Gặp Người Đúng Lúc

Chương 12: Chương 12: Bác sĩ Chu, khéo quá




Editor: Chanh

Mặc dù Hướng Ca đã cực lực che giấu đi vết thương trên tay, nhưng cuối cùng vẫn là bị Cung Mạt phát hiện. Quả nhiên tối đó, Hướng Ca liền nhận được cơn rít gào của đại ma vương Tống Chấp.

Người đàn ông điên cuồng mắng cô một trận, sau đó tóm gọn lại bằng một câu vô cùng tàn nhẫn “Hướng Ca, cô mà để mặt bị thương thì cút ra khỏi Hoàn Cầu cho ông“.

Hướng Ca rụt rụt cổ, nghiêng đầu dùng bả vai kẹp lấy điện thoại, một bên tiếp tục cắt móng tay, vô cùng thành kính xin lỗi, đồng thời từng âm thanh thanh thúy rất nhỏ vang lên.

Tống Chấp bên kia trầm mặc vài giây, đột nhiên lạnh lùng mở miệng hỏi: “Cô đang cắt móng tay đúng không?”

“...”

Hướng Ca sợ tới mức run hết cả tay, thiếu chút nữa đã cắt phải thịt.

Anh con mẹ nó ăn gì mà tai thính thế?

Một tuần sau khi Hướng Ca chụp xong ảnh bìa cho, Tống Chấp làm việc vô cùng hiệu suất, đã tìm được người đại diện cho cô. Trưa hôm đó, sếp Tống gọi cô vào văn phòng.

Sau khi giới thiệu hết thảy những đầu công việc phải làm, người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi, ánh mắt đầy ẩn ý, mở miệng hỏi: “Cô quen Phó Dung Sâm à?”

Hướng Ca suy nghĩ nửa ngày, vô cùng chân thành nhìn anh ta: “Phó Dung Sâm là ai?”

“Tiểu phó tổng của Z thị, trước đó cô từng tham gia show diễn xuân hạ của nhà anh ta.”

Show diễn thời trang xuân hạ của Z thị, cô không những bị trẹo chân mà còn gặp lại Chu Hành Diễn, tuy rằng tính đi tính lại thời gian cũng không lâu lắm, nhưng bởi vì sau đó có quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cô cảm giác như chuyện đã xảy ra rất lâu rồi.

Trong đầu Hướng Ca bây giờ hệt như đang tua lại một cuốn băng ký ức cũ.

Cô gật gật đầu, “Có gặp một lần.”

Tống Chấp híp mắt, khoát tay làm ra vẻ không thèm đếm xỉa tới: “Về kiểm tra hộp thư đi.”

Hướng Ca không hiểu mô tê gì, người đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị gọi lại.

Cô đứng ở cửa xoay người qua, vẻ mặt Tống Chấp ý vị thâm trường nói: “Phó Dung Sâm nhiều hoa đào lắm, cô đang nổi thì đừng làm ra chuyện gì xấu mặt tôi.”

Hướng Ca vác bộ mặt nai tơ ngơ ngác đi ra ngoài.

Cách trường quay vài bước, Hướng Ca đúng lúc gặp Kiều Hân từ trong toilet đi ra, thấy cô đi tới đây liền cười tủm tỉm gọi một tiếng.

Hướng Ca xoay người lại, thấy cô bé mặt tươi như hoa nhìn mình vẫy tay cười cười, cũng nhịn không được mà cười theo.

Cô gái nhỏ quá đáng yêu, khó mà khiến người ta không yêu thích.

Cô đứng im tại chỗ chờ cô nàng chạy đến, kết quả đúng lúc gặp được mấy người từ phòng trang điểm nơi đầu bên kia hành lang đi tới.

Dẫn đầu là Từ Nghệ, trên mặt treo nụ cười vô cùng dịu dàng, nhìn thấy Hướng Ca và Kiều Hân đứng ở bên này, nụ cười càng trở nên xán lạn.

Cô ta khoác tay bước tới, cười mỉm: “Nghe nói cô chụp ảnh bìa cho, chúc mừng nha.”

Hướng Ca liếc cô ả một cái, mặc kệ.

Nụ cười của Từ Nghệ vẫn không thay đổi: “Tuy rằng chỉ là một cái ảnh bìa tạp chí lượng khán giả hơi thấp, nhưng mà đối với cô mà nói thì cũng là tiến bộ rất lớn rồi, nhớ tiếp tục cố gắng đấy.”

Hướng Ca nheo mắt, không hiểu sự độc đoán đột ngột của mụ điên này đến từ đâu.

Cho đến khi tối đó về nhà, nhìn thấy email từ người đại diện gửi tới, Hướng Ca mới hiểu được những lời đại ma vương Tống Chấp nói hồi sáng là có ý gì.

Kéo xuống chút nữa, cũng ngộ ra vì sao Từ Nghệ lại không giấu được tia đắc ý cùng khinh miệt với mình.

Nội dung email là về việc tuyển chọn người cho loạt trang phục mùa thu mới nhất năm nay của Z thị.

Kể từ khi Phó Dung Sâm phụ trách thị trường trong nước của Z thị, kịch bản và hướng đi của nhà này bắt đầu trở nên có chút kỳ lạ, khiến người ta đoán không ra.

Tỷ như việc người đại diện mấy năm gần đây, hoàn toàn trái với phương thức tuyển chọn cố định trước đó, sử dụng từ ngôi sao đến siêu mẫu không giới hạn trình độ, chỉ cần anh ta duyệt qua, bất luận là lĩnh vực nào, ngay cả có là người mới cũng dám dùng hết.

Bộ phận người mẫu của giải trí Hoàn Cầu lần này có ba cái tên được gửi đi, cô là bị Phó Dung Sâm nhắm trúng.

Từ Nghệ là một trong hai cái tên còn lại.

Hướng Ca nghĩ đến mùi nước hoa Cologne cùng đôi giày da bóng loáng của Phó Dung Sâm mà ê hết cả đầu.

Trong phòng bếp, Hạ Duy và Cung Mạt đang nấu cơm chiều, Hướng Ca ngồi xếp bằng trên thảm trong phòng khách, máy tính đặt phía trước, nửa người dựa vào sofa rên một tiếng.

Hạ Duy nghiêng người ngó cô một cái, múc ra một bát canh móng heo nhỏ, đi qua, cầm chiếc thìa trắng bằng sứ ghé vào miệng thổi thổi, đưa tới trước mặt cô: “Nào, tiểu bồ câu, a ——”

Hướng Ca ngoan ngoãn mở miệng uống.

“Ngon không?”

Hướng Ca gật gật đầu: “Canh gì thế?”

“Canh móng heo, bổ ngực lắm.”

“...”

Hướng Ca lập tức cạn lời: “Cậu vẫn là hầm canh đu đủ đi, đồ ngọt dễ ăn hơn.”

Hạ Duy đặt bát canh xuống bàn trà, “Vẫn không chịu đi khám bác sĩ à, phải biết được ngọn nguồn vấn đề thì mới giải quyết được chứ.”

“Tớ đau bụng kinh gần chục năm rồi, sao mà tin vài bài thuốc bắc của mấy lão lang băm kia chữa khỏi được.”

“... Nhà người ta rất có tiếng trong giới y học đấy, sau khi về hưu mới mở nên phòng khám này, hơn nữa không phải ai cũng được khám đâu.”

Hướng Ca miết miết cái thìa, nhướng mày cười: “Cậu nghĩ là tớ tin à?”

Ngày hôm sau, trên đường đi tới phòng khám, Hướng Ca vẫn luôn có chút lo sợ, nhíu mày nhìn đường phía trước: “Ông ta có bắt tớ sau này phải ăn kiêng không, kiêng đồ lạnh gì gì đó?”

“Không đâu nàng ơi.” Vất vả lắm mới bắt được người tới đây, Hạ Duy rất sợ cô nửa đường lại chạy mất dép, đành mắt nhắm mắt mở trả lời.

Vị trí của phòng khám gần nơi ngoại thành, mất khoảng một tiếng lái xe, Hạ Duy cũng lái không chậm, hơn mười giờ đã tới nơi.

Đập vào mắt là một khoảng sân nhỏ rất kín đáo với những bức tường xám xanh, cánh cửa gỗ đang khép hờ, hai người đi xuống xe, Hạ Duy đẩy cửa ra.

Hướng ca đi theo sau cô nàng, vừa ngẩng đầu liền “Oa” một tiếng.

Khoảng sân vô cùng cổ kính, dưới hiên còn có một hồ nước lớn hình vuông, mặt nước xanh biếc khẽ gợn sóng, cạnh đó là những giàn hoa cùng mấy loài thực vật xanh ngắt không tên.

Hướng Ca bước nhanh hai bước, ghé vào tai Hạ Duy: “Biết thế hôm nay chúng mình mặc Hán phục tới, tiện tay chụp hai tấm gửi cho tiểu hoa nhài, bảo cô ấy là tớ xuyên không qua thời khác rồi, không làm việc được nữa đâu.”

Hạ Duy lườm cô một cái, lơ đẹp rồi đi vào gian nhà giữa.

Sau cánh cửa, một người đàn ông đang ngồi, người mặc áo sơ mi trắng, vai rộng, lưng thẳng như trúc.

Hướng Ca ngẩn người.

Nghe thấy âm thanh có người đi vào, người đàn ông quay người lại, ngẩng đầu nhìn hai người đang đứng nơi cửa.

Bởi vì ngược sáng nên anh hơi nheo nheo mắt, mãi tới khi thấy rõ người đối diện, trong ánh mắt đen láy mới lóe lên tia kinh ngạc.

Hạ Duy cũng nhìn thấy người ngồi bên trong, nhận ra đó là tiểu bác sĩ bị người nào đó mơ tưởng suốt ngày, bước chân hơi ngừng lại, lặng lẽ lùi về sau một bước lách ra ngoài, còn vô cùng săn sóc đóng cửa lại.

Hướng Ca chớp mắt, chậm rãi đi xuống ngồi đối diện anh.

Đây là lần đầu tiên cô gặp anh ở ngoài bệnh viện.

Hướng Ca không chút kiêng nể đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, tầm mắt dọc theo sống mũi bờ môi tới hàng cúc áo trên chiếc sơ mi trắng. Những chiếc cúc bằng gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo, cài tỉ mỉ từ đầu đến cuối khiến cả người anh toát ra hương vị vô cùng cấm dục.

Khiến người ta ngứa ngáy vô cùng. Cô chỉ muốn cởi từng cúc áo một, để anh hiện nguyên hình trước mặt mình, để anh hoàn toàn thuộc về cô, xem xem bộ dáng này lúc lột hết đồ ra sẽ thành như thế nào.

Hướng Ca ngồi trên ghế không mấy trong sáng nghĩ, khóe môi cong lên, nhìn anh nói: “Bác sĩ Chu, khéo quá.”

Vẻ mặt Chu Hành Diễn không có gì thay đổi.

Hướng Ca cũng không thèm để ý, lúc này, trong đầu cô đã có 7749 kịch bản trêu đùa anh rồi.

Cô thong thả duỗi đôi chân dài, rồi sau đó lại thu vào trong, phần xương bánh chè hơi cong lên.

Mũi chân hơi ẩy nhẹ một cái, giày cao gót trượt xuống, treo lủng lẳng trên đôi chân trắng nõn.

Hướng Ca khom nửa người qua, khóe môi cong lên, vừa tính mở miệng nói chuyện ——

Chu Hành Diễn: “Cô tới khám bệnh?”

Động tác liếm môi của Hướng Ca khựng lại, đột nhiên an tĩnh hẳn.

Cả người cô như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt rất có tính công kích cùng động tác nhỏ vừa rồi cũng biến mất.

Cô đột nhiên nhớ tới bản thân đến đây khám bệnh gì.

Đôi mắt cô gái vừa nãy còn đang mang đầy tình ý, giờ đây đã hơi khựng lại, đôi giày cũng ngừng lắc lư, mũi chân đột nhiên thả lỏng rũ xuống, giày cao gót “lạch cạch” rơi xuống đất.

Hướng Ca há hốc mồm rồi lại ngậm lại, nhấc đôi chân trần lên nhìn anh, những ngón chân cuộn tròn, lỗ tai có chút nóng.

Ngại quá, bác sĩ Chu, tôi tới khám bệnh phụ khoa, kinh nguyệt tôi không đều lại còn bị đau bụng kinh, hơn nữa dậy thì có vẻ không thành công lắm, 23 tuổi rồi nhưng mà ngực vẫn lép.

Những lời thế này có đánh chết cô cũng không nói được.

Chu Hành Diễn cũng không vội, vờ như không chút để ý nhướng mày nhìn cô, thấy hơn nửa ngày mà cô gái đối diện cũng không nói chuyện, anh dứt khoát đứng dậy, đi tới cạnh kệ sách rút ra một quyển sổ gì đó.

Hướng Ca thừa dịp người ta đang quay lưng bèn nhanh chóng xỏ chân vào đôi giày cao gót vừa rơi xuống, điều chỉnh lại tư thế ngồi cùng sắc mặt, lòng thầm nghĩ có thể bịa ra loại bệnh gì đó cho qua chuyện.

Cô không ngờ rằng Chu Hành Diễn, người đang đưa lưng về phía mình, lại lên tiếng trước.

Người đàn ông cầm cuốn sổ trong tay, cúi đầu đọc thời gian cô đã hẹn trước, giọng anh lạnh lùng mang theo chút trầm thấp, không biết có phải cố ý nói chậm lại hay không, mà từng chữ từng chữ một vô cùng rõ ràng rót vào tai Hướng Ca: “Mười giờ sáng, một bệnh nhân, nữ.”

Cả người Hướng Ca cứng đờ.

“Triệu chứng chủ yếu: rối loạn kinh nguyệt, đau bụng kinh, dậy thì muộn——” Anh xoay người lại, tạm dừng một chút mới tiếp tục nói, “——họ tên, Hướng Ca.”

“...”

Hướng Ca tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

*Tác giả có lời muốn nói:

Hướng Ca: Anh giết em luôn đi.

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.