Đây chẳng phải là vô
tình, mà là phép tắc sinh tồn, mỗi một ngày, đều có những người khác
nhau đến đến đi đi, chúng ta không cần ghi nhớ quá nhiều, chỉ cần thuận
hòa bên nhau, mỉm cười ly biệt.
Đeo tay nải lên, tôi vẫn ở phương xa, phương xa của tâm linh, phương xa của cảnh mộng. Tôi biết, mỗi tấc
đất ở đây đều không thuộc về tôi, dù tôi rất muốn trân trọng, xem nó là
đất nước của tôi, thành phố của tôi, nhưng rốt cuộc chỉ là mối tình đơn
phương. Sau khi trời sáng, tôi sẽ phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi quán
rượu nhỏ trên phố Barkhor, mặt trời ngày mai không liên quan đến tôi, vì tôi là khách lạ chốn chân trời. Ở đây, tôi chẳng lưu lại bất cứ dấu vết nào, tôi không hy vọng sau này có một ngày, ai đó đến đây gọi ra tên họ của tôi, rồi vô tình trở thành người nhung nhớ trong cuộc đời anh ta.
Tôi không bằng lòng, tôi là khách qua đường vội vã, tay áo phất phơ, tỏ
rõ lòng ung dung hờ hững của tôi.
Khi không có người, năm tháng
đã hoang phế ba trăm năm, biết bao lần oanh bay cỏ mọc, biết bao lần sen tuyết nở hoa, song người thật sự đã đi xa. Sau khi người rời xa, quán
rượu vẫn mở cửa đón khách, vẫn cười nói vui vẻ, khách khứa ngồi đầy. Tuy nói đời người trống trải, nhưng kẻ sống vẫn cứ vui vẻ, chỉ có kẻ chết
trầm mặc im lìm. Bi thương là ngắn ngủi, chúng ta có thể hoài niệm,
nhưng chẳng ai vĩnh viễn chìm đắm vì nó. Đây chẳng phải là vô tình, mà
là phép tắc sinh tồn, mỗi một ngày, đều có những người khác nhau đến đến đi đi, chúng ta không cần ghi nhớ quá nhiều, chỉ cần thuận hòa bên
nhau, mỉm cười ly biệt.
Khi nào dắt nàng dạo bước hồng trần. Tôi
như nghe thấy ba trăm năm trước Tsangyang Gyatso bất lực than thở với cô gái Qonggyai Dawa Dolma. Ngài nắm chặt tay nàng, thắm thiết nói: “Hãy
tin ta, có một ngày nhất định sẽ dắt nàng dạo bước hồng trần”. Lúc đó,
họ vẫn đang quấn quýt trong một gian phòng nhỏ ở quán rượu. Cuối cùng
Ngài vẫn không cho nàng biết, Ngài là Phật sống chí tôn của cung Potala. Khi tin đồn xôn xao, nàng đã biết rõ, chàng trai giống như đứa trẻ nằm
bên cạnh thật ra chính là Đức Phật nàng từng quỳ bái. Nàng im lặng,
không nói. Chỉ nghĩ, yêu được ngày nào hay ngày ấy, vì nàng hiểu rõ hơn
bất cứ ai, một ngày kia Ngài sẽ thực sự rời khỏi, đến vương quốc thuộc
về Ngài, thế giới của Ngài. Nàng không hối hận vì cuộc gặp gỡ với Phật
kiếp này. Chỉ là tâm nguyện được dắt nàng dạo bước hồng trần trong kiếp
này còn có thể hoàn thành hay chăng?
Từ tu viện Tashilhunpo trở
về cung Potala, Tsangyang Gyatso càng thêm trầm mặc. Mỗi ngày ngoài việc tụng niệm kinh văn, ngồi xếp bằng tham thiền, Ngài đứng ở khung cửa sổ
nhỏ của tẩm điện nhìn về phương xa, ngắm núi đồi nhấp nhô, mây trắng
nhởn nhơ. Trọn đời này, Ngài đã chẳng có bao nhiêu khát vọng, việc hoàn
tục thất bại ở tu viện Tashilhunpo cũng đập nát giấc mơ cuối cùng của
Ngài. Biết bao người tỉnh mộng hồng trần, hy vọng gõ mở cửa Phật, từ đó
thanh đạm qua ngày, cầm hoa mỉm cười, nhặt lá hoan hỉ. Mà Ngài lại muốn
chạy trốn khỏi cũi tù của cõi Phật, sống cuộc sống chăn thả cùng người
thân nơi quê nhà. Ngài không nén được nhớ nhung người mẹ đã cho Ngài bú
mớm, bạn bè chơi đùa với Ngài, và cả cô gái Ngài đã từng ôm hôn. Quá xa
xôi rồi, xa xôi đến nỗi tưởng như đã cách mấy đời, mọi thứ trước mắt đều chứng thực Ngài chẳng có gì cả.
Tsangyang Gyatso rốt cuộc chỉ là một quân cờ hết sức quan trọng giữa Sangye Gyatso và Lha-bzang Khan,
Ngài kẹt giữa cuộc đấu tranh của họ, phiền muộn đến gần như ngạt thở.
Mỗi ngày, Ngài đều chờ cơ hội, hy vọng mình có thể chạy khỏi cung
Potala, đến quán rượu nhỏ Makye Ame trong thành Lhasa. Tsangyang Gyatso
tin rằng, ý trung nhân của Ngài vẫn sẽ chờ Ngài trở về chốn đó, nàng sẽ
không dễ tin lời đồn của thế tục, họ từng thề non hẹn biển, đã nói cùng
dắt tay nhau dạo bước hồng trần. Nhưng Ngài rốt cuộc vẫn phải phụ nàng,
không làm được lãng tử đường phố, Ngài đau lòng khôn xiết.
Đêm
đó, Tsangyang Gyatso yêu cầu Sangye Gyatso cho phép Ngài tới phố Barkhor của Lhasa một lần nữa, vẻn vẹn một lần nữa thôi, rồi sau này Ngài sẽ
chỉ kề cận bên Phật. Sangye Gyatso đáp ứng thỉnh cầu của Ngài, y muốn
Ngài triệt để cắt đứt si niệm, từ đó an lòng sống trong cung Potala,
tiếp tục nghe theo sự sắp xếp của y. Tsangyang Gyatso không biết rằng,
trước đó không lâu, Sangye Gyatso đã phái người bí mật đến quán rượu
nhỏ, đưa Dawa Dolma về Qonggyai. Ra lệnh cha nàng tìm kiếm đối tượng cho nàng, nhanh chóng gả đi, nếu không sẽ đem đến vận rủi cho cả gia tộc.
Cách làm của Sangye Gyatso chính là nhằm triệt để đập tan hy vọng cuối
cùng ở hồng trần của Tsangyang Gyatso, không phải do y tàn nhẫn, mà là
cục thế ép buộc. Đao kiếm của Lha-bzang Khan lúc nào cũng có thể đâm vào trái tim họ, mọi từ bi và lơi lỏng đều là vô trách nhiệm với chính bản
thân.