Gặp Gỡ

Chương 11: Chương 11




Cơm nước xong xuôi, kẻ mù lòa và nhóc tội nghiệp rúc trên ghế sô pha xem tivi. Mẹ Khương ngồi trên một cái ghế nhỏ khác đan khăn quàng cổ. Cậu xem một hồi thì có hơi buồn ngủ, nhịn không được nghiêng ngả trên vai kẻ mù lòa mà chợp mắt. Mẹ Khương vừa nhìn thấy như vậy thì lập tức chạy đi lấy chăn lông, trở về thì chứng kiến cảnh tượng cậu chủ nhà mình cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của nhóc tội nghiệp một cái. Mẹ Khương nhẹ nhàng đi qua, tung chăn lông đắp cho cả hai.

Kẻ mù lòa vươn tay quấn chăn lông kín kẽ, nhỏ giọng nói với mẹ Khương: “Mẹ hạ tiếng tivi đi.”

Mẹ Khương điều chỉnh âm lượng rồi trở lại trên ghế nhỏ tiếp tục đan khăn quàng. Bà đan xong một nửa, đứng lên hoạt động gân cốt một chút thì phát hiện hai người trên ghế sô pha đều ngủ say. Cả hai tựa đầu vào nhau. Mẹ Khương trong một chốc nhịn không được lấy ra điện thoại chụp lại cảnh này rồi chia sẻ cho bà chủ nhà mình.

Bà Hoàng ở nơi khác nhận được hình ảnh mà khiếp sợ. Bà vốn dĩ cũng chỉ muốn cho con trai nhà mình thử một chút, không ngờ thật sự có thể thành công.

Lúc mặt trời lặn, một giọng nữ đánh thức hai người trên ghế sô pha.

“Anh hai! Em đến đây ăn chực!”

Hôm nay Hoàng Li liếc thấy ảnh chụp trên điện thoại của bà Hoàng nên nghĩ là anh trai mình đã đắc thủ. Cô còn cho rằng chỉ với vài ngày, anh mình hành động nhanh ghê! Mình nhất định phải tới hóng một chút!

Kẻ mù lòa bị đánh thức, hơi cau mày khó chịu, còn nhóc tội nghiệp mơ màng mở mắt ra. Cậu phát hiện mình dựa vào người khác nên ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, đúng lúc kẻ mù lòa cúi đầu xuống, rất trùng hợp dán môi lên trán nhóc tội nghiệp.

“A...! Đoản thọ quá! Trước mặt mọi người ngược cẩu kìa!” Hoàng Li che mắt nói.

Lần này nhóc tội nghiệp tỉnh rụi.

Kẻ mù lòa đắp tấm chắn lên trên người nhóc tội nghiệp, tự mình đứng lên nói với Hoàng Li: “Sao em lại tới đây vậy? Trước khi đến cũng không nói trước một tiếng?”

“Cho anh vui mừng và kinh ngạc đó.” Hoàng Li mặt mày thản nhiên nói.

“Mà ấy, nếu em nói trước là sẽ đến thì sao có thể nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy!”

Kẻ mù lòa không có cách kiềm hãm cô nên đành đi đến chân cầu thang để cô lên lầu cùng mình.

Nhóc tội nghiệp nhìn bọn họ lên lầu mà vẫn ngơ ngác, vươn tay chà xát mặt, cảm giác có hơi nóng.

“Hôm nay tới làm cái gì?” Kẻ mù lòa ngồi trên ghế trong phòng làm việc, có chút nhức đầu hỏi.

Hoàng Li tự giác cầm lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một tách trà, bình tĩnh ung dung uống một ngụm, nói: “Em đến thị sát tiến độ của anh và chị dâu một chút.”

“...”

Kẻ mù lòa cảm giác em gái mình đang muốn lật trời: “Mẹ bảo em đến sao?”

“Không phải.” Hoàng Li thành thật trả lời, dù sao hoàn toàn chính xác không phải, là tự cô muốn đến.

Kẻ mù lòa thật sự không biết nói gì hơn, chỉ có thể dặn dò vài câu: “Lát nữa em nói chuyện chú ý một chút, hôm qua Tiểu Ngụ đến kỳ phát tình, hiện tại có thể không ổn định lắm.”

Hoàng Li khiếp sợ nhìn kẻ mù lòa, nói: “Anh à, hành động nhanh như vậy?!?”

“Nghĩ gì thế!” Kẻ mù lòa nhíu mày.

“Anh chỉ đánh dấu tạm thời, giúp em ấy vượt qua kỳ phát tình thôi.”

Lần này ánh mắt Hoàng Li nhìn anh có chút kỳ quái, thận trọng hỏi: “Anh à... Không lẽ là không được hả?”

“...”

“...”

Hoàng Li thấy anh không nói lời nào thì luống cuống, trong đầu chạy qua mấy chục loại phương pháp chạy trốn. Sau đó nghĩa thấy không đúng! Mặc dù anh trai lợi hại nhưng anh trai không thấy đường mà!

Kẻ mù lòa hít sâu một hơi, nghĩ đến em gái mình. Máu chảy ruột mềm, không thể động thủ, không thể động thủ...

Hoàng Li lặng lẽ di chuyển đến cạnh cửa, nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn về kẻ mù lòa nói: “Anh, em xin lỗi!”

Nói xong lập tức mở cửa, lẻn ra ngoài, đóng cửa, chạy xuống lầu. Động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động làm liền một mạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.