Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên

Chương 33: Chương 33




Tôi lên mạng tra thử, cái laptop của tôi giá hơn 10 ngàn tệ. Vì là kiểu mới nhất năm nay, nên dù hàng second-hand cũng không rẻ. Khoản nhuận bút dịch thuật tôi vất vả kiếm được trong hai tuần rồi sẽ nhanh chóng tan như bong bóng. Điều tôi lo lắng nhất không phải chuyện này. Toàn bộ dữ liệu tôi đều lưu trong máy, 90% là dữ liệu của công ty như tài liệu, bản vẽ, thư xin dự thầu và tất cả các bản dịch của tôi. Còn lại là những ghi chú, từ mới do tôi thu nhặt được trong quá trình dịch, sách điện tử tôi thích nhất, những phần mềm phiên dịch tôi khó khăn lắm mới tải từ mạng xuống…

Lúc đi ăn trưa, tôi gặp Lịch Xuyên trước cửa căn tin, không ngờ anh lại hỏi: “Máy tính sao rồi? Còn dùng được không?”

“Không được, hư hoàn toàn rồi.”

“Vậy em tính sao?”

“Tính mua một cái second-hand. Có điều không biết dữ liệu trong đó sao bây giờ?”

“Em mua một phần sandwich cho anh đi, anh lấy dữ liệu ra cho em.”

Tôi chạy về văn phòng mình, đưa cái laptop còn nhỏ nước cho anh: “Phiền anh.”

Tôi mua một hộp salad, một phần sandwich cá, hai chai nước khoáng. Gõ cửa vào phòng Lịch Xuyên.

Đây là lần đầu tiên tôi vào văn phòng Lịch Xuyên sau khi từ Ôn Châu về. Gian đầu tiên sau cửa chính là chỗ của thư ký Đường Tiểu Vi. Đường Tiểu Vi vốn là thư ký của Giang tổng, sau khi tổng công ty thông báo điều động Lịch Xuyên sang Bắc Kinh, Giang Hạo Thiên liền lập tức điều thư ký của mình sang cho anh. Lúc đầu, Đường Tiểu Vi là thư ký riêng của phòng hành chính ở Bắc Kinh, dáng vẻ rất đáng yêu, làm việc lại nhanh nhẹn, tính lại ít nói. Cô nàng chưa bao giờ gia nhập vào các buổi “bà tám ăn trưa” bên tổ phiên dịch chúng tôi. Để tránh bọn tôi, ngày nào Đường Tiểu Vi cũng cố ý xuống trễ nửa tiếng.

“Hi, Tiểu Thu!”

“Em tìm anh Vương. Laptop của em bị hư, phải nhờ anh ấy lấy dữ liệu ra.”

“Vào đi, anh ấy đang tháo máy. Chị vừa đi mua cho anh ấy mấy cây tua vít.”

“Phiền chị quá.”

“Đừng khách sáo.”

Tôi vào phòng trong. Văn phòng của Lịch Xuyên giống hệt như Emma miêu tả. Khá thoáng đãng, giữa phòng là một bộ sô pha trắng, phía dưới sô pha là một tấm thảm dệt thủ công hình thoi. Phía trong còn mấy phòng nữa, là phòng nghỉ, phòng tắm và toilet dành riêng cho anh.

Laptop hiệu Sony của tôi đã bị anh tháo tung ra, linh kiện được phân loại đặt trên bàn làm việc to đùng. Lịch Xuyên đang cắm tua vít vặn vào một bộ phận nào đó.

Thấy tôi, anh bỏ dụng cụ xuống, đứng dậy, lấy sandwich từ tay tôi, nói cảm ơn. Sau đó chỉ vào sô pha nói: “Mời ngồi.”

Tiếp theo, anh nhấn điện thoại bàn, nói: “Tiểu Vi, tôi còn cần môt cái tua vít hiệu Phillips cỡ T6. Nếu không có T6 thì lấy PH000, loại ba số không đó. Chắc Tiểu Đinh bên phòng đồ hoạ có. Đi mượn giúp tôi được không?”

Tôi nhìn anh ngây người, không nhớ Lịch Xuyên còn biết sửa máy tính.

“Có khôi phục được dữ liệu không?”

“Dữ liệu lưu hết ở ổ cứng, anh tháo ổ cứng ra, ráp vào một cái laptop khác là được.”

Nghe rất đơn giản.

Tôi nuốt nước miếng, hơi lo lắng: “Cần một cái laptop khác hả? Em chưa mua. Có một văn bản dịch được hơn một nửa, hôm nay phải nộp rồi.”

“Máy em có cài phần mềm gì đặc biệt không?”

“Em dùng Endnotes để ghi chú khá nhiều, phiên bản cũ 8.0.”

“OK, giờ anh nói em biết anh sẽ làm gì.”

Tôi trừng mắt nhìn anh.

- “Thứ nhất, anh tháo ổ cứng của máy em ra.”

- “Thứ hai, anh tháo ổ cứng của máy anh ra.”

- “Thứ ba, anh ráp ổ cứng của máy em vào máy anh, ráp ổ cứng của anh vào dụng cụ đọc ổ cứng.”

- “Thứ tư, bật laptop của anh lên, dùng Linux để khởi động, đọc dữ liệu trong ổ cứng của em.”

- “Thứ năm, anh copy một file bất kỳ từ ổ cứng của anh vào máy em để đọc thử. Nếu hoàn toàn thuận lợi, anh sẽ rút ổ cứng của anh ra rồi khởi động máy lại, như vậy em có thể dùng laptop của anh để đọc dữ liệu của em.”

Tôi cắn một cọng cải bó xôi, nói: “Em không biết sử dụng Linux.”

“Ổ cứng chỉ khởi động được bằng Linux. Lúc em sử dụng máy thì đã chuyển thành Windows rồi.”

“Nhưng mà, nếu em lấy máy của anh, anh lấy gì xài?”

“Anh mua cái mới. Order trên mạng rồi. Ngày mai giao hàng.” Xem hiệu suất làm việc của người ta kìa.

Anh ăn hết miếng sandwich, Tiểu Vi đem tua vít vào. Anh tháo ổ cứng ráp vào máy anh, lục đục hơn cả tiếng sau, lại khởi động cái laptop hiệu Fujitsu của anh một lần nữa, màn hình xanh lè.

“Oops.” Anh nói, “Còn phải tải xuống một số chương trình nữa.”

Tôi lặng lẽ ăn salad, chỉ ngồi một bên nhìn anh tập trung tinh thần sửa máy hết hai tiếng, cuối cũng cũng nhìn thấy toàn bộ dữ liệu của tôi trên màn hình. Hơn nữa là tập tin nào cũng mở ra được.

“Bây giờ dùng được rồi.” Anh đóng máy lại, đưa cho tôi.

Laptop của Lịch Xuyên là loại siêu chức năng, hơi nặng.

“Hay quá! Cảm ơn anh!” Tôi cầm laptop tính đi.

“Đợi chút.” Anh ngăn tôi lại, “Trả Mia cho anh.”

Vẫn còn nhớ con mèo kia!

“Anh thích Mia như vậy sao còn tặng nó cho Rene?”

“Ai nói anh tặng cho cậu ấy? Chỉ gửi nuôi tạm thời mà thôi?”

“OK, cho anh thăm một tiếng.”

“Một tiếng, em giỡn hả? Anh sửa máy tính cho em hơn ba tiếng đồng hồ. Một tiếng không được, ít nhất một tuần.”

“Hai tiếng.”

“Ba tiếng.”

“Deal. Cuối tuần anh tới đi. Mia ở nhà em.”

Anh chần chừ một lúc, nói: “Em mang qua cho anh không được à?”

“Không được, cho anh mượn anh sẽ không chịu trả.”

“Được rồi.”

Tôi cho anh địa chỉ của tôi: “Chín giờ anh tới đi.”

Lúc tan tầm Emma qua tìm tôi, đưa cho tôi ba tấm thiệp màu hồng.

“Cuối tuần rảnh thì đi.”

“Buổi sáng không rảnh.”

“Không phải buổi sáng, 2 giờ chiều, hẹn ba người cho em gặp. Hai người đầu là chị giới thiệu, nam, người cuối cùng là Minh Minh giới thiệu, nữ. Em gặp thử đi. Điều kiện cũng tốt lắm.”

Tôi mở thiệp ra:

Tấm thứ nhất:

Họ tên: Trần Cửu Châu.

Tuổi: 32.

Nghề nghiệp: Tổng Giám đốc Xí nghiệp Phi Tinh.

Bằng cấp: Thạc sĩ.

Tấm thứ hai:

Họ tên: Ngả Tùng.

Tuổi: 29.

Nghề nghiệp: Phó trưởng phòng nghiên cứu Khoa X Viện Y.

Bằng cấp: Tiến sĩ.

Tấm thứ ba:

Họ tên: Tô Hàn.

Tuổi: 24.

Nghề nghiệp: Copy writer.

Bằng cấp: Đại học chính quy.

Emma cứ nói mãi muốn “quan tâm” tôi. Là chị, Emma cho rằng việc giới thiệu đối tượng cho tôi đương nhiên là trách nhiệm của chị. Tuy rằng Emma nhiều lần nhắc tôi chuyện này, nhưng tôi không nghĩ chị nói thật. Tôi liếc mấy tấm thiệp vừa đọc, đánh hơi được mùi của một trò đùa dai.

“Sao lại có nữ trong đây?”

“Một người có điều kiện tốt, lại không yêu ai, Lisa nghi ngờ em có vấn đề về giới tính. Kêu em hẹn thử. Tấm này là nó kêu chị đưa cho em đó nha. Nó cũng date vài lần rồi, thấy cũng hay lắm, rất thú bị. Quen qua mạng. Hai người còn lại, một người là người quen của chị, một người là em trai chị. Không có vấn đề về nhân cách. Thế nào, Emma tốt với em quá rồi.”

“Để lần sau tính đi.”

“Trời ơi, em nói câu này bao nhiêu lần tôi? Tốt xấu gì nể mặt chị chút chứ. Chị xin em xem em trai chị là trọng tâm. Nhớ đó, 2 giờ chiều thứ bảy. Mỗi người nửa tiếng, dù sao em cũng ngồi đồng ở quán bar. Cứ coi như tìm người nói chuyện, đâu có mệt gì. Quán Starbuck trên phố K chắc em biết, hẹn gặp ở đó. Chị nói với họ rồi, em sẽ cài một cây đũa màu đỏ trên đầu.”

“Trâm cài tóc.”

“Whatever[1]. Đừng cho người ta leo cây là được!”

[1] Sao cũng được.

Tôi gật đầu, nhét mấy tấm thiệp vào túi xách. Tự nhủ, move on, move on. Sau đó, điện thoại của tôi reo.

Thấy Emma đi vào thang máy, tôi mở điện thoại ra xem, là Tiêu Quan.

“Hi.”

“Hi.”

“Lâu rồi không nghe tin gì về em. Em khoẻ không?”

“Tôi vừa gửi email cho anh mà?”

“Em nói bốn chữ “Đã nhận được tiền” đó hả?”

“Tìm tôi có việc?”

“Thứ bảy rảnh không? Tôi mời em đi ăn.”

“Không rảnh.”

“Trên phố M có một quán ăn Vân Nam, món Bún Qua Cầu ở đó ngon lắm, tôi ăn vài lần rồi.”

“Xin lỗi, giờ tôi chuyển sang ăn chay rồi, chỉ ăn đồ chay.”

“Không sao, cạnh đó chính là chùa Linh Bảo, Đại sư Khổ Qua trong chùa nấu đồ ăn chay ngon lắm.”

“Nhưng mà…”

“Sáu giờ tối. Cổng chùa Linh Bảo, không gặp không về.”

Tôi định nói thêm mấy câu, nhưng điện thoại đã bị ngắt.

Đúng là phong cách của Tiêu Quan. Anh ta quyết định mọi thứ, chưa bao giờ nghe người khác nói gì.

Tôi nhìn đồng hồ, ai tôi cũng hẹn thứ bảy, cứ như còn mấy ngày nữa mới tới thứ bảy.

Hôm nay chính là thứ sáu.

Tôi huỷ mọi chương trình tối thứ sáu, bao gồm Yoga và liên hoan câu lạc bộ Người tinh khiết.

Tôi tìm được phiếu quà tặng của Emma cho tôi, tôi đi spa đắp mặt. Nhân viên spa sửa lông mày cho tôi. Tôi đi salon tóc hấp dầu, hơn hai tiếng đồng hồ, kết quả là mái tóc tôi đen bóng, giống hệt mấy người mẫu quảng cáo tóc. Về nhà, tôi thắp mấy ngọn nến thơm, chà toilet sáng bóng, lại chùi nhà cửa không còn một hạt bụi. Không muốn mắt bị thâm quầng, tôi đi ngủ sớm. Sáng hôm sau tôi lại dậy sớm. Tắm xong rồi, ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen. Nhìn đồng hồ, vừa mới hơn 5 giờ sáng.

Tôi ngồi trên giường tập Yoga, đến 6 giờ thì ăn sáng. Ăn sáng xong không có việc gì, tôi tắm cho Mia, lấy máy sấy sấy lông cho nó. Tới bảy giờ tôi ôm Mia ra ngoài đi dạo một vòng. Thật là, chưa bao giờ cảm thấy buổi sáng dài như vậy.

Sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi ngắm bình mình. Ánh rạng đông lan ra khắp chân trời, mặt trời đỏ như son trôi lững lờ giữa những tầng mây, ánh nắng ấm áp xua tan khí lạnh của mùa đông, thành phố chìm vào màn sương trắng.

Từ trước đến nay Lịch Xuyên luôn đúng giờ.

Lúc tôi mở cửa, anh tặng tôi một hộp chocolate. Sau đó, thấy tôi chỉ mang vớ, anh cởi áo khoác, cúi người cởi giày. Anh vừa cúi người, thì cả cũng sụp xuống, tôi vội vàng dìu anh: “Sao vậy?”

“Thiếu máu à?”

Anh gật gật đầu.

“Đừng cởi giày, đứng yên đó, em đi tìm ghế dựa cho anh.”

Tôi chạy tới phòng khách lấy ghế cho anh, anh ngồi xuống. “Anh không sao. Bên ngoài tuyết vừa tan, trên mặt đất có hơi lầy lội.” Lại định cúi người.

Tôi cản anh lại: “Để em.”

“Không cần.” Anh nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra, tự mình cởi giày,

Khu vực để giày rất hẹp, phòng khách cũng rất nhỏ.

“Hi Mia!”

Mia rất tinh, vừa nghe tiếng là chạy tới ngay, cong người lên, cọ cọ vào chân anh, ra vẻ vô cùng thân thiết.

Tôi ôm Mia lên đưa cho Lịch Xuyên. Anh cầm hai chân của nó lên, chọc nó, vuốt ve nó, vừa vui mừng vừa thân thiết, tôi đứng cạnh nhìn hơi ghen tỵ.

“Em có để ý nếu anh nói tiếng Pháp với nó không?”

“Để ý.”

“Được rồi. Chỉ sợ bây giờ nó cũng hiểu tiếng Trung Quốc rồi.” Anh cười, vô cùng xán lạn, thật sự, từ lúc từ Ôn Châu về anh chưa cười với tôi như vậy lần nào.

“Em xem, gãi cho nó như vậy nè, nó thích nhất đó.” Anh dùng ngón tay gãi gãi trán con mèo, Mia hưởng thụ ngửa đầu ra sau, còn nhân cơ hội ngáp một cái.

“Cái ngáp dài nhất của nó là 57 giây!”

“…”

“Nó còn biết lộn mèo nữa đó. Nhiều nhất là tới 24 cái liên tục, giống như vầy nè. Mia, lộn mèo cho Tiểu Thu xem đi!” Anh huýt sáo, Mia liền lộn vài vòng tại chỗ. Tôi vừa tức giận vừa buồn cười.

“Ừ… Mia lười quá, nhất định là Tiểu Thu cho mày ăn no quá, sao lộn có mấy cái thôi vậy?” Anh ngồi trên sô pha, nhíu mày trách Mia.

“Anh muốn uống gì không?” Tôi thừa dịp xen vào.

“Nước lọc là được rồi. Cảm ơn.”

Không khí nặng nề, có vẻ mục đích của Lịch Xuyên tới đây rất rõ ràng. Chỉ muốn thăm Mia, chỉ muốn nói chuyện với Mia. Một người sống sờ sờ đứng bên cạnh anh, mày lá liễu, mắt bồ câu, tóc dài thướt tha, mặt đẹp như tiên, mà anh hoàn toàn không phát hiện.

Đưa nước cho anh, tôi nói: “Kiến trúc sư tài ba, nhìn xem nhà trang trí có được không?”

Thật ra nhà trọ của tôi rất đơn sơ, đồ dùng đắt tiền nhất có lẽ là chiếc sô pha Lịch Xuyên ngồi. Bằng da thật, màu xanh lá, hơi cứng, cao cao, là loại Lịch Xuyên thích.

Anh đứng dậy, đi tới cạnh cửa, quan sát từ góc độ đó, gật đầu: “Ừ, đẹp lắm. Để anh đoán thử, là phong cách Bohomian đúng không?”

Thói quen của Lịch Xuyên là, anh rất ít khi bắt lỗi tôi, trừ phi tôi yêu cầu. Ví dụ như mỗi lần tôi giao bản dịch cho anh, anh nhận xong rất ít khi sửa gì, cũng không sửa lại. Ví dụ như, lúc trước tôi nói tiếng Anh với anh, phát âm sai rất nhiều từ, anh cũng không sửa. Nhưng nếu đặt trong tình huống khác, tôi sẽ bị đàn anh mắng tơi tả. Tôi nhớ có một lần, tôi nhấn sai trọng âm một từ, anh cũng chỉ nói riêng với tôi: “Từ này trọng âm phải ở vần thứ hai. Nhưng mà không sao, em đọc như vậy, anh cũng hiểu.” Đó là lời phê bình nghiêm khắc nhất của anh. Cho nên nói chuyện với anh khá thoải mái.

“Anh cũng nhận ra à?”

“Anh làm nghề này mà.”

“Anh thiết kế ngoại thất thôi mà?”

“Anh cũng thiết kế nội thất, không thường xuyên, không nổi tiếng bằng anh trai anh.”

“Cho em vài lời khuyên đi nha? Em muốn sắp xếp đẹp hơn một chút.”

“Muốn nghe thật à?”

“Đúng vậy!”

“Sô pha xoay 90 độ, dựa vào bên này. Cái bàn này, dời qua bên phải, dựa vào tường. Bình hoa đặt lên bàn. Cái đèn cao này đặt dưới đất, có thể để trên này. Giá sách có quá nhiều sách, cái ghế bành phải đặt cạnh giá sách, lúc nào em cũng có thể lấy sách ra đọc, sẽ thuận tiện hơn, đúng không? Còn nữa, bốn chiếc đèn lồng trên trần, cách nhau quá xa, không tạo được tác dụng tương hỗ. Hay là ghép hai cái lại, ánh sáng tập trung hơn, không phân tán nữa.”

Tôi lấy dây thun cột tóc lên, nói: “Anh vào phòng ngủ ngồi với Mia đi, để em chuyển đồ.”

Anh hoảng sợ: “Em, bây giờ chuyển đồ luôn à?”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Làm gì gấp vậy?”

“Đâu có. Dù gì anh cũng đâu có nói chuyện với em, hơn nữa, cũng không có bao nhiêu đồ.” Tôi nhìn anh chằm chằm, mắt hiện nguyên hình lưỡi câu.

Anh hiểu ý tôi, hơi ngượng ngùng: “Em chuyển đi, anh giúp em.”

“Không cần anh giúp.” Người cúi xuống là xỉu, tôi làm gì kêu anh chuyển đồ.

Nhưng mà, không có người phụ đúng là chậm thật. Ngoài cửa lại có rất nhiều lao động thời vụ, đang ngồi bên đường chờ việc. Tôi ngại không dám kêu họ, để tránh việc Lịch Xuyên trách tôi chê anh sức khoẻ kém. Cắn môi, kéo sô pha, dời bàn, dời dây điện, treo đèn lồng, Lịch Xuyên ngồi trên ghế, rốt cuộc cũng không nhìn Mia nữa, nhìn tôi lo lắng.

“Tiểu Thu, em đóng cầu dao đi, được không?”

“Có cần đóng không?”

“Đóng thì an toàn hơn.”

“Đóng thì nhà tối lắm.”

“Bây giờ là ban ngày.”

“Đây là tầng một.”

Không đóng là không đóng. Để cho điện giật em chết luôn đi, xem anh có thèm nhìn em không, Vương Lịch Xuyên!

“Sao em lại ở tầng một?” Bỗng nhiên anh hỏi, “Trước đây em nói em không thích tầng một nhất mà, nhà càng cao càng tốt.”

“Toà nhà này không có thang máy, lên lầu không tiện lắm.”

“Em đâu phải người tàn tật.”

Không nói gì… Tôi thừa nhận, tôi xem quá nhiều phim Hollywood, cứ mơ mộng một ngày nào đó Lịch Xuyên sẽ cầm một bó hoa tươi gõ cửa nhà tôi, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi: “Tiểu Thu, lấy anh nhé!” Đương nhiên tôi không thể để anh chống gậy leo mấy tầng lầu, leo lầu sắp xỉu mà còn phải quỳ xuống.

Một mình tôi lục đục trong phòng khách gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp lại phòng khách theo ý anh, Sau đó, tôi ngồi xuống ngắm nhìn thành quả lao động của chính mình. Ừ, đẹp thật. Đúng là bậc thầy. Chỉ dẫn mấy câu thôi, phòng khách bây giờ đã có phong cách hơn, màu sắc hài hoà, hoàn toàn khác hẳn.

“Haiz, Lịch Xuyên, đây là phong cách gì vậy, rất đậm nét phương Đông, không giống Bohomian.”

“Bohomien chia thành nhiều loại, có Dandy, có Nouveau, có Gyspy, có Beat, còn kiểu này là Zen. Đem mấy chuỗi hạt bên giường em treo lên đèn lồng thì càng giống.”

Mấy chuỗi hạt đó đúng là quà lưu niệm của quán bar “Bohomian”. Mỗi dịp lễ Tết họ thường tặng chuỗi hạt cho khách quen. Tôi gom được một hộp đầy.

Tôi treo chuỗi hạt lên đèn lồng, chuỗi hạt làm bằng gốm, hễ có người đi ngang, nếu đi nhanh thì gió sẽ lay động chuỗi hạt kêu leng keng.

Anh chỉ tiếp vào cái bình hoa cổ to ở góc tường, hỏi tôi: “Cái bình này đẹp quá, em không có gì cắm vào sao?”

“Không có.”

“Có thể ra ngoài kiếm một vài cành cây khô, lột vỏ, tỉa tót vài chỗ, cắm vào bình sẽ đẹp lắm.”

“Có thật không?”

“Thật.”

Phía sau khu nhà tôi là một rừng cây. Tôi mặc áo khoác đi ra ngoài, lượm về một bó cành cây khô. Lịch Xuyên chọn giúp tôi mấy nhánh, vào bếp lấy một con dao nhỏ tính tước vỏ giúp tôi, tôi sợ anh bị thương, không cho anh làm. Tôi tự lấy dao cạo sạch vỏ cây, sau đó lấy kéo cắt mấy nhánh thừa, cắm vào bình hoa. Quả nhiên, rất có ý thơ “cây khô, cành cỗi, quạ chiều[2].”

[2] Đây là câu thơ mở đầu bài Thiên tịnh sa – Thu tử của Mã Tri Viễn (1250 – 1324) – một trong bốn nhà thơ lớn của Trung Quốc dưới thời Nguyên.

Chuyển đồ xong, mặt tôi lem luốc; cạo mấy nhánh cây xong, móng tay đen thui. Công sức chăm sóc sắc đẹp tối hôm qua xem như đi tong. Tôi đang định đi rửa mặt, chợt thấy Lịch Xuyên đã đứng dậy, anh vuốt ve con mèo, nhìn đồng hồ, nói: “Hết ba tiếng rồi, anh phải về đây. Cảm ơn em đã cho anh thăm Mia.”

Ba tiếng? Ba tiếng trôi qua nhanh vậy sao? Sao tôi chỉ thấy như mới vài giây thôi? Ngẫm lại, cũng đúng thôi. Dọn dẹp phòng gần 2 tiếng, lột vỏ cây hết nửa tiếng, tôi đúng là ngu như heo, cộng lại không phải ba tiếng là gì?

Nhưng mà, Lịch Xuyên đã thả Mia xuống, đi về phía cửa. Dáng vẻ như không dám quấy rầy tôi.

Tôi đột nhiên la lên: “Đợi chút!”

Tôi không ngờ mình la lớn đến vật, đến nỗi chuỗi hạt treo còn rung leng keng.

Anh quay đầu lại nhìn tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, nói: “Anh… anh…”

Tôi muốn nói, anh chỉ đến thăm Mia thôi sao? Không thể ngồi lại với em lâu thêm một chút sao? Nhưng mà tôi ấp úng không nói nên lời.

Tôi nghe thấy chính mình giận dữ chửi anh:

“You kill everything in me! How could you do that[3]?”

[3] Anh giết chết mọi thứ trong tim em! Sao anh nỡ lòng làm vậy?

Anh đứng lại, nhìn tôi, muốn nói lại thôi, sau đó, anh đi về phía tôi, đang định mở miệng nói gì đó, lại bị tôi hùng hổ ngắt lời:

“Ngay bây giờ! Anh không được nói gì hết! Vương Lịch Xuyên, em muốn anh hôn em ngay lập tức!”

Anh nhìn tôi, vẻ mặt chấn động.

Tôi chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của chính mình.

“Anh xin lỗi, Tiểu Thu.” Anh dang hai tay ra, ôm tôi thật chặt, thì thào bên tai tôi, “Anh có lỗi với em.”

“Không cần anh xin lỗi, giữa chúng ta không có lỗi phải gì hết. Hôn em! Ngay lập tức!”

Nhưng mà, anh chỉ hôn nhẹ lên mi mắt tôi, dịu dàng, tượng trưng, an ủi. Tình yêu của anh trước đây rất mạnh mẽ. Tim tôi lại vỡ ra từng mảnh.

“You must move on[4].”

[4] Em phải quên đi.

“No!”

“Nhớ kỹ em đã thề những gì.”

“No!” Tôi lớn tiếng nói, “Anh đi đi! Anh về Thuỵ Sĩ đi! Đừng bao giờ trở lại nữa! Em không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”

“Chính em kêu anh về đây!”

“Đúng vậy, em kêu anh về đây, em cần con người anh, một người sống đàng hoàng, không phải là một cái xác không hồn!”

Lần nào bị tổn thương, anh cũng im lặng. Tôi thấy một tia sáng, loé lên từ nơi đáy mắt anh, nhưng nhanh chóng biến mất.

Ánh mắt anh rất sâu, sâu như hồ nước dưới chân thác, sâu không thấy đáy, linh hồn anh cũng đã vùi sâu dưới tận đáy hồ đó.

Hình dáng tôi phản chiếu trong mắt anh giống như bóng ma. Vài phần điên cuồng, vài phần thù hận.

Giờ khắc này, thật sự, tôi rất muốn bóp chết anh, cũng muốn bóp chết bản thân tôi.

“Nếu ngày mai em chết, hôm nay, hôm nay anh vẫn đối xử với em như vậy sao?”

Anh không nói gì. Chỉ nắm lấy tay tôi qua, đặt lên phía bên người phải của anh.

Tôi giãn năm ngón tay ra, bám chặt vào chỗ vốn là chân anh, bây giờ, chỉ là một cái chân giả lạnh lẽo, cứng ngắc.

“Anh đâu có sống cho ra sống. Chưa bao giờ. Tiểu Thu, em yêu sâu đậm vậy sao? Sáu năm qua cũng không đủ để em quên?”

“Không đủ, một ngàn năm cũng không đủ! Em không quên được, tại sao phải quên?”

“Em trưởng thành đi, được không? Trong cuộc sống của em, sẽ có nhiều thứ phải ra đi, phải biến mất, let it go!”

“Em không muốn mất anh.”

“Đúng vậy, em sợ mất anh, nhưng em đã mất rồi. Em phải đối diện với kết cục này.” Anh nói, “Khi em được đọc một quyển sách hay nhất, gặp được một người đàn ông đẹp trai nhất, hoặc là tới một thành phố đẹp nhất. Em nói với chính mình, em đã gặp được thứ tốt nhất trên đời, em muốn những thứ đó làm bạn với em suốt quãng đường đời còn lại. Nhưng không được bao lâu, lại có chuyện xảy ra, em lại đọc được một quyển sách hay hơn, gặp được một người đàn ông đẹp trai hơn, đi tới một thành phố đẹp hơn. Một cuộc sống khác lại bắt đầu.”

Anh tiếp tục nói, khoé miệng cong lên ý cười tàn nhẫn: “Đừng sợ kết thúc. Kết thúc chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Mỗi một kết thúc đều tượng trưng cho sự khởi đầu mới.”

“Không! Đừng nói dối em! Em và anh chỉ có bắt đầu, không có kết thúc. Sẽ không bao giờ kết thúc. Nếu như phải có kết thúc, thì chỉ có một mà thôi, đó chính là chúng ta sống hạnh phúc bên nhau!”

“You are so damaged[5]!” Anh nắm vai tôi, gầm lên: “Em là đồ ngốc! Tại sao không nghe lời khuyên của anh? Trong đầu em chứa cái gì? Nước à? Rơm à? Stupid! Stupid!”

[5] Em đúng là hết thuốc chữa.

“Em ngu ngốc vậy đó, giờ anh mới biết sao?”

Anh cứ thở dốc mãi, giận điên người, tới mức đỏ bừng.

“OK,” anh buông tay ra: “Chỉ cần em đồng ý move on, kêu anh làm gì cũng được.”

“Kiss me, make love with me! Now![6]”

[6] Hôn em! Yêu em! Ngay lập tức!

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở dài.

Chúng tôi nhìn nhau không nói gì, ánh mắt giằng co.

Dường như cả thế kỷ trôi qua, anh nói:

“Tắt đèn đi, stupid woman!”

Chúng tôi im lặng yêu nhau trong bóng đêm. Thân thể Lịch Xuyên vô cùng yếu, mà tôi vì tức giận lại trở nên thô bạo. Tôi liều chết nắm tay anh, không cho anh động đậy, hễ anh phản ứng, tôi liền cào vào mặt anh chảy máu. Anh chửi tôi bằng tiếng Pháp, tôi chửi anh bằng tiếng Vân Nam. Chúng tôi vật lộn trên giường như hai con thú dữ. Tôi không chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên tôi ăn hiếp Lịch Xuyên, ỷ anh là người tàn tật. Cuối cùng, tôi nghe thấy Lịch Xuyên thở dài trong bóng đêm, anh nắm tay tôi, muốn ngăn tôi lại.

“Are you making love with me? Or are you killing me?[7]”

“Both!”

“Stupid!”

“You stupid!”

[6] Em đang yêu anh hay đang giết anh đó?

Cả hai!

Ngu ngốc!

Anh mới ngu ngốc!

Cuối cùng, chúng tôi sức cùng lực kiệt nằm trên giường, miệng lẩm nhẩm những từ đứt đoạn.

Tất cả đều vỡ vụn. Tôi không biết mình đã giành được thắng lợi, hay đã bị anh đập tan tành. Tôi chỉ biết là, trên mặt tôi toàn là nước mắt, nước mắt và mồ hôi hoà làm một, rơi hết xuống người anh. Anh xoay người lại, nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, giống như trước kia, hôn tôi dịu dàng mà triền miên. Liên tục gọi tên tôi, Tiểu Thu, Tiểu Thu, Tiểu Thu, Tiểu Thu…

Sau đó, anh nói:

“You must move on.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.