương Vũ Hằng có nhận lời mời đến Thanh Hoa dạy học, tôi cũng
may mắn nằm trong số những học trò của ông. Nghe nói ông ấy cũng là Hoa
kiều Thụy Sĩ, không biết anh Vương có quen ông ấy không?”
“Đó là ông nội tôi.”
“Tôi còn nhớ, lúc đó thầy Vương đi cùng con trai cả là anh Vương Sở
Ninh, tuổi chúng tôi xấp xỉ nhau, nói chuyện với nhau rất vui. Anh Sở
Ninh nói tiếng Trung khá lưu loát, vô cùng tao nhã, cũng là kiến trúc sư nổi tiếng.”
Lịch Xuyên gật nhẹ đầu: “Đó là bố tôi.”
“Gia đình anh Vương ra nước ngoài năm nào?”
“Khoảng những năm cuối đời Thanh.”
“Không phải là hậu duệ nhà Thanh đó chứ?” Một người đan ông trung niên đứng cạnh Tạ Hạc Dương bỗng nhiên ngắt lời.
Lịch Xuyên thản nhiên nói: “Không phải. Theo gia phả, dòng họ nhà tôi thuộc Lang gia Vương thị, mang dòng máu thuần khiết của Trung Nguyên.”
Tạ Hạc Dương nói: “Đúng rồi, để tôi giới thiệu, đây là kiến trúc sư trưởng của tập đoàn Gia Viên, anh Điền Tiểu Cương.”
“Anh Điền, đã lâu không gặp.”
“Xin chào, Lịch Xuyên. Sáu năm không gặp, hình như cậu biến mất khỏi Trung Quốc?”
“Đâu có? Công ty tôi còn ở đây, những lúc quan trọng tôi sẽ về đây để hỗ trợ.” Lịch Xuyên dừng một chút: “Thị trưởng Tạ, anh Điền là kiến
trúc sư nổi tiếng ở đây, chiếm hết thiên thời, địa lợi, nhân hòa. CGP
tuy là công ty nước ngoài, nhưng cũng mang dòng máu Trung Hoa. Lúc mở
thầu chắc Thị trưởng Tạ sẽ không nhất bên trọng nhất bên khinh đâu nhỉ?”
Tạ Hạc Dương cười ha ha, xua tay liên tục: “Sao được, sao được! CGP
có thực lực thiết kế rất mạnh, công trình cải tạo quy hoạch thành phố C
sẽ là điển hình cho dự án quy hoạch mở rộng đô thị Ôn Châu. Chúng tôi
rất hoan nghênh công ty nước ngoài tham gia đấu thầu. Yên tâm, yên tâm,
tuyệt đối công bằng.”
Ba người đứng nói chuyện khoảng 10 phút, Tạ Hạc Dương bị một đám
người khác vây quanh. Tôi đứng cạnh phiên dịch, thấy miệng khô lưỡi
đắng, liền sang bàn rượu tìm đồ uống. Lịch Xuyên đi theo tôi.
“Dòng máu thuần khiết của Trung Nguyên?” Tôi chọc anh “Qua năm đời pha trộn rồi, còn gì là dòng máu thuần khiết nữa?”
“Thì hù người ta chút thôi. Đúng là không phải thuần khiết gì,” Lịch
Xuyên nhướn mày “Ví dụ như, bà ngoại anh là người Pháp chính gốc.” Tôi
nhìn nét mặt Lịch Xuyên, giờ mới hiểu rõ. Hèn gì dáng vóc Lịch Xuyên đậm nét Trung Quốc, nhưng mắt mũi lại mang theo đặc điểm phương Tây.
Anh lại nói thêm: “Người tên Điền Tiểu Cương có ý đồ xấu. Tôi sợ ông
ta và Tạ Hạc Dương có giao dịch mờ ám gì đó. Nghe nói ở đây có rất nhiều tham quan.”
“Không cần lo, hiện nay phạm vi quản lý của Ủy ban Kiểm tra trung
ương rất rộng. Dự án này khá lớn, không biết có bao nhiêu cặp mắt theo
dõi. Nếu ăn hối lộ mà bị phát hiện, chắc chắn là sẽ bắt hết đường dây,
xử tử hết thảy.”
Người này nhìn tôi, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì là “Ủy ban Kiểm tra”?
Cái gì là “phạm vi rất rộng”, cái gì là “xử tử hết thảy”? Còn nữa cái gì là “thiên tai nhân họa”?”
“Thiên tai nhân họa?”
“Thị trưởng Tạ có nói, trong số những học trò của ông nội anh, có “thiên tai nhân họa”? Anh nghe không hiểu.”
“Em dịch cho anh nghe rồi mà?”
“Em dịch anh nghe không hiểu.”
Điên máu. Tôi sắp nhảy dựng lên: “Em dịch anh nghe không hiểu là sao? Chẳng lẽ em dịch sai? Dịch dở lắm hả?”
“Không phải… không phải… hôm nay em mặc sườn xám đẹp quá, nghe em nói chuyện anh hơi phân tâm.”
“Không phải “thiên tai nhân họa”, là “một trong số đó”. Đây là câu
khiêm tốn, ông ta nói bản thân mình không đủ tư cách, nhưng vẫn được
tham dự.” Tôi tức giận giải thích.
“Được rồi. Chừng nào về em viết bốn chữ này ra cho tôi xem.”
Tôi thở dài. Hèn gì Lịch Xuyên cần phiên dịch. Vậy mà tôi cứ tưởng là đi theo làm cảnh thôi. Xem ra không có phiên dịch là không được.
Chúng tôi mỗi người cầm một ly rượu.
Kiến trúc đúng là thế giới của đàn ông. Tôi đưa mắt nhìn, toàn bộ đại sảnh đầy người qua lại, nhưng không thấy kiến trúc sư nữ nào. Tôi đang
định nói nhận xét này, Lịch Xuyên lại hỏi tôi một đề tài khác.
“Tiểu Thu, luận văn tốt nghiệp của em viết về đề tài gì? Lawrence hả?”
“Một phần thôi. Anh muốn nghe à?”
“Trước nay anh vẫn thích văn học Anh mà.”
“Em viết về Xi-út và James Joyce[3].”
[3] James Joyce (1882-1941): là một nhà thơ, nhà văn nổi tiếng của
Ireland, được đánh giá là một trong những nhà văn có ảnh hưởng nhất thế
kỉ 20.
“James Joyce thì anh biết. Xi-út là ai?”
“Hélène Cixous[4].
[4] Hélène Cixous (1937-): là nhà văn, nhà thơ và cũng là giáo sư
theo chủ nghĩa nữ quyền người Pháp, bà từng nghiên cứu văn học Anh, tập
trung chính vào tác phẩm của James Joyce.
Đó là tên Pháp. Chắc tôi phát âm chưa đúng. Đương nhiên anh biết về Cixous: “Cixous là người Pháp. Em học Ngữ Văn Anh mà?”
“Cixous cũng từng học Ngữ Văn Anh. Giống như em. Bà ấy là chuyên gia về James Joyce.”
Anh gật đầu, nói tiếp: “Nói vậy, em viết về chủ nghĩa nữ quyền của Pháp?”
“Đúng vậy. Nghe sợ không? Cấp tiến không?”
“Có gì đâu. Em nhìn lại đi, em là phụ nữ, anh là người tàn tật. Chúng ta đều là người bị đối xử bất công, là chiến hữu cùng chung chiến hào.”
Tôi bật cười, cảm thấy câu này rất buồn cười. Lịch Xuyên rất thích
văn học, tự nhận thích đọc tiểu thuyết thời kì high-modern[5]. Tôi buột
miệng hỏi: “Anh đọc Cixous chưa?”
[5] Chỉ giai đoạn kết thúc chiến tranh thế giới lần I đến bắt đầu
chiến tranh thế giới lần II, khi ngành công nghiệp đang phát triển ở
đỉnh cao đầu tiên.
“Mới đọc cuốn Le rire de la Méduse, cũng chính là The laugh of Medusa[6].”
[6] Tiếng cười nàng Medusa: một quyển tiểu luận nổi tiếng của Cixous
được xuất bản năm 1975, thể hiện tư tưởng chính yếu của những người theo thuyết nam nữ bình quyền của Pháp.
“Em viết về tác phẩm đó.”
Anh nhìn tôi, vẻ mặt không chút tin tưởng: “Không thể nào. Sáu năm
trôi qua, sao không thấy em giải phóng tư tưởng chút nào?” Anh lắc đầu
liên tục “Anh thấy em căn bản không hiểu sự sâu sắc của chủ nghĩa nữ
quyền. Em uổng công học hành rồi.”
“Em không hiểu chỗ nào? Tư tưởng của em rất thoáng mà!” Tôi cao giọng, tiếp nhận khiêu chiến.
Anh không nói gì, cúi đầu thở dài.
“Vậy anh thử nói xem, em phải thế nào mới là giải phóng tư tưởng?”
“Nếu anh nói, em đừng tạt rượu lên mặt anh được không?”
“Không đâu.”
“Sáu năm trước, anh đã nói tạm biệt, tại sao em còn gửi thư cho anh?”
“Em… em chỉ gửi có mấy thư thôi mà.” Tôi thì thào, hơi tức giận.
“Ba trăm bốn mươi hai thư, có thể xem là ít nhỉ? Ngắn nhất 30 chữ,
dài thì 12 ngàn chữ. Gộp toàn bộ lại, dài bằng một cuốn tiểu thuyết tình cảm. Anh không thể tin được, trong lúc em viết những lá thư này, em còn nghiên cứu chủ nghĩa nữ quyền nữa. Nếu anh là Cixous, biết được việc
làm của em, sẽ xấu hổ chết mất.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nói từng
chữ từng chữ một, giọng vô cùng nghiêm túc.
Tôi hít sâu, cảm thấy hơi nghi ngờ. Lịch Xuyên luôn luôn chăm sóc
tôi, cũng rất chú ý thời điểm và phương thức nói chuyện. Tôi không biết
tại sao anh lại chọn hôm nay – đêm giao thừa – giữa buổi tiệc để sỉ nhục tôi.
“Haiz, Lịch Xuyên, anh nói đi.” Tôi không biểu hiện gì “Anh có thích đọc thư của em không?”
“Cũng được… mượn từ điển tra từ.”
“Vậy thì không được rồi.” Tôi nhấp một ngụm rượu “Tình cảm của em đối với anh, vượt qua giới hạn của mọi chủ nghĩa, bao gồm chủ nghĩa nữ
quyền. Thật ra, ở Trung Quốc, người giống như em có tên gọi riêng.”
“Tên gì?”
“Tình thánh.”
Câu này đã bức tử anh. Rốt cuộc anh không biết nói gì nữa.
Do đó, anh cười cười, chuyển đề tài: “Thảo luận tạm thời chấm dứt. Anh thấy bà cụ kia đang cần được giúp đỡ.”
Nói xong, anh xoay người đi, giúp một bà cụ đang muốn lấy một chai
Coca rất lớn: “Bà ơi, chai này nặng lắm, bà đưa ly đây, con rót cho.”
Nhìn bà cụ khoảng 80 tuổi, tóc bạc lưa thưa, mặc quần áo thêu tay
thời Đường rất chỉnh tề, có vẻ như là người nhà giàu có nào đó. Lịch
Xuyên rót một ly Coca cho bà cụ, hỏi xem bà còn cần gì nữa không. Bà cụ
nói: “Cậu trai, phiền cậu lấy cho bà miếng bánh kem.”
Trên chiếc bàn chân cao bên cạnh có một cái bánh kem hai tầng. Không
ai ăn, vì phần lớn mọi người đều nghĩ đó là món tráng miệng. Lịch Xuyên
vươn cánh tay dài, lấy dao ăn ra cắt một miếng bánh to bỏ lên chiếc đĩa
nhỏ, đưa cho bà cụ. Còn cười tủm tỉm hỏi bà: “Bà có muốn ăn trái cây
không? Ở đây có dưa hấu và nho.”
“Lấy mấy miếng dưa hấu, với mấy trái nho luôn đi.” Ánh mắt bà cụ nhìn anh là lạ, giống như rất thương anh.
Lịch Xuyên bưng cái mâm cho bà cụ, dắt bà đi tìm chỗ ngồi, đặt mâm cạnh bà.
“Cậu trai, sao chân cậu cà thọt vậy? Bị thương gì hả?” Bà cụ cười híp mắt hỏi. Trong mắt nhiều người, Lịch Xuyên rất hoàn mỹ, trừ phần chân
ra. Cho nên, tôi cảm thấy, bà cụ này rõ ràng đang lợi dụng tuổi tác của
mình để làm thân với Lịch Xuyên, ánh mắt của bà không trong sáng chút
nào.
“Là… tai nạn xe cộ.” Ve mặt Lịch Xuyên thoáng chút xấu hổ. Sau đó,
anh còn nghiêm túc bắt tay bà cụ: “Con là Vương Lịch Xuyên, là kiến trúc sư của CGP.”
Bà cụ cười sang sảng, nhìn hàm răng giả rất trắng đều như bắp.Tôi sợ
bà còn cười nữa thì hàm răng giả sẽ rơi xuống. Mới nghĩ nhưng vậy, liền
nghe hai tiếng “cạch cạch”, răng giả của bà rớt xuống thật.
#Ұ%...!
Tôi và Lịch Xuyên đồng thời cúi người xuống, tay Lịch Xuyên dài,
nhanh nhẹn nhặt lên, nói khẽ: “Bà ơi, bà đứng đây đợi con, con đi một
chút về liền.” Anh cầm lấy chiếc chén giấy duy nhất bên cạnh, đi vào
toilet.
Bà cụ vẫn bình tĩnh, chép miệng nói với tôi: “Con gái, cậu Vương có phải là bạn trai của con không?”
“Không phải. Bà ơi, con là phiên dịch của anh ấy.”
Không có răng giả, bà cụ nói chuyện móm mém.
“Vậy à, cậu ấy là người nước ngoài à?”
“Là Hoa kiều Thụy Sĩ.”
“À. Cậu ấy rất dễ thương!”
“Đúng vậy.”
“Chẳng lẽ con không thấy cậu ấy thích con sao? Cậu ấy có tật, không
có gậy chống đứng cũng không vững, nhưng cháu đứng ngay bên cạnh, cậu ấy cũng không để cháu làm, tự mình đi lấy này lấy kia cho bà.”
Tôi cảm thấy, bà cụ dường như đang trách móc tôi, tôi liền giải
thích: “Anh Vương rất tự tin, cũng rất giỏi. Nếu anh ấy cần cháu giúp,
anh ấy sẽ nói.”
“Bà của con quen không biết bao nhiêu người rồi, người tốt người xấu
loại nào cũng thấy rồi. Tin mắt nhìn người của bà đi, cậu ấy chắc chắn
là một chàng trai tốt.”
Tôi mừng thầm trong lòng, cười vô cùng rạng rỡ.
Lịch Xuyên đi tới, đưa hàm răng giả bỏ trong chén giấy cho bà cụ, còn đưa thêm giấy ăn cho bà. Bà cụ lấy giấy che mặt, đeo răng giả vào, quay đầu cười với chúng tôi, hàm trắng bóng.
Bà cụ đưa tay bắt tay Lịch Xuyên, nói: “Bà họ Hoa, gọi tên là Hoa
Tiêu, là họa sĩ.” Mỗi một chữ đều bắt đầu bằng chữ H, tôi nhìn bà lo
lắng, sợ hàm răng giả của bà rớt xuống lần nữa. Kết quả là tôi không
nghe rõ bà nói gì, nghĩ đến tên bà là Hoa Tiêu[7], muốn cười nhưng không dám cười.
[7] Tác giả chơi chữ, tên bà cụ đồng âm với tên một loài thực vật là
cây hoa tiêu (hay xuyên tiêu), là một loại thuốc đông y, đồng thời cũng
là một loại gia vị xuất xứ từ vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Lịch Xuyên thật hứng thú hỏi: “Bà ơi, bà vẽ tranh thủy mặc hay tranh sơn dầu?”
“Bà già như vậy, đương nhiên là vẽ tranh thủy mặc.”
“Trong ban dự án có một họa sĩ, là anh Long Khê, cũng vẽ tranh thủy mặc, bà có quen anh ấy không?”
“Quen chứ, đó là học trò của bà.”
Tim chùng xuống. Trong ban dự án đúng là có một người tên Long Khê,
tiếng tăm lừng lẫy, là truyền nhân của Chiết phái, tốt nghiệp Học viện
mỹ thuật Trung Ương, là họa sĩ nổi tiếng trong giới hội họa. Như vậy, bà cụ hẳn rất nổi danh.
Sau đó, Lịch Xuyên bỗng khẽ ho một tiếng, anh liền nói: “Thật xin lỗi.”
Trong lúc nói chuyện với bà cụ, anh thuận tay cầm miếng bánh lên, cắn một miếng. Có lẽ là bị sặc, anh lại ho khan một tiếng, do quá nhanh nên anh không kịp xoay người đi.
“I am so sorry. It happened before I could stop it[8].”
[8] Tôi vô cùng xin lỗi, tôi không kịp tránh.
Phong cách quý ông lịch thiệp lại nổi lên nữa. Tôi mất một phút mới hiểu ra, anh lại xin lỗi vì cơn ho ban nãy.
Tôi cười thầm, bà cụ đúng là một cặp với Lịch Xuyên. Một người rất vô tư, rớt răng giả cũng không để ý, chỉ lo nói chuyện, một người thì quá
lịch sự, ho khan một tiếng thì xin lỗi nửa ngày.
“Bà ơi, bà ngồi chơi nha, con đưa anh Vương sang phòng nghỉ ngơi.” Tôi kéo Lịch Xuyên, đi nhanh như chớp.
Chúng tôi cùng đi ra hành lang bên ngoài nhà hàng. Lịch Xuyên lấy tay che miệng, ho khan không ngừng. Tôi nhìn anh, thở dài một hơi, nói:
“Trong món đó có mù tạt, trước nay anh đâu có ăn. Sao lần này lại quên?”
“Làm sao tôi biết trong đó có mù tạt.”
“Vậy anh hết chưa?” Tôi hơi lo lắng “Không thôi chúng ta về liền đi.”
“Tiệc rượu còn chưa bắt đầu.”
“Nói cho cùng, đấu thầu phải dựa vào thực lực và thiết kế. Biểu hiện tốt ở tiệc rượu cũng vô dụng thôi.”
“Câu này nói ở nước ngoài thì đúng, nhưng ở đây thì chưa chắc. Huống
chi, lần này Giang Hạo Thiên nhờ tôi hỗ trợ, bây giờ tôi đi, cho dù vì
nguyên nhân gì đi nữa, cũng làm ông ấy mất mặt.”
Đúng là Giang Hạo Thiên gọi điện nhờ Lịch Xuyên sang cứu. Nhưng mà,
Điền Tiểu Cương và Tạ Hạc Dương vẫn luôn đứng cạnh nhau, thái độ thân
thiết hơn bình thường, ai cũng phải cảm thấy bực mình. Công sức mười
ngày nay của Lịch Xuyên, nào là khảo sát hiện trường, nào là đo đạc công trình, còn phải nghiên cứu văn hóa, có thể nói là dốc hết toàn lực, chỉ mong trúng thầu. Thật ra, áp lực của anh là lớn nhất.
“Nói nè, sau khi về Thụy Sĩ, anh nên viết một bài luận, lấy tiêu đề
là “Sự hoang mang của một kiến trúc sư nước ngoài ở Trung Quốc”.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên bật cười.
Tôi nhìn khuôn mặt anh, cảm giác choáng váng. Đây là nụ cười mà tôi
ngày ngóng đêm mong suốt sáu năm qua. Đột nhiên xuất hiện lúc này, làm
tôi có chút ngỡ ngàng.
Anh đứng dậy, tôi bỗng nhiên phái hiện trên cổ tay của anh vẫn quấn
băng. Chẳng lẽ, miệng vết thương kia sâu lắm à? Ba ngày vẫn chưa lành?
“Lịch Xuyên, tay anh…”
Anh ngắt lời tôi, đột nhiên nói: “Tiểu Thu, ngày mai qua năm mới. Em có thể năm mới khởi đầu mới được không?”
“Ý anh là sao?”
“Em có áp dụng chủ nghĩa nữ quyền thật triệt để không?”
“Không thể.” Quả quyết từ chối, dù tôi nhận thấy được cảm giác hạnh phúc của mình đang từ từ xì hơi.
“Just let it go, please[9].” Anh nhìn mặt tôi: “Anh xin em.”
[9] Em quên mọi chuyện đi, nhé!
“No.”
Tôi cảm thấy, khuôn mặt anh bỗng dưng trở nên tàn nhẫn. Giống y hệt khuôn mặt vào ngày chúng tôi chia tay nhau sáu năm trước.
Ngay tại giờ khắc này, tôi bỗng nhiên hiểu được, tại sao anh lại về Trung Quốc.
Cho dù CGP thắng thầu lần này, giao toàn bộ tiền lời cho Lịch Xuyên,
thì đối với anh mà nói, chẳng qua chỉ là một con số lẻ mà thôi. Hạng mục này không đáng để anh bỏ bê công việc của mình, bỏ luôn việc điều dưỡng tại bệnh viện, từ xa xôi ngàn dặm trở về đây.
Anh về đây, đơn giản là vì hai mươi ngày trước, trong cơn say mềm,
tôi lại gửi một lá thư vào hộp thư của anh. Trong đó chỉ viết năm chữ,
sau đó là một chuỗi dấu chấm than:
“Lịch Xuyên, anh về đi!!!”
Đó là lá thư đầu tiên tôi gửi cho anh sau ba năm ngừng liên lạc. Gửi
xong tôi liền hối hận. Trên thức tế, ba giây sau khi gửi, lá thư này bị
trả ngược về. Hệ thống thông báo, người nhận từ chối nhận lá thư này, hệ thống tiếp tục thử gửi…
Cho nên, anh trở về. Vì tôi vẫn chưa quên được, vì anh có nghĩa vụ, phải chấm dứt hoàn toàn với tôi trong đêm giao thừa hôm nay.
Nụ cười của tôi biến mất, khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt.
“Anh đã đặt vé máy bay về Zurich rồi. Sau presentation sẽ đi ngay lập tức.”
Tôi cười lạnh, giơ tay ra trước mặt anh: “Vé máy bay đâu? Đưa cho em xem.”
Anh thật sự móc một tờ giấy từ túi ra đưa cho tôi.
Tôi liền xé nát vé máy bay: “Vé máy bay không còn nữa.”
Tôi thừa nhận, tôi điên rồi, tôi tuyệt vọng rồi, tôi lên cơn bạo lực
rồi. Lần này, tôi không thể để Lịch Xuyên rời xa tôi đi nữa!
“Đó là vé điện tử.” Anh nói.
“Nói vậy, lần này, là vĩnh biệt?” Tôi cúi mặt, run run nói.
“You need a closure[10].”
[10] Em cần phải kết thúc đi.
“Nói cho em biết nguyên nhân anh lần trước anh bỏ đi.”
“…” Nhất quyết không nói.
“Lịch Xuyên, có phải anh bị bệnh rất nặng không?” Tôi nhìn anh, nước
mắt lưng tròng “Anh biết rõ, cho dù anh bị bệnh gì, em cũng sẽ không rời xa anh. Em không quan tâm tới việc anh chỉ có một chân, cũng không để ý chuyện anh bị bệnh.”
“Anh không bị bệnh gì hết, không cần lo lắng cho anh.”
“Em muốn anh nhìn vào mắt em.” Tôi nhìn mặt anh “Nhìn vào mắt em, nói với em: Anh, Vương Lịch Xuyên, không yêu em.”
Anh cúi đầu trầm mặc, vài giây sau, lại ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi,
nói với tôi rõ ràng từng chữ một: “Đúng vậy, Tiểu Thu. Anh không còn yêu em nữa. Anh hy vọng, mọi chuyện giữa anh và em, trước năm mới, sẽ chấm
dứt hoàn toàn. Anh mong, em quên anh đi, đừng gửi gắm hy vọng gì ở anh
nữa, không bao giờ gửi thư cho anh nữa. Em… có làm được điều này không?”
Tim tôi từ từ thu nhỏ lại, trong khoảnh khắc, biến thành một hạt bụi.
Tôi nói: “Em sẽ làm được. Tuy nhiên, em có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Em có thể dứt mọi thứ. Tuy nhiên, anh phải ở lại Bắc Kinh, ở lại CGP.”
Anh nhìn tôi, nghiên cứu vẻ mặt của tôi. Sau đó nói: “Ở lại bao lâu?”
“Ở lại tới khi em nói anh có thể đi mới thôi.”
“Trong lúc đó, em có cam đoan là giữa chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường không?”
“Em cam đoan.”
“Tốt lắm, anh đồng ý.” Anh nói “But you must move on[11].”
[11] Nhưng em phải cố quên đi!
Tôi không trả lời, chỉ lạnh lùng đứng lên: “Ngại quá, em muốn đi toilet.”
Tôi bước vội vào toilet, đóng cửa lại, ngồi trên bồn cầu, nước mắt tuôn xối xả.
Chủ nghĩa nữ quyền gì chứ, tôi nói với chính mình, đối với Lịch
Xuyên, ngoại trừ khóc lóc, tôi không còn cách nào khác nữa. Tôi ngồi
thút thít trên bồn cầu, mất hồn mất vía, không nhớ gì nữa, nghĩ chỉ cần
khoảng một tiếng là xong. Đợi tới khi tôi khóc xong, run rẩy đứng dậy,
đã qua năm tiếng đồng hồ. Tôi dùng hết cuộn giấy cạnh bồn cầu, khi tôi
ra rửa tay, thấy trong gương là khuôn mặt ướt nước, tóc tai bù xù, hai
mắt sưng thành hai quả hạnh đào thật to. Mà nước mắt của tôi vẫn chưa
ngừng tuôn rơi. Tôi ôm một cuộn giấy to, không biết tại sao, đột nhiên
tâm trạng càng buồn bã, đứng cạnh cửa khóc nức nở 20 phút nữa, rốt cuộc
cũng ngừng khóc. Tôi liền lấy khăn quàng cổ che mặt lại, cúi đầu đi ra
cửa khách sạn.
Có người đi tới, mặc áo khoác cho tôi.
Chúng tôi yên lặng đi ra xe, anh mở cửa xe, tôi nhanh chóng ngồi vào.
Giữa trời khuya lạnh lẽo, trái tim tôi dần bình tĩnh lại.
Người đó thở dài, cúi người xuống, cài dây an toàn cho tôi.
Trong khoảng khắc đó, tôi bỗng nhiên nói: “Lịch Xuyên, em muốn sờ thử gáy anh.”
Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi giống như các nhà khảo cổ học, lấy tay đè đầu anh lại, sờ soạng xương đầu anh thật kĩ.
Anh đóng cửa xe lại, ngồi xuống cạnh tôi.
“Sao lại sờ gáy anh?”
“Muốn biết đầu anh làm bằng gì.”