Dịch Hồi bế Hân Hân ra xe, sau đó cột dây an toàn cho cô bé, ngồi vào vị trí sau vô lăng hỏi: “Có đói bụng không, ba dẫn con đi ăn chút gì nhé!”
Hân Hân đã chơi cả ngày tất nhiên là đói bụng, gật gật đầu nói: “Vâng ạ!”
“Hân Hân muốn ăn gì?”
“Ăn cái gì cũng được ạ?” Vẻ mặt Hân Hân mong chờ nhìn Dịch Hồi, làm cho anh không tự chủ được mà đồng ý.
“Muốn ăn gì cũng được, Hân Hân không cần khách sáo với ba!”
Cô gái nhỏ họ Tạ vô cùng thích thú lôi kéo ba đi ăn hải sản, gọi một đĩa tôm hùm lớn.
Dịch Hồi nhớ lại Tạ Xuân Hồng cực kỳ thích ăn hải sản, trước kia anh luôn dẫn cô đến đây ăn tôm hùm, ngồi bên cạnh giúp cô bóc vỏ tôm, chấm nước tương đút vào miệng cô. Bây giờ, anh cũng không ăn được gì nhiều, dành hoàn toàn tâm trí phục vụ con gái.
Toàn bộ đĩa tôm hùm đã chui hết vào bụng Hân Hân, nấc cục, để mặc Dịch Hồi kéo tay cô cẩn thận lau chùi.
“Ba, con muốn ăn kem!”
Dịch Hồi có chút do dự: “Con vừa ăn rất nhiều tôm hùm, lại còn ăn cay, bây giờ ăn lạnh như vậy sẽ bị tiêu chảy.”
Hân Hân khẽ thở dài một cái, trong ánh mắt vô cùng tiếc nuối của một người vô cùng mê kem. Vẻ mặt đó giống như chú chó nhỏ ngồi trước mặt chủ nhân xin chút thức ăn, làm cho người khác khó có thể từ chối được.
Trong nháy mắt Dịch Hồi đầu hàng, sờ sờ đầu cô nói: “Được rồi, nhưng chỉ được ăn một cái thôi!”
Tạ Hân Hân lập tức gật đầu như bổ củi, vui mừng khôn xiết chạy đến quầy kem mua một cây lớn nhất.
Ăn xong cảm thấy vô cùng thỏa mãn, theo Dịch Hồi về nhà.
Dịch Hồi lúng túng giúp Hân Hân tắm rửa, dùng khăn tắm to quấn quanh người cô bé rồi ôm vào phòng ngủ, sau đó trở lại phòng tắm trút bỏ bộ quần áo ướt đẫm, nhanh chóng tắm rửa.
Hân Hân chơi suốt cả ngày nên rất mệt, tự vùi mình trong chăn ngủ thiếp đi, mái đầu bù xù nằm nghiêng trên gối, miệng hơi hé ra, vẻ mặt vô ưu thanh khiết.
Dịch Hồi nhẹ nhàng chỉnh sửa lại chăn, ngồi xuống cạnh giường ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn vào cô bé.
Làm sao có thể kỳ diệu đến như vậy? Có một sinh mệnh nho nhỏ đang mang trong mình huyết mạch của anh, một đứa bé nhỏ nhắn yếu ớt như thế này lại làm cho người ta cảm thấy mềm lòng đến như vậy. Chưa từng có ai khiến cho anh cảm thấy như vậy, ngay cả Xuân Hồng cũng chưa từng mang đến cho anh cảm giác như thế này, cho dù bộ dáng của cô bé biến thành như thế nào, Dịch Hồi cũng có thể khẳng định anh cũng sẽ yêu thương nó không thay đổi, chỉ cần nhìn thấy dáng điệu với vô vàng biểu cảm đáng yêu của con bé thì anh đã cảm thấy mình vui mừng đến như thế nào rồi.
Rất lâu sau, Dịch Hồi mới tắt đèn lặng lẽ đi ra ngoài, ngủ ở căn phòng ngủ bên cạnh.
Trong đầu tái hiện lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Dịch Hồi quả thật không dám nhắm mắt, sợ khi tỉnh giấc chợt phát hiện đây chỉ là giấc mơ, sợ một đứa con gái đáng yêu như vậy căn bản chỉ là sự tưởng tượng của chính mình.
Trong biết trải qua bao lâu, Dịch Hồi mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy có người đẩy mạnh vào người, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Hân Hân, đầu tóc rối bù đang đứng nhìn anh.
Dịch Hồi hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy kéo cô bé lại gần hỏi: “Làm sao vậy? Con sợ gì phải không?”
Tạ Hân Hân lắc lắc đầu, một lúc sau mới phun ra một chữ: “Đau”.
Dịch Hồi vén chăn bế cô bé vào lòng, lo lắng hỏi: “Con đau ở đâu?”
“Đau bụng!” Hân Hân rúc sâu trong lòng anh mím miệng uể oải nói: “Con đã xoa nhiều lần rồi, nhưng vẫn còn đau quá!”
Dịch Hồi lập tức hiểu ra cô bé nhất định đã bị tiêu chảy vì bữa ăn tối nay, không khỏi trách mình đã chiều ý cho nó ăn kem, anh lập tức mặc quần áo, sau đó bọc Hân Hân trong áo khoát đem đến bệnh viện.
Bạn nhỏ Tạ Hân Hân sau khi được khám và truyền dịch mới cảm thấy khá hơn một chút, mệt mỏi dựa vào lòng Dịch Hồi ngủ.
Dịch Hồi lo rằng truyền dịch lâu sẽ khiến con bé cảm thấy tê tay liền yêu cầu y tá mang đến một túi chườm ấm đặt dưới cánh tay, sau đó một tay đỡ túi chườm, một tay ôm con gái, ngồi lặng yên không dám nhúc nhích suốt một đêm.
Đêm khuya yên tĩnh, trong bệnh viện lại càng yên tĩnh hơn, bác sĩ trực và y tá đều đã đi nghỉ ngơi, Dịch Hồi không dám ngủ, sợ Hân Hân cựa quậy sẽ làm lệch kim truyền.
“Này, là Dịch Hồi sao?”
Dịch Hồi vội vàng ngẩng đầu lên sau đó lại cúi xuống nhìn Hân Hân, thấy cô bé không thức giấc mới nhỏ giọng nói với người đối diện: “Bác sĩ Lý, hôm nay cô trực ạ?”
Bác sĩ Lý cười hiền lành nói: “Đúng vậy, từ xa đã nhìn thấy cậu nên đến đây xem thử, sao cậu lại ở đây?”
Dịch Hồi thở dài nói: “Không có gì, cháu nhất thời sơ suất cho con gái ăn quá nhiều, kết quả là nửa đêm bị tiêu chảy.”
Lúc này bác sĩ Lý mới đưa mắt nhìn xuống cô gái nhỏ đang nằm trong lòng Dịch Hồi, cẩn thận đánh giác rồi không khỏi mỉm cười: “Con bé rất giống mẹ!”
“Cô còn nhớ mẹ nó sao?” Dịch Hồi ngạc nhiên hỏi.
Bác sĩ Lý gật gật đầu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, thờ ơ mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi, mạng của mẹ con nó là chính cô nhặt về… Cô đã nói rồi, vợ chồng son cãi vã nhau là chuyện thường, có vấn đề gì mà không giải quyết được chứ? Ầm ĩ đòi chết đòi sống mới được sao, ảnh hưởng đến con cái…”
“Cô nói sao? Cái gì đòi sống đòi chết?” Dịch Hồi cau mày, lạnh giọng hỏi.
Bác sĩ Lý thấy anh cái gì cũng không biết, buồn bực nói: “Tai nạn xe cộ lớn như vậy cô ấy không nói với cậu sao? Lúc đó cô ấy bị tai nạn nên được đưa vào đây, chính cô đã kiểm tra cho cô ấy, phúc lớn mệnh lớn đứa bé này mới không bị làm sao…”
“Tai nạn xe? Tai nạn xe gì?” Dịch Hồi biến sắc, vội vàng hỏi tới: “Chuyện đó xảy ra khi nào?”
Bác sĩ Lý thấy hình như anh không biết gì thật, mới giật mình hiểu ra mình đã lỡ lời, còn nhớ lúc đó bà đã đồng ý với bệnh nhân giữ bí mật này, trong lúc này thật vô ý đem nói với cậu ấy.
“Cô Lý, nói cho cháu biết đi!”
Bác sĩ Lý thở dài, không đành lòng nhìn ánh mắt cầu khẩn của Dịch Hồi, xem xét một lúc rồi đem tất cả sự việc xảy ra hôm đó kể hết cho anh nghe.
“Cậu nói xem, đám trẻ tuổi các cậu làm sao có thể kích thích đến vậy, cãi nhau thì cãi nhau, cớ làm sao phải để liên lụy đến con cái? Cô thấy lúc đó cô ấy giống như bị đả kích rất lớn, rất hết hy vọng, cả người giống như bị rút mất đi linh hồn, khi tỉnh lại còn hỏi có phải Dịch Hồi đến tìm cô ấy hay không… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến cái thai cũng không muốn giữ… Về sau cũng không biết cô ấy đã suy nghĩ thế nào mà rất phối hợp điều trị, rất nhanh chóng xuất viện về nhà.”
Sự sợ hãi to lớn làm cho Dịch Hồi nhất thời không kịp phản ứng, ngày hôm đó… Ngày hôm đó chính là ngày sau sinh nhật của anh, đúng là ngày hôm đó, anh đã đưa ra quyết định chia tay, kiên quyết yêu cầu cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Chưa bao giờ Dịch Hồi hối hận như bây giờ, thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa anh đã hại chết Xuân Hồng, hại chết chính con gái của mình! Nếu như lúc ấy xe chạy nhanh một chút, hoặc nếu như tài xế thắng không kịp, nếu Xuân Hồng không tránh được… Anh phải làm thế nào đây?
Cũng chính vì lời nói trước kia của anh mới khiến cho cô ấy mất hết hy vọng sao? Đúng vậy, vốn dĩ cô ấy đã thiếu đi cảm giác an toàn, sợ hãi trước vết xe đổ của chính mẹ cô, lại vừa biết chính bản thân mình cũng chưa kết hôn mà có con, lúc đó cô ấy đã có biết bao nhiêu là khủng hoảng? Khó trách cô ấy không thể đến cuộc hẹn, vì cô ấy biết mình mang thai, cho nên đã tới chậm sao? Còn anh thì sao? Chẳng những không an ủi cô, mà còn không nghe cô giải thích, cứ như thế nhẫn tâm buông lời chia tay, thời điểm đó cô ôm trong lòng bao nhiêu tuyệt vọng chứ!
Cho đến nay, anh vẫn luôn cho rằng trong cuộc tình này, chính anh là người bị hại lại không nghĩ rằng Xuân Hồng mới là người chịu rất nhiều nỗi khổ!
Trước kia vì cái gì anh lại không thể nghe cô nói, vì cái gì mà buông câu “không vì bất cứ lý do gì mà có thể hàn gắn lại”, vì cái gì không thể tha thứ một lần nữa?
Nếu không phải vì anh quá cố chấp, nếu không phải lúc đó anh quá tuyệt tình, thì bây giờ có phải là hoàn toàn tốt đẹp không? Cô sẽ không phải vì anh mà đau như đứt từng đoạn ruột rồi xảy ra tai nạn xe, anh cũng sẽ không để cô phải một mình khốn khổ sinh con, để cho con của mình lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy!
Sự hối hận to lớn và vô cùng hỗn loạn, làm cho tim Dịch Hồi giống như bị khoét từng lỗ, sau đó hung hăng vứt lăn lóc trên nền đất, đau đớn đến mức thở cũng khó khăn.
Bầu trời đang sáng lên nhanh chóng, Hân Hân truyền dịch cũng đã xong, Dịch Hồi thấy nằm trong bệnh viện không tốt lắm nên ôm con gái đang ngủ say về nhà.
Tạ Hân Hân ngủ một giấc liền thấy khỏe hơn rất nhiều, trẻ con hồi phục rất nhanh, sau khi đánh răng rửa mặt thì cơ thể cũng tràn đầy năng lượng.
Dịch Hồi gọi đồ ăn sáng bên ngoài, gọi con gái đến ăn sáng rồi dọn bát đũa ra, múc một chén cháo đặt trước mặt nó.
Bụng Tạ Hân Hân đã rỗng từ lâu nên ngay lập tức cầm đũa bắt đầu ăn.
Dịch Hồi lại sửng sốt, nhìn cô bé dùng đũa banh chiếc bánh bao ra, gạt hết phần nhân bên trong sau đó ăn vỏ bánh ngon lành, anh lập tức nhớ tới Tạ Xuân Hồng trước kia, cô cũng không thích ăn nhân bánh bao, thường gạt hết nhân bánh ra rồi mới ăn.
Dịch Hồi vô thức mở miệng hỏi: “Mẹ con…mẹ có khỏe không?”
Tạ Hân Hân ngậm một miệng bánh, cố sức nuốt xuống hết mới nói: “À, mẹ không khỏe…”
Tạ Hân Hân nhớ tới mẹ đang ở nhà một mình, chân lại bị thương, không khỏi có chút lo lắng.
“Mẹ bị sao?” Dịch Hồi cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt, không biết những năm tháng qua một mình cô mang theo con nhỏ sống ra sao.
“Mẹ bị thương… Ba, tại sao ba không tới thăm con? Những đứa trẻ khác đều có ba, vì sao ba không cần mẹ con con?”
Dịch Hồi cảm thấy cổ họng bị cái gì chặn ngang, khó khăn mở miệng nói: “Không phải ba không cần con… Hân Hân, con không hỏi mẹ con tại sao ư?”
Tạ Hân Hân dừng ăn, chớp mắt, vẻ mặt có chút thương tâm, vẻ u buồn không hợp với khuôn mặt ngây thơ của cô bé.
“Con không dám hỏi…”
Dịch Hồi tò mò hỏi: “Tại sao? Có phải mẹ không cho con hỏi tới…”
Tạ Hân Hân lắc đầu: “Không phải, là dì Tiểu Mạch! Dì Tiểu Mạch nói, lúc con còn ở trong bụng mẹ rất nghịch ngợm, làm cho mẹ cực kỳ vất vả, cũng bởi vì con không ngoan đòi ra sớm, thiếu chút nữa mẹ mất đi, cho nên con phải làm một đứa bé ngoan, hiểu chuyện biết nghe lời, không thể để mẹ đau lòng nữa!”
Đây là… Loại đau lòng như thế nào đây?
Dịch Hồi nhịn không được quay mặt đi, cúi đầu xuống liền rơi nước mắt. Năm năm thiếu hụt tình cảm của ba làm thế nào có thể bù đắp lại đây? Vì lỗi của anh mà khiến người mình yêu suýt chút nữa mất mạng, làm thế nào có thể bù đắp lại được?
Rốt cuộc anh đã làm gì? Để cho bản thân mình lại lâm vào hoàn cảnh thế này!
Tạ Hân Hân ăn sáng xong liền hỏi Dịch Hồi: “Ba, khi nào chúng ta về gặp mẹ?”
Dịch Hồi dừng tay dọn bát đĩa lại, bình tĩnh hỏi: “Hân Hân rất nhớ mẹ sao?”
“Vâng ạ!” Tạ Hân Hân gật gật đầu, “Mấy ngày rồi con chưa gặp mẹ!”
Dịch Hồi suy nghĩ, nếu mang Hân Hân đi gặp Xuân Hồng, có rất nhiều chuyện không thể nói trước mặt con bé, chi bằng đưa nó về nhà họ Dịch, ông nội nhìn thấy cháu cố nhất định sẽ rất vui, anh cũng yên tâm.
Dịch Hồi lau tay rồi bế cô bé lên nói: “Trước tiên ba dẫn con đến thăm ông bà nội có được không? Còn có ông cố nữa, ông rất yêu con.”
Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, nhưng mà con muốn thay quần áo trước đã.”
Cô gái nhỏ đã thích làm đẹp, muốn tạo cho ông nội bà nội ấn tượng tốt, sống chết gì cũng không muốn mặc lại bộ đồ thỏ bông hôm qua, Dịch Hồi đành phải gọi điện nhờ trợ lý mua mấy bộ đồ trẻ em.
Vấn đề quần áo đã được giải quyết, kế đến là vấn đề đầu tóc.
Tạ Hân Hân ngồi vào ghế tựa, đưa lược cho Dịch Hồi.
Dịch Hồi nhận lấy nghi ngờ hỏi: “Con muốn ba giúp con buộc tóc?”
Hân Hân không kiên nhẫn nắm mớ tóc dài rối bời lên, tóc cô bé sau một đêm lăn lóc trong bệnh viện đã thành ra như vầy, thật là mất hình tượng quá rồi!
“Nhanh lên đi ba!”
Thái dương Dịch Hồi nổi gân xanh, bất đắc dĩ dùng lược chải lên tóc cô bé, vừa chải được một cái Hân Hân đã kêu to.
Dịch Hồi vội vàng nhẹ tay hơn, cầm lược suy nghĩ cả nửa ngày mới chia được tóc cô bé ra thành hai bím, bắt đầu vụng về chải đến mái tóc.
Rất không dễ dàng để hoàn thành, Dịch Hồi trừng mắt nhìn hai bím tóc lộn xộn trên đầu con gái, nhất thời không dám nhìn vẻ mặt của nó.
“Được rồi ạ?” Hân Hân cầm lấy chiếc gương trên bàn, kinh ngạc mở to mắt nhìn, môi mím mím muốn nổi giận với ba, lại nghĩ ba vẫn chưa quen những việc này, sợ ba không vui, đành phải phụng phịu, nước mắt lưng tròng đưa mắt nhìn anh.
Dưới ánh nhìn của con gái Dịch Hồi cảm thấy vô cùng xấu hổ, cười cười nói: “Rất xin lỗi, ba thật sự không… Nếu không, ba đưa con đến chỗ bà nội, bà nội sẽ giúp con nhé?”
Hân Hân tóm lấy lược trong tay anh, tức giận nhảy khỏi ghế, mạnh mẽ đẩy anh một cái, vô cùng uất ức nói: “Không cần, để con xấu xí như vậy đi gặp bà nội, bà nội sẽ không thích con! Ba xấu, ba ngốc, con không cần ba nữa! Con cần mẹ!”
Nói xong liền đùng đùng giậm chân chạy về phòng đóng cửa, không thèm để ý đến anh.
Dịch Hồi vỗ trán thở dài, anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ, rõ ràng một cô gái nhỏ như vậy cũng không thể đối phó được.
Dịch Hồi bất đắc dĩ cầm điện thoại, gọi một thợ làm tóc phục vụ tận nơi, mới dỗ được Hân Hân nhỏe miệng cười.
Con gái muốn ra ngoài phải mất hai tiếng chỉnh sửa, Dịch Hồi cam tâm tình nguyện ngồi chờ, chờ cho đến khi Tạ Hân Hân hài lòng với ngoại hình của mình, mới vô cùng thích thú nắm tay ba ra ngoài.
Lúc Dịch Hồi đưa Hân Hân về nhà, mọi người đều đang có mặt, mẹ Dịch cười nói: “Mới vừa nhắc đến con và Lily. Sao rồi? Chừng nào con chuẩn bị kết hôn?”
Sắc mặt Dịch Hồi không thay đổi kéo Hân Hân đang đứng sau lưng anh, đi về phía phòng khách.
Mẹ Dịch thấy anh dẫn theo một bé gái tiến vào thì rất ngạc nhiên, tò mò nhìn cô bé đánh giá, hòa nhã hỏi: “A, bé con thật xinh đẹp, là con cái nhà ai thế?”
Dịch Hồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Hân Hân nói: “Hân Hân, còn không mau chào ông bà nội!”
Nụ cười của mẹ Dịch đông cứng trên khuôn mặt, mọi người có mặt trong phòng khách không thể tin vào mắt mình, nhìn hai cha con.
Hân Hân cười tít mắt nhìn bọn họ, giọng nói phương nam nhẹ nhàng thanh thoát mềm mại rất dễ nghe.
“Con chào ông nội, bà nội!”
“Đây là, đây là… Đây là chuyện gì?” Mẹ Dịch đưa tay đỡ vị trí trái tim, dáng vẻ như muốn ngất đi.
Ba Dịch, Dịch Học Đông, vẫn có thói quen ăn to nói lớn, sau phút kinh ngạc ngắn ngủi thì vẻ mặt khôi phục lại sự trấn tĩnh, bình thản hỏi: “Con bé là con ruột của con lưu lạc bên ngoài?”
Dịch Hồi kiên định gật đầu: “Vâng, lúc trước do lỗi của con, khiến hai mẹ con phải lưu lạc bên ngoài suốt năm năm…”
Dịch Học Đông đập tay lên bàn trà, cầm chén trà ném tới, chỉ vào anh nổi giận mắng: “Vô liêm sỉ! Lương tâm của mày bị chó ăn rồi hả, lại có thể làm ra chuyện vứt bỏ vợ con!”
Dịch Hồi không dám né, chén trà trúng vào mạn sườn, đau đến phát run.
Hân Hân hoảng sợ, mở to mắt nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt.
Mẹ Dịch nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng ôm cô bé vào trong lòng, nhìn chồng mắng: “Ông cũng thật là, đứa bé còn nhỏ, lại là lần đầu tiên về nhà, ông hung dữ như vậy để làm gì, xem xem bé con sợ đến mức nào rồi!”
Dịch Học Đông cũng hiểu mình quá hung hăng trước mặt cháu gái, vẻ mặt ôn hòa trở lại nói với Hân Hân: “Ngoan, ông nội chỉ dạy bảo ba của con thôi, ba con làm chuyện sai phải chịu phạt!”
Mẹ Dịch vẫn ngày đêm hy vọng Dịch Hồi sớm lập gia đình, vì anh mà tổn hao không ít công sức. Hiện giờ, đột nhiên có được cháu gái đáng yên như vậy, tất nhiên là vô cùng mừng rỡ, giờ phút này không cần thiết cái gì khác nữa, ôm cô bé vào lòng vui mừng đến rối tinh rối mù, yêu thương hỏi nó: “Con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Hân Hân nhìn ba, thấy ba nhìn mình cười gật đầu, mới ngọt ngào trả lời: “Con họ Tạ, tên Hân Hân, là “ vui vẻ hạnh phúc”, năm nay con bốn tuổi!”
“Tạ?” Mẹ Dịch nhíu nhíu mày hỏi Dịch Hồi, “Con bé là con gái của Tạ Xuân Hồng?”
Dịch Hồi “vâng” một tiếng,chậm rãi nói: “Năm đó là do con không tốt với Xuân Hồng, mọi chuyện đều là do con gây ra.”
Dịch Học Đông trầm giọng dạy bảo: “Ông nội con còn chưa biết chuyện, ông về mà biết thì sẽ nguy to, nhân dịp ông còn chưa biết, con nên nhanh chóng đưa mẹ đứa bé về đây. Con xem còn ra thể thống gì nữa đây? Con cái đã lớn như vậy rồi, nếu truyền ra ngoài chúng ta còn mặt mũi nào nữa chứ.”
“Con cũng nghĩ như vậy, nhưng mà mang theo con bé sẽ rất bất tiện, cho nên con mang nó về đây nhờ ba mẹ chăm hộ.”
Mẹ Dịch trông mong anh kết hôn nhiều năm như vậy, nghe thế vội vàng nói: “Con yên tâm đi đi, nhất định phải mang mẹ đứa bé về nhà. Hân hân hãy giao cho chúng ta! Hân Hân ngoan, ở cùng với bà nội nhé, để ba đi đón mẹ về, có được hay không?”
Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Dịch Hồi nói: “Vậy ba mau đem mẹ đến đây nhé!”