Gặp Gỡ

Chương 9: Chương 9




Đêm xuống, vì bản thân đang ở biệt thự của kẻ mù lòa, tin tức tố Omega của nhóc tội nghiệp đã không thể ức chế nổi. Cậu nằm trên giường trong phòng cho khách, tay run run tiêm thuốc ức chế vừa mua được.

Lúc này, hương vị tin tức tố mới bắt đầu nhạt dần, nhóc tội nghiệp nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy mở chốt thông gió để mùi tản ra bên ngoài phòng. Mùi Omega rất nhanh bay đi hết.

Nhóc tội nghiệp cầm lấy cái ly ở đầu giường, uống một hớp nước, toàn thân không còn chút sức lực nào. Lúc cậu ngả lưng xuống thì một giây đã ngủ thiếp đi.

Ai biết được, hơn nửa đêm thì tin tức tố Omega của nhóc tội nghiệp lại đột nhiên bắt đầu khuếch tán, không thể kiểm soát được bay ra ngoài.

Kẻ mù lòa ở phòng cách vách đang trong giấc ngủ thì bị tin tức tố Omega như có như không trong không khí làm cho tỉnh lại. Đối với tình huống hiện tại, anh chợt cảm thấy đầu mình khá đau. Nhưng mà, chuyện này vẫn phải giải quyết mới được.

“Cộc cộc cộc.”

Kẻ mù lòa gõ cửa căn phòng dành cho khách rồi lấy thuốc ức chế Apha mà mình đã đem từ phòng qua, tiêm vào tay.

Nhóc tội nghiệp cả người mê man, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng rằng mình đang mơ. Đến tận tiếng gõ cửa thứ hai vang lên, cậu mới lung la lung lay đứng dậy đi tới, chân cẳng mềm nhũn tựa hết cả người lên cửa.

“Tiểu Ngụ ơi? Tiểu Ngụ, là tôi. Mở cửa ra đi em.”

Dường như muốn để nhóc tội nghiệp an tâm, anh lại bồi thêm một câu: “Em yên tâm, tôi đã tiêm thuốc ức chế Alpha rồi.”

Nhóc tội nghiệp nghe thấy giọng nói của kẻ mù lòa, tin tức tố Omega khuếch tán càng dữ dội hơn. Cậu duỗi tay nắm chặt chốt cửa, muốn mở nhưng lại không đủ sức.

Kẻ mù lòa ở ngoài phòng cảm nhận được tin tức tố Omega càng ngày càng nồng nặc mà nhíu chặt lông mày, bàn tay đặt vào chốt cửa.

“Tiểu Ngụ, tôi vào đây. Nếu em không đồng ý thì gõ lên cửa đấy.”

Nhóc tội nghiệp nghe giọng anh mà mềm như một vũng nước. Cậu chống cánh tay lên lui về sau chút, để không gian cho kẻ mù lòa dễ dàng mở cửa.

Kẻ mù lòa đẩy cửa ra. Tin tức tố Omega ập vào mặt khiến anh bị kích thích suýt nữa không thể áp chế bản năng Alpha. Anh lập tức vào phòng, đóng chặt cửa, rồi vặn thông gió đến mức lớn nhất.

Kẻ mù lòa lần theo mùi rồi ngồi xổm xuống ôm lấy Omega nọ. Nhóc tội nghiệp vừa ngửi thấy mùi hương của anh, cọ lung tung trong lòng anh vài cái, miệng còn nhỏ giọng gọi: “Anh Trạch ơi...”

Kẻ mù lòa thả nhóc tội nghiệp lên giường. Anh muốn đi mở đèn lại bị cậu cuốn lấy, chỉ đành cùng cậu nằm trên giường.

Kẻ mù lòa bị tin tức tố Omega nồng nặc vây quanh mà toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi. Anh cực kỳ nhanh lẹ đưa tay sờ đến tuyến thể của nhóc tội nghiệp, nhẹ nhàng ấn lên, miệng dụ dỗ nói:

“Tiểu Ngụ, tôi giúp em đánh dấu tạm thời nhé. Em đừng sợ, sẽ không sao đâu, nhanh thôi em.”

Nhóc tội nghiệp dường như hiểu được. Cậu dán lên lồng ngực của kẻ mù lòa, bắt đầu an tĩnh lại. Anh cúi đầu xuống, hôn lấy tuyến thể Omega mấy lần, dùng đầu lưỡi liếm láp tuyến thể chốc lát, trước tiên để nó tiếp xúc với một lượng ít tin tức tố Alpha, rồi anh nhẹ nhàng vỗ về lên lưng của cậu, bất ngờ há miệng cắn vào tuyến thể.

“A...” Nhóc tội nghiệp như cá mất nước, cả người co quắp hai lần, ôm chặt lấy kẻ mù lòa, hấp thu tin tức tố Alpha trên người anh.

Kẻ mù lòa một tay ôm cậu vào trong lòng, một cái tay khác duỗi đến đầu giường mở công tắc đèn ngủ.

Đèn sáng lên trong nháy mắt, kẻ mù lòa cảm giác được nhóc tội nghiệp vùi đầu vào ngực mình dụi mấy cái, đoán là chắc chói mắt quá. Anh sờ đến chăn trên giường, xốc lên rồi đắp cho nhóc tội nghiệp còn đang thiêm thiếp.

Mặc dù trong phòng đã vặn thông gió đến mức lớn nhất nhưng tin tức tố bắt nguồn từ nhóc tội nghiệp bên cạnh anh vẫn còn khá nồng. Việc này khiến tin tức tố Alpha của kẻ mù lòa cũng bắt đầu hơi mất khống chế. Anh nắm chặt nắm đấm, dự định trở về phòng tiêm thêm một ống thuốc ức chế lại không ngờ anh vừa đi đến cửa, trong phòng lại truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Kẻ mù lòa vội quay lại. Nhóc tội nghiệp ngồi dưới đất sắc mặt mê man nhìn anh. Omega bị đánh dấu tạm thời trong thời gian ngắn chẳng thể nào rời khỏi Alpha đã đánh dấu mình. Đợi đến khi kẻ mù lòa đến gần, nhóc tội nghiệp giữ chặt ống tay áo của anh muốn đứng lên, nhưng một giây sau đó lại bị anh ngồi xổm xuống, bế thẳng cậu lên giường.

“Đừng đi...” Omega vừa bị đánh dấu khá yếu ớt, vô cùng dính người. Cậu vừa nói vừa đưa tay vòng lấy cổ kẻ mù lòa.

Kẻ mù lòa vừa lo lắng mình không thể áp chế bản năng Alpha, vừa phải dỗ dành nhóc tội nghiệp: “Anh không đi. Tiểu Ngụ ngoan, anh đi lấy ít đồ có được không?”

“Không được...” Nhóc tội nghiệp nheo mắt nhìn anh. Kẻ mù lòa chuẩn bị tiếp tục dụ cậu, vừa mở miệng thì lại bị cậu cứ thế dùng miệng chặn lại.

Dù sao nhóc tội nghiệp cũng là tay mơ, chỉ biết môi kề môi. Mặc dù kỳ thật kẻ mù lòa cũng là tay mơ, nhưng làm Alpha vẫn thành công không học tự hiểu, há miệng dẫn dắt nhóc tội nghiệp hôn mình.

“Tiểu Ngụ, cục cưng, há miệng ra nào em...”

Nhóc tội nghiệp không biết sao mà không ăn gì hết lại muốn mình há miệng, nhưng cậu vẫn vâng lời làm theo lời kẻ mù lòa. Anh bị dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khiến bản thân thật tình muốn mất khống chế đến nơi, hôn cậu thật lâu mới bằng lòng buông cậu ra.

“Tiểu Ngụ ngoan, anh trở về một chốc sẽ quay lại. Rất mau thôi em.” Kẻ mù lòa thở hổn hển nhưng vẫn dịu dàng, ấm áp dỗ dành.

Có thể là bởi vì nguyên nhân độ xứng đôi cao, nhóc tội nghiệp vẫn ôm chặt kẻ mù lòa không buông tay. Anh không có cách nào khác, chỉ có thể đắp chăn nằm với cậu, tự mình giải quyết một vài vấn đề.

Ngày hôm sau, nhóc tội nghiệp dậy sớm như mọi ngày. Cậu phát hiện đèn không tắt, còn cho rằng hôm qua mình quên. Chỗ tuyến thể đau nhức lại khiến cậu nhịn không được đưa tay chạm đến, muốn biết nguyên nhân vì sao.

“Dậy rồi sao em?” Kẻ mù lòa bị động tác nhóc tội nghiệp lay tỉnh, vẫn còn có chút buồn ngủ.

Nhóc tội nghiệp ngu cả người, xoay người cẩn thận hỏi: “Anh... Anh Trạch hả?”

“Ừ...”

Tối qua kẻ mù lòa đột nhiên bị giày vò nên ngủ khá trễ, anh không bằng lòng rời giường nên chui vào trong chăn thêm một chút.

Dường như nhóc tội nghiệp nhớ ra gì đó, sờ lên dấu răng chỗ tuyến thể xác nhận lại. Cậu ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ của kẻ mù lòa, bỗng chốc không biết làm sao để đối mặt với mối quan hệ của hai người bọn họ.

Nhóc tội nghiệp sợ phiền kẻ mù lòa đang ngủ nên ngồi dậy từ từ. Nhưng chân cậu vừa chạm đất đã bị anh vươn tay từ đằng sau lưng kéo cậu trở về.

Nhóc tội nghiệp không biết nên nói cái gì, lặng lẽ nhìn gương mặt của kẻ mù lòa nằm đối diện. Kẻ mù lòa trùm chăn cho hai người kín mít, một tay ôm lấy eo của cậu, một tay dán lên gáy cậu, để cho mình cùng cậu lại gần nhau hơn. Anh hơi cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên trán cậu.

“Buổi sáng tốt lành.” Chất giọng của kẻ mù lòa hơi khàn khàn bởi vì mới ngủ dậy. Âm thanh truyền đến tai của nhóc tội nghiệp lại biến thành chất giọng lười nhác vô cùng, khiến trong đầu cậu bỗng 'oành' một tiếng, nổ tung.

Nhóc tội nghiệp chỉ xem chuyện hôm qua là ngoài ý muốn. Cậu chợt cảm thấy việc kẻ mù lòa không thấy được cũng có chút ích với mình. Chí ít, anh không biết mình đang nhìn anh chằm chằm.

Kẻ mù lòa không nhìn cũng biết chắc rằng đầu óc của nhóc tội nghiệp lại chết máy. Anh xoa xoa đầu cậu, vén chăn lên rồi rời phòng.

Sau đó, khi nhóc tội nghiệp thấy anh đã đóng cửa lại, cậu mới đưa tay sờ vào trán, chỗ ban nãy được kẻ mù lòa hôn lên. Nhưng tay cậu vừa chạm nhẹ một cái thì rụt ngay về, cứ như là bị phỏng rồi.

Nhóc tội nghiệp ngây người một lát, sau đó cuộn mình chui vào chăn, chậm rãi ngọ nguậy để cho mình vùi vào nơi kẻ mù lòa nằm ngủ.

Chao ôi, mùi hương Alpha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.