Editor: Tĩnh Du
”Alo, mẹ, đã ngủ chưa?”
”Còn chưa.”
”Con đã nhận được bưu kiện.”
”Ừ.”
Tạ Xuân Hồng cầm điện thoại di động, cảm thấy cứ thế này cũng không có gì
để nói: “Kia... Mẹ mẹ nghỉ ngơi sớm đi, chú ý thân thể, con cúp máy
trước!”
Theo lý mà nói, hai mẹ con người ta thân như như bạn bè,
nhưng là mặc dù Xuân Hồng gắn bó làm bạn với mẹ từ nhỏ, lại không thân
thiết như cũ.
Khi còn bé mẹ cô cũng rất bận, muốn làm việc thật
tốt để chiếu cô tuổi thơ cho Xuân Hồng, cho nên từ rất nhỏ Xuân Hồng đã
tự lập tự chỉ. Cô biết mẹ rất tốt với cô, chỉ là tính tình của mẹ quá
mức lạnh lùng, làm cho cô không có cách nào gần gũi được. Hai mẹ con cô
cũng không có cãi nhau, giống như chẳng qua đó là cuộc sống dưới một mái nhà của hau người xa lạ, từng người trải qua cuộc sống của riêng mình.
Tạ Xuân Hồng thở dài, bất kể như thế nào, không có người mẹ nào không
thương con của mình, chẳng qua mẹ của cô không giống như thế, đối với sự quan tâm của con gái mình hoàn toàn như chén nước sôi đã nguội lạnh, vô tư vô vị, nhưng chỗ nào cũng đầy đủ.
Đại khái là “Nam Kiều trấn” ba chữ kia mang quá nhiều kí ức, thời điểm Xuân Hồng nằm ở trên giường, giống như bông tuyết lớn ngoài kia lưu lại đã lâu, dồn dập vụt tới.
Trong phòng quá an tĩnh, cảm mạo làm cho đầu đau nhức càng làm Xuân Hồng nghe rõ ràng hơn âm thanh của mạch đập trên thái dương, trong đầu phảng phất có thiên quân vạn mã ở đó chém giết kêu gào, từng đợt nổ vang.
Tạ Xuân Hồng thói quen nằm cuộn mình lại, lấy con gấu bông ở đầu giường ôm vào ngực, trằn trọc một lúc lâu mới từ từ ngủ.
Trong mộng cũng không an ổn, cô lại nhớ đến một năm lớp 11 kia, cũng vào cuối mùa thu, mùa thu ở Phương Nam cũng không lạnh như ở đây. Chạng vạng,
ánh mắt trời chiếu vào sân thể dục nho nhỏ những vệt sáng màu đồng, cô
quên đem chìa khóa, mẹ thì vẫn đang giúp một học sinh khác ôn tập nên
chưa về, cô buồn chán muốn chết ngồi nhìn những cậu thiếu niên chơi bóng
Đường Sơ cầm trên tay quyển sách đi đến, nụ cười ôn hòa : “Em là con gái của cô giáo Tạ sao?”
Tạ Xuân Hồng từ trên lan can nhảy xuống, làn váy tung bay, cô hơi có chút
co quắp cúi đầu: “Phải... Em là Tạ Xuân Hồng, chào thấy Đường ạ!”
Đường Sơ gật đầu, than thở: “Tên rất hay!”
Xuân Hồng kinh ngạc ngẩng đầu.
Đường Sơ nhìn cô cười, ánh mắt ôn nhu sáng ngời, giống như hoa liễu trắng đầu xuân phảng phất, sạch sẻ ấm áp, quấn quanh thân từng vòng, không cẩn
thận quấn quýt vào tận đáy lòng, cắt không đứt, để ý vẫn loạn.
” ‘Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông. Vô nại triêu lai hàn vũ, vãn lai phong’*, tên của em rất đẹp!”
Giọng nói của Đường Sơ làm cho trong lòng của người ta có cảm giác rất trong
sáng, rất thoải mái, trong sân trường an tĩnh như vậy mà nhẹ nhàng ngân
vang, cánh thật giống như một khúc thanh Tiêu, đầu độc luôn trái tim
ngây thơ của Xuân Hồng.
Đây là lần đầu tiên Tạ Xuân Hồng nghe
người đánh giá tên của cô như vậy, từ trước đến giờ Tạ Xuân Hồng luôn
cảm thấy chán ghét cái tên của mình, luôn cảm thấy nó quá thô tục, được
Đường Sơ thì thầm nói như vậy, bao nhiêu tình thơ ý hoạ cũng thức tỉnh
hết.
Ngày đó việc đầu tiên khi Tạ Xuân Hồng về nhà làm chính là lục tung mọi thứ tìm cho được những câu lúc nãy.
”Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
Thái thông thông.
Vô nại triêu lai hàn vũ,
Vãn lai phong.
Yên chi lệ,
Tương lưu tuý,
Kỷ thời trùng.
Tự thị nhân sinh trường hận,
Thuỷ trường đông.” **
Vui vẻ gặp nhau, vui vẻ gặp nhau...
Trong tim của Tạ Xuân Hồng bỗng nhiên xuất hiện nhiều hơn một tia mừng rỡ, thổi thổi tập thơ cổ trên tay.
Tạ Xuân Hồng không tự giác khụt khụt mũi, rối rắm nhìn chiếc váy hoa lệ nhưng thập phần “mát mẻ” này.
Kì họp hằng năm của Dịch thị tại sao phải tổ chức vào cái ngày lạnh lẽo này chứ?
Tạ Xuân Hồng mơ hồ có chút nhức đầu, bệnh cảm của cô vừa mới có chút chuyển biến tốt, hiện tại ai lại muốn bị động lạnh cơ chứ.
Vừa mới thay quần áo xong, đã nghe thấy dưới lầu có tiếng kèn, Tạ Xuân Hồng thò đầu ra nhìn thấy xe của Dịch Hồi, lần đầu tiên thấy việc Dịch Hồi
chủ động đưa đón cô là hành động lịch thiệp biết bao nhiêu.
Tạ Xuân Hồng run run rẩy rẩy xuống lầu, không đợi Dịch Hồi đi ra mở cửa cô liền nhanh chóng mở cửa xe chui vào.
”Lạnh không?”
Tạ Xuân Hồng gật đầu, chỉ thấy Dịch Hồi mở điều hòa trong xe hơn lớn một chút.
Bất quá đến rồi hội trường, Tạ Xuân Hồng liền không thấy cảm giác đi vào
cùng Dịch Hồi là tốt đẹp gì, vô số ánh mặt như cặp đèn pha quét về hướng của cô, trong đầu của Tạ Xuân Hồng cực kỳ ảo não, nhưng vẫn âm thầm
điều chỉnh hô hấp : hít một hơi, vừa đúng lộ ra nụ cười, bất kể mọi
người ai nấy đều dùng ánh mặt phức tạp kia nhìn cô, giống như là diễn
viên trong lễ trao giải đứng thẳng người, khẽ ngẩng đầu xuyên đại sảnh.
Dịch Hồi theo sát phía sau, tự nhiên đem biến hóa của cô để ở trong mắt, không khỏi buồn cười cười một tiếng.
Sau bài phát biểu thường lệ chính là buổi liên hoan, Dịch Hồi là người mở màn, vô cùng tự nhiên mời Xuân Hồng một điệu nhảy.
Tạ Xuân Hồng thật sự là muốn mượn nhảy múa để làm ấm người, nhưng mà cứ ôn hòa mà nhảy như vậy... những ánh mắt nhìn chằm chằm xung quanh chắc sẽ
đông lạnh cô như rơi vào hầm băng cho mà xem.
Nhưng cô không có
biện pháp, cô trở về với đúng tác dụng hôm nay của mình, là bạn gái của
Dịch Hồi, Xuân Hồng không thể làm gì nên đặt tay ở trong lòng bàn tay
anh, tùy ý anh dẫn cô vào sàn nhảy.
Tay của Dịch Hồi cố gắng trấn định ôm thắt lưng của cô, kềm chế dục vọng muốn ôm cô vào trong ngực.
Anh hiểu được Tạ Xuân Hồng mặc dù ngoài mặt đối với mình nói cười ríu
rít, nhưng thật ra nội tâm rất đề phòng, anh không muốn bởi vì sự nóng
vội của mình mà làm cho cô cách anh càng ngày càng xa.
Xuân Hồng
cảm thấy càng ngày càng không được tự nhiên, bàn tay to đang đở ở ngang
hông mình xuyên thấu qua vải vóc mỏng manh mà truyền nhiệt lại làm cho
cô cảm thấy cả người tự dưng nóng rực, hai người nhờ gần như vậy,quá
thực nghe thấy cả tiếng hô hấp của nhau, trong đại sảnh không khí dần
dần trở nên nhẹ nhàng, cái loại không khí kỳ dị mập mờ cũng đang từng
điểm từng điểm trở nên nồng đậm.
Kết thúc một khúc nhạ, Tạ Xuân
Hồng lui mạnh về phía sau hai bước, thấy ánh mắt nghi hoặc của Dịch Hồi
mới chợt hiểu ra mình quá đáng nhạy cảm, xấu hổ cười nói: “Xin lỗi, tôi
có chút mệt mỏi, có lẽ nên nghỉ ngơi một chút.”
Dịch Hồi nhíu mày: “Ừ, tôi giúp em lấy đồ uống.”
Tạ Xuân Hồng còn chưa kịp cự tuyệt, Dịch Hồi liền xoay người rời đi.
Xuân Hồng khẽ cau mày, nâng chân váy lên tìm nơi vắng người nghỉ ngơi.
Dịch Hồi rất nhanh bưng một ly đồ uống trở lại.
Tạ Xuân Hồng buồn chán nhìn ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy mỏi mệt làm cho cô chán ghét việc phải đi ứng phó những ánh mắt ám muội kia, cũng lười đi
suy đoán tâm tư của bọn họ.
”Làm liên lụy đến em ?”
Tạ Xuân Hồng quay đầu lại cười nhạt: “Làm sao anh cũng đi ra?”
Dịch Hồi cẩn thận nhìn thần sắc của cô một chút, có chút do dự hỏi: “Sắc mặt của em không tốt lắm, có muốn hanh đưa em về trước hay không?”
”Không cần!” Tạ Xuân Hồng thái độ rất kiên quyết, “Tôi tự mình trở về!”
Mặt của Dịch Hồi bỗng dưng trầm xuống, Xuân Hồng cũng thấy thái độ mình có
chút vô cùng cường ngạnh, vội vàng giải thích: “Nhất định là anh có rất
nhiều việc phải làm... Tôi liền không làm phiền anh...”
“...Tối nay, rốt cuộc em đang trốn tránh cái gì?” Dịch Hồ quay lại nhìn cô một hồi lâu mới chậm rãi hỏi.
--- ------ ------ ------ ---
(*) (**): Bài thơ: Tương kiến hoan kỳ 1
”相見歡其一
林花謝了春紅,
太匆匆。
無奈朝來寒雨,
晚來風。
胭脂淚,
相留醉,
幾時重。
自是人生長恨,
水長東。”
Tương kiến hoan kỳ 1
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
Thái thông thông.
Vô nại triêu lai hàn vũ,
Vãn lai phong.
Yên chi lệ,
Tương lưu tuý,
Kỷ thời trùng.
Tự thị nhân sinh trường hận,
Thuỷ trường đông.
Dịch thơ:
Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,
Rối lung bung.
Không cản ban mai mưa lạnh,
Gió chiều dông.
Đỏ ngầu lệ,
Say tuý luý,
Lại tuôn ròng.
Từ đây kiếp người trường hận,
Nước xuôi đông.”
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996