Tối hôm ấy, nhóc tội nghiệp có một giấc mơ. Trong mơ, cậu đẩy cửa đi vào một căn phòng của một bé trai. Trong phòng có một bàn sách đặt ngay cửa sổ, cậu bé ấy ngồi trên ghế, đưa lưng về cửa. Cậu đang cúi đầu chăm chú viết cái gì đấy.
Nhóc tội nghiệp lặng lẽ vào phòng. Bé trai ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười xán lạn, dường như có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ đang lập lòe trong mắt em.
“Là Hoàng Trạch sao?”
Nhóc tội nghiệp có chút do dự hỏi. Bé trai trước mắt có đường nét y như đúc với kẻ mù lòa.
Cậu bé không trả lời, chỉ cười với nhóc tội nghiệp. Đột nhiên em nhảy khỏi ghế chạy ra ngoài cửa. Nhóc tội nghiệp đuổi theo sát sao, muốn xem là bé đi đâu. Tuy em chạy không hề nhanh nhưng dù cậu tăng tốc thế nào cũng không bắt kịp. Rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng khoảng cách cứ bị kéo xa.
Cảnh sắc phía trước dần thay đổi theo từng bước chạy. Bé trai đằng trước cũng không thấy nữa. Nhóc tội nghiệp dừng lại, không biết em đã chạy đi đâu. Bỗng nhiên khung cảnh đang thay đổi xung quanh chợt dừng lại trong một hành lang bệnh viện. Cậu tiện tay đẩy cửa. Vẫn là một bé trai ngồi ở chỗ cửa sổ, nhưng trước mặt em không còn bàn đọc sách nữa. Quần áo bệnh nhân rộng rãi càng làm em trông gầy yếu, băng gạc màu trắng quấn quanh đầu khiến người ta gai mắt.
Nhóc tội nghiệp lại đi qua cạnh cậu bé. Em vẫn quay sang cười với cậu, chỉ là lần này không còn những tia sáng trong con ngươi ấy nữa. Nhưng em vẫn cười. Một lát sau hai hàng nước mắt trào ra khỏi đôi mắt không còn ánh sáng ấy. Nhóc tội nghiệp nhìn mà lòng đau như cắt.
Nhóc tội nghiệp ngổi xổm xuống, ôm bé vào lòng, muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nên nói những gì.
Người trong lòng dường như bắt đầu lớn lên, nhóc tội nghiệp lại không buông tay. Bé trai trưởng thành, có ngoại hình của kẻ mù lòa, dịu dàng cất tiếng bên tai cậu: “Tiểu Ngụ...”
Nhóc tội nghiệp tỉnh dậy. Cậu cảm thấy dường như mình mê muội rồi. Nhưng đây đã là ngày thứ năm trong kỳ phát tình, hiển nhiên đánh dấu tạm thời gây ảnh hưởng cũng phải biến mất từ lâu.
Nhóc tội nghiệp rửa mặt xong thì ra ngoài, mở cửa phòng dành cho khách, người trong phòng đã không còn ở đây. Phòng bếp dưới nhà lại vang lên mấy tiếng “loảng choảng leng keng”, nhóc tội nghiệp tưởng là mẹ Khương trở lại, đi thẳng đến cửa bếp, chào buổi sáng: “Mẹ Khương, mẹ về... anh Trạch?”
Nhóc tội nghiệp tràn đầy kinh ngạc nhìn kẻ mù lòa mặc tạp dề tới tới lui lui trong căn bếp. Cậu bước lên mấy bước, hỏi anh: “Anh Trạch ở trong này làm gì thế?”
Kẻ mù lòa cảm thấy khá là xấu hổ. Anh dậy sớm đến đây, mới vo gạo xong, nước trong tay còn chưa kịp làm gì.
“Anh muốn, làm điểm tâm cho em.” Kẻ mù lòa đặt nồi cơm lên kệ bếp, hai cánh tay chà lên tạp dề.
“Coi bộ bữa sáng bất ngờ của anh thất bại mất rồi.”
“Không sao đâu, còn lại để em!”
Nhóc tội nghiệp đưa tay giúp kẻ mù lòa cởi tạp dề, mặc lên người mình rồi đẩy anh ra khỏi phòng bếp: “Anh Trạch, anh chờ một lát nhé, mình sẽ được ăn nhanh thôi.”
Nhóc tội nghiệp quay lại xử lý bữa sáng trên kệ bếp. Kẻ mù lòa bị đẩy ra ngoài lại vòng về tựa vào khung cửa, lắng nghe những âm thanh phát ra từ cậu. Nhóc tội nghiệp xoay người lại thì nhìn thấy kẻ mù lòa còn đó thì giật nảy mình. Thấy anh hơi cúi đầu, đột nhiên cậu lại muốn tới gần anh. Nhưng vì bữa sáng của cả hai, nấu cháo vẫn quan trọng hơn việc này.
Chỉ chốc lát sau, nhóc tội nghiệp đã chuẩn bị xong bữa sáng, sắp xếp lên bàn ăn. Hai người ăn phần của mình, không nói một câu nào. Có lẽ bởi vì chuyện đêm qua, sáng này bầu không khí xung quanh trở nên xấu lổ lạ kỳ.
Nhóc tội nghiệp chuẩn bị đến tiệm hoa thì thấy kẻ mù lòa cô đơn ngồi giữa ghế sô pha rộng rãi, khiến cậu bất chợt lại nhớ đến cậu bé trong giấc mơ. Cậu vẫn không nhịn được, tiến lên hỏi: “Anh Trạch, hôm nay anh có muốn đến tiệm hoa với em không? Mẹ Khương vẫn chưa về, nếu đến trưa cũng chưa quay lại, anh đói thì phải làm sao đây?”
Kẻ mù lòa gật đầu, đứng dậy khỏi sô pha. Lòng anh muốn ra ngoài nên không hề nói cho nhóc tội nghiệp rằng: Chín giờ mẹ Khương sẽ về đến.
Trên đường đến tiệm hoa, ngay cả chú Lưu cũng cảm thấy bầu không khí của hai người cứ sai sai. Chú còn cho rằng anh và cậu đang cãi nhau, định bụng khi đi đón mẹ Khương thì sẽ nhắc bà một tiếng.
Cả hai dù đã đến tiệm hoa vẫn việc ai nấy làm. Nhóc tội nghiệp pha xong trà nhài ngày hôm nay thì đem ra đặt lên bàn, nhưng không cẩn thận đụng trúng kẻ mù lòa đang duỗi tay tới lấy. Cậu đột ngột rụt tay về, bất cẩn làm đổ nó.
“Em, em đi pha ly khác.” Nhóc tội nghiệp khá là hoảng hốt rút khăn giấy lau đi nước trà bị bắn lên tay kẻ mù lòa.
“Tiểu Ngụ?” Kẻ mù lòa lật tay túm chặt lấy tay cậu.
“Em ngồi xuống đi. Chúng mình nói chuyện cái đã.”
Nhóc tội nghiệp có chút thấp thỏm, ngồi đối diện kẻ mù lòa, nhìn mặt anh mà không biết nên làm gì.
“Nếu như lời nói hôm qua của anh làm em không thể tập trung tinh thần, thôi thì giờ anh về, nhé?” Kẻ mù lòa muốn vươn tay xoa đầu nhóc tội nghiệp, lại sợ cậu phản cảm, tay vừa nâng lên lại hạ xuống.
“Em làm việc đi. Anh về đây.”
Nhóc tội nghiệp nhìn kẻ mù lòa chậm rãi đi tới cửa mà trong lòng chợt nảy. Nếu lúc này mình không nói gì, bản thân sẽ bỏ qua thứ gì đấy mất.
“Anh Trạch, anh đợi đã.” Nhóc tội nghiệp đi lên mấy bước, dừng tại nơi cách kẻ mù lòa năm mét.
“Chú Lưu về rồi, quay lại cũng tốn chút thời gian mà. Hay anh cứ ngồi lại đây trước đi, emđi pha cho anh ly trà khác.” Nói xong nhóc tội nghiệp cũng không chờ kẻ mù lòa trả lời, xoay người đi vào phòng trong.
Kẻ mù lòa cảm thấy, hẳn là mình có hi vọng rồi, nhưng dường như anh ép em ấy quá...
Nhóc tội nghiệp bưng trà pha xong ra để trên bàn cho kẻ mù lòa thì xoay người rời đi. Dù trông như cậu đang bận rộn tập trung làm việc của mình nhưng kiểu gì cũng thỉnh thoảng ngước lên nhìn kẻ mù lòa một chốc.
Không biết vì sao mà lần này chú Lưu đến chậm quá. Đã nửa tiếng trôi qua nhưng chú mãi vẫn chưa đến. Kẻ mù lòa lẳng lẳng ngồi uống trà, nhóc tội nghiệp xong việc lại tựa vào quầy, nhìn về một bên mặt của kẻ mù lòa mà thất thần.
Nhóc tội nghiệp thở dài, có hơi nhận thua hỏi: “Anh Trạch, hôm qua anh, những gì anh nói hôm qua còn tính không?”
Kẻ mù lòa không ngờ nhóc tội nghiệp sẽ thông suốt nhanh như thế, lần đầu tiên ngớ ra không nói gì.
Nhóc tội nghiệp thấy kẻ mù lòa không lên tiếng, giọng điệu có hơi dỗi nói: “Thôi vậy.”
“Tiểu Ngụ!” Kẻ mù lòa chợt phản ứng kịp, suýt chút nữa bỏ lỡ cơ hội nghe nhóc tội nghiệp thổ lộ với mình.
“Những gì tối qua anh nói, vĩnh viễn được tính.”
“Em, anh Trạch, em...” Nhóc tội nghiệp từ từ đi đến bên cạnh kẻ mù lòa: “Dường như em...”
Kẻ mù lòa cũng không vội vàng, cười hỏi cậu: “Dương như sao nào?”
Mặt nhóc tội nghiệp đỏ lựng, lấy hết can đảm nói với kẻ mù lòa: “Dương như cũng thích anh.”
Kẻ mù lòa đứng dậy, lần theo tiếng của nhóc tội nghiệp rồi vươn tay. Nhóc tội nghiệp thấy anh dang rs một cái ôm thì bước lên vài bước, đưa tay ôm lấy anh.
Kẻ mù lòa ôm lấy nhóc tội nghiệp. Hai tay anh đặt lên lưng cậu, gương mặt cọ lên chỗ tuyến thể, nhẹ nhàng dùng môi miết một chút. Nhóc tội nghiệp lẩy bẩy cả người, chân hơi nhũn nhưng cũng không đẩy anh ra.
“Cảm ơn em.” Kẻ mù lòa nói thật nhẹ bên tai nhóc tội nghiệp.
Nhóc tội nghiệp vùi đầu vào ngực kẻ mù lòa, đáp nhỏ một câu: “Là em cảm ơn anh mới đúng.”