Gặp Lại Sau Biệt Ly

Chương 4: Chương 4




Phương Tri Viễn còn muốn tiếp tục nằm mơ, nhưng mà hắn tỉnh rồi.

Quay đầu nhìn lướt qua đồng hồ báo thức, còn chưa qua ba giờ sáng, trong phòng rất tối rất yên tĩnh.

Trong hai – ba năm này, hắn thường xuyên mất ngủ, triệu chứng nhức đầu ngược lại dần dần biến tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng ký ức hỗn loạn mang dến cho hắn phiền toái không lớn không nhỏ, ví dụ như thời điểm họa bản vẽ lại không tự chủ được thất thần. Nhìn bộ dạng hẳn là không ngủ lại được nữa, Phương Tri Viễn rời giường mở đèn, chậm rãi đi đến phòng bếp rót ly nước ấm, từng ngụm uống hết.

Chất lỏng ấm áp từ cổ họng chảy tới dạ dày, rất thoải mái, ngay cả xao động bất an nơi đáy lòng cũng giảm đi không ít. Phương Tri Viễn nghiêng nửa người, một tay chống trên bàn, tay kia nhàm chán xoay xoay ly thủy tinh trống rỗng trên tay, mà suy nghĩ không biết đã bay đến phương nào.

Từ khi gặp phải trận tai nạn kia, hắn hôn mê hơn mười ngày, may mắn không bị thương quá nặng, chỉ là trên đầu quấn một đống băng thoạt nhìn có chút dọa người. Hiện tại đã tốt rồi, cảm giác muốn ói của việc chấn động não đã không còn, chẳng qua là kể từ đó trong đầu luôn xuất hiện những ký ức kỳ quái.

Nhất là buổi tối sau khi chìm vào giấc ngủ, trong mộng luôn luôn xuất hiện một bóng người, là một người đàn ông trẻ, nhỏ hơn hắn mấy tuổi, cao cao gầy gầy, so với hắn thấp hơn một cái đầu. Có lúc là đang nấu cơm cho hắn, mặc tạp dề, mặt mũi mơ hồ, nhưng Phương Tri Viễn cảm thấy đối phương đang cười, hắn còn đưa tay vòng qua eo đối phương; có khi tình cảnh biến thành một phòng khách xa lạ, bọn họ làm ổ trên sopha xem tivi, lá gan đối phương chỉ có một chút, nhưng lại kiên trì muốn xem phim kinh dị, bị giật mình liền vùi đầu vào ngực hắn, chọc hắn đưa tay che mắt đối phương, sau đó hạ xuống một nụ hôn; hoặc là, hai người tay nắm tay, mười ngón đan xen, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh mặt trời…..

Lúc đầu Phương Tri Viễn cho là mình đụng phải đầu nên xuất hiện ảo giác, làm mấy lần kiểm tra mới phát hiện huyết tụ trong đầu đã sớm tan, đi làm tư vấn tâm lý xong tình huống cũng không chuyển biến tốt đẹp. Ngược lại, những ký ức ngọt ngào kia, càng lúc càng rõ ràng.

Rơi vào đường cùng, hắn người luôn thờ phụng khoa học cũng tìm hiểu về mấy thứ liền quan đến trúng tà, kết quả trong lúc vô tình, ở trên mạng thấy được chữ “Trọng sinh”.

Vốn tưởng rằng chẳng qua chỉ là những tiểu thuyết dựa vào tư liệu sống, nhưng đọc càng nhiều, Phương Tri Viễn lại càng hoảng sợ. Những cái đó tương tự ở chỗ, nhân vật chính sau khi bị thương sẽ có những đoạn ký ức kỳ quái*, khiến hắn không thể không sinh ra hoài nghi tính chân thật của những phỏng đoán này.

(* Nguyên văn 迷之记忆 mê chi ký ức, đại loại là mấy chuyện có ký ức kiếp trước, search thấy có một bạn kể lại nhớ rõ ngày xưa gặp người ngoài hành tinh mới ghê chớ. Mà cả đoạn này cứ khó hiểu kiểu j ấy, mình dịch đại đấy )

Những giấc mộng kia, những ký ức kia, chân thật đến độ giống như đã xảy ra, đặc biệt là mỗi lần tỉnh lại, nhìn thấy bên giường trống không, hắn sẽ rất khó chịu. Đưa tay day day huyệt thái dương đau nhức, Phương Tri Viễn thở dài, quay người đi vào phòng. Nghĩ nhiều hơn nữa, cũng nghĩ không ra tướng mạo cùng tên của đối phương, rốt cuộc người này có tồn tại hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Căn phòng lại chìm vào bóng tối, một hồi tiếng sột sột soạt soạt, rất nhanh đã trở lại yên tĩnh. Hắn nhắm mắt lại, hy vọng có thể ngủ, hy vọng có thể gặp một giấc mộng đẹp, dù chỉ cần nghe đối phương làm nũng một câu thôi cũng tốt.

Trưa hôm sau, Phương Tri Viễn mang theo bản vẽ đến công ty. Giờ làm việc của hắn từ trước đến nay vẫn luôn tùy tâm, dù sao châu báu từ tay hắn đi ra đều là đồ tốt, ông chủ dĩ nhiên cho hắn tự do tối đa để hắn lấy cảm hứng.

Kỳ thật Phương Tri Viễn căn bản không nghĩ đến, nếu không phải khách hàng chỉ đích danh hắn lần này làm thiết kế, lại không chịu được ông chủ đau khổ cầu xin, hắn mới sẽ không động thân. Mỗi lần tới công ty đều rất phiền toái, bởi vì gặp phải một số người hắn không thích nhưng ngại lễ phép còn phải xã giao vài câu.

Ví dụ như, người phụ nữ đứng trước mặt hắn đây, nghe nói là con gái của một cổ đông, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cứ thích đến công ty chặn hắn. Thấy cô muốn đến gần, Phương Tri Viễn lập tức lui về sau vài bước, bày ra bộ dạng lạnh lùng, đưa tay che miệng ho khan vài tiếng. Thật sự không biết tại sao lại có loại người mặt dày như vậy, bị từ chối nhiều lẫn vẫn cứ quấn đến, mỗi lần chỉ cần ngửi thấy mùi hương hoa hồng nồng nặc này hắn thật sự muốn buồn nôn.

Tuy rằng trong mộng người nào đó cũng thích hoa hồng, nhưng mùi thơm trên người rất nhạt, khiến lòng người thả lỏng.

Vô thức nhớ tới người kia, Phương Tri Viễn sửng sốt một hồi, lấy lại tinh thần lại càng chán ghét liếc qua người phụ nữ đang ríu rít liên mồm, trực tiếp đi về phía phòng họp, ngay cả câu “chào buổi sáng” cũng lười nói.

Người phụ nữ đang cho là mình tìm được cơ hội quan tâm đối phương, còn chưa kịp nói ra bản thân lo lắng cho thân thể của Phương Tri Viễn, bản thân sẽ nấu canh để cho hắn thanh tâm nhuận phế gì gì đó, liền phát hiện người vẫn luôn không nói lời nào đã bỏ đi. Cô còn muốn đuổi theo, nhưng đối phương chân dài duỗi xa, đi rất nhanh, cô đạp trên đôi giày cao gót sáu bảy cm lại đuổi theo không kịp, đành phải trơ mắt nhìn đối phương đi vào phòng họp.

Mặc dù nói cha mình là cổ đông, nhưng ảnh hưởng đến việc làm ăn tuyệt đối sẽ bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Có không cam lòng đến đâu, cô cũng chỉ có thể hung hăng giẫm gót, xoay người lại trở về bộ dạng xinh đẹp, *cộp cộp* đi về phía thang máy bên kia.

Phương Tri Viễn thở phào một hơi, chỉnh lại cà vạt đi đến trước bàn hội nghị, bắt đầu đưa ra tác phẩm của mình cho khách hàng. Một bên trình bày, một bên thất thần, lời nói cuối cùng của người phụ nữ kia ngoài ý muốn khiến hắn lưu tâm.

Dĩ nhiên không phải thích chuyện cô khoe khoang nấu canh gì gì đấy, mà là nhớ tới trong mộng, người kia rất thích nấu cơm cho mình, đặc biệt tay nghề nấu canh rất ngon. Không phải chưa từng nghĩ đến việc đi tìm, nhưng dưới tình huống không biết tướng mạo cùng tuổi, hắn cũng không có cách nào.

Nhưng hôm nay, khao khát trong lòng hắn đã không đè xuống được nữa rồi, muốn gặp đối phương, muốn xác minh đối phương thật sự tồn tại hay chỉ là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.