Gặp Người Đúng Lúc

Chương 50: Chương 50: Đây là mẹ anh




Editor: Chanh

Tô Nghệ Ninh đi cửa hông dạo một vòng chỉ bởi vì bên cửa chính của tòa nhà thí nghiệm quá nhiều người, quả thật không nghĩ tới sẽ gặp một màn như vậy.

Cửa hông của tòa nhà thí nghiệm rất hẹp, bà một đường nhìn đủ loại giấy khen thưởng của học sinh được treo trên tường hai bên hành lang, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy hai người dính nhau như sam.

Cả người cô gái hầu như đều bị người đàn ông trước mắt che chắn hết, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo đồng phục học sinh rộng rãi.

Xung quanh còn có hàng cây xanh rì lặng lẽ tỏa bóng mát, khu dạy học lại nằm khuất ngay tòa nhà thí nghiệm, rất có ý cảnh.

Nhìn cách ăn mặc cùng thân hình của người đàn ông kia nom không giống học sinh chút nào, nữ sinh trung học cùng đàn ông trưởng thành lão luyện, vẫn là có chút khoảng cách tuổi tác.

Tô Nghệ Ninh lắc đầu xoay người muốn chạy, không muốn quấy rầy không gian của mấy người trẻ tuổi, nhưng khi nhìn lại dáng dấp của người đàn ông kia——

Bà vô tình “Ah” một tiếng.

Hồi nãy chỉ mới liếc mắt qua một cái, bây giờ nhìn kỹ lại bà mới nhận ra.

Lời nói ra không thể thu lại, bà nhìn nữ sinh đẩy người kia ra, có chút hoảng loạn xen lẫn xấu hổ, ảo não nhìn mình.

Nhìn lại Chu Hành Diễn bên cạnh, đang dùng ánh mắt có chút không vui nhìn qua.

Đây là ngại bà cắt ngang chuyện tốt à?

Ảnh hậu Tô nhìn Hướng Ca đang mặc bộ đồng phục cấp ba bên cạnh, khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài được cột đuôi ngựa thật cao, trắng nõn thanh thuần như thế, đột nhiên cảm thấy thằng con mình thật sự không phải người.

Bà phỉ nhổ anh không chút do dự.

Hướng Ca đứng bên cạnh sửng sốt, hoàn toàn là bộ dáng chưa kịp phản ứng lại tình huống trước mắt.

Chu Hành Diễn trầm mặc vài giây, mới buồn bực mở miệng: “Tối nay con đi rồi.”

Ý là con chỉ tranh thủ được chút thời gian ít ỏi thế mà mẹ cũng muốn chạy tới xem náo nhiệt à.

Tô Nghệ Ninh cũng xụ mặt: “Anh cũng không đến nhìn mẹ một cái.”

Chu Hành Diễn không xao động: “Hôm qua mẹ tới sân bay đón con còn gì.”

“Mẹ nói là, trước giờ anh có bao giờ chủ động tới phim trường thăm mẹ đâu.”

Chu Hành Diễn: “...”

Hướng Ca nghe đoạn đối thoại của hai người, có chút ngơ ngác*.

Cây đại thụ của giới giải trí cùng nam bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai, nhìn kiểu gì cũng thấy sự kết hợp này có chút cấm kỵ khó nói.

Nhưng đứng từ góc nhìn tích cực một chút mà nói, thực ra ngoại hình của hai người này không giống nhau lắm. Dù tạm giác lại vấn đề bề ngoài thì tính cách của hai người cũng khá khác biệt.

Nhưng mà.

Hướng Ca lại nghĩ tới thái độ nhiệt tình thái quá của Ảnh hậu Tô đối với mình mấy ngày này, còn có câu nói “Thử gọi một tiếng mẹ cô nghe xem nào.” đấy.

Cô đột nhiên nhìn về phía Chu Hành Diễn.

Chu Hành Diễn bất đắc dĩ day huyệt thái dương: “Đây là mẹ anh.”

“...”

À.

Ra là thế.

Mẹ anh sao.

Hiểu hiểu.

Hướng Ca: “...”

Mẹ của anh sao...

Tối hôm qua trong buổi tiệc mừng khởi động máy, Hướng Ca bị Giám đốc Trần kéo qua một bàn, lúc ấy Tô Nghệ Ninh cũng ngồi bàn đấy, Hướng Ca dưới tác dụng của cồn, hơn nữa bản thân cũng có hảo cảm với vị ảnh hậu này, thế nên hai người cũng hàn huyên trong chốc lát.

Nội dung cụ thể đại khái là.

<Đàn ông không thể chiều riết được.>

<Mình phải làm giá một chút, như gần như xa mới có thể bắt được tâm trí của cánh đàn ông.>

Tôi hỏi cô đáp, tôi một câu cô một câu, chuyện trò rất tâm đắc, cười đến vui vẻ vô cùng.

Còn có mấy ngày hôm trước, lúc cô vừa tới đoàn phim tâm sự mấy lời đó với Chu Hành Diễn, gì mà có phải ảnh hậu Tô có chút kỳ quái không, cô ấy thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho em à? Lại gì mà không cần đâu, giờ em chỉ ước cô ấy né xa em ra một chút chứ em hơi sờ sợ——

Nói xấu mẹ của anh ngay trước mặt anh là cảm giác thế nào?

Nếu lúc này dưới đất có một cái lỗ, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại chui tọt ngay xuống dưới, không bao giờ muốn trồi lên.

*Vì bên Trung chỉ có hai đại từ nhân xưng nên chị Hướng mới không đoán được đấy ạ.

Hướng Ca tuyệt vọng ngẩng đầu lên, từ góc độ người đứng đối diện không nhìn thấy, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Chu Hành Diễn.

Cô cảm thấy mình sắp bị đá đít rồi, tình yêu này coi như xong.

Thấy vẻ mặt hiếm hoi kia của cô, Chu Hành Diễn bật cười: “Đừng sợ, bà ấy rất thích em.”

Tô Nghệ Ninh cũng đi tới, chìa chai sữa chua chưa kịp uống ra cười tủm tỉm, chưa từ bỏ ý định bày ra vẻ mặt chờ mong, “Bây giờ gọi một tiếng mẹ cô nghe thử nào.”

Hướng Ca: “...”

Buổi chiều Hướng Ca vẫn còn cảnh quay, Tô Nghệ Ninh nhìn vẻ mặt của Chu Hành Diễn trong nháy mắt vô cùng thức thời nhận được tín hiệu, dứt khoát tùy hứng một lần, đi tìm Bạch Đường Viễn nói bản thân ngày mai có việc, muốn chiều nay quay nốt phân cảnh của ngày mai.

Vì thế Hướng Ca vốn phải năm sáu giờ mới xong việc nay lại được thả lúc 3 giờ chiều, cô ăn cơm trưa xong quay lại quay một đoạn nhỏ với Cố Di rồi chạy xuống lầu tìm Chu Hành Diễn.

Anh vẫn đang đứng chờ ở chốn cũ, hơi cúi đầu nói gì đó với người trước mặt.

Là một đám nữ sinh đang mặc đồng phục cấp ba, trong số đó một cô em còn xõa tóc, tay áo được xắn lên cao, khóa đồng phục không chịu kéo lên, miệng nhai kẹo cao su.

Hướng Ca nhướng mày, cũng không đi qua, cứ thế dựa vào vách tường nhìn mấy cô em gái vẻ mặt nhiệt tình dào dạt vây quanh người đàn ông cao lớn ríu ra ríu rít như chim sẻ.

Có lẽ là bởi khuôn mặt Hướng Ca quá hấp dẫn ánh nhìn, hoặc cũng họa chăng là ánh mắt cô quá nóng rực, khiến mấy cô gái thi thoảng có liếc nhìn cô đôi ba lần.

Dư quang Chu Hành Diễn cũng lướt qua tới, thấy cô đứng ở nơi đó mặt vẫn không đổi sắc, sau đó không hề báo trước mà cười một chút với cô bé đang đứng nhai kẹo cao su trước mặt.

Hướng Ca: “...”

???

Con mẹ anh Chu Hành Diễn.

Cô học sinh hai mươi ba tuổi híp mắt lại, khóe môi khẽ cong, đầu lưỡi nhẹ đảo quanh khoang miệng một vòng, đoạn đứng thẳng người, chậm rãi bước từng bước một đi tới.

Mấy cô bé lúc này đã móc điện thoại ra, thoạt nhìn bước tiếp theo sẽ là xin số điện thoại.

Hướng Ca đi đến bên cạnh Chu Hành Diễn, hơi nghiêng người kéo lấy tay anh.

Chu Hành Diễn nghiêng đầu nhìn cô.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngập nước, vẻ mặt vừa vô tội lại tủi hờn, khẽ lắc tay anh hai cái mềm mại mở miệng: “Bố ơi, con đói.”

“...”

Vẻ mặt Chu Hành Diễn cứng đờ.

Mấy cô bé trước mặt dại ra, có người còn hít sâu một hơi.

Hướng Ca siết chặt ngón tay của người đàn ông, đầu ngón tay khẽ dùng sức niết mạnh.

Cô hạ thủ không chút lưu tình khiến Chu Hành Diễn khẽ “Srr” một tiếng, rũ mắt xuống: “Con muốn ăn gì?”

Lần này, đến lượt đám nữ sinh trước mặt hít khí lạnh.

Hướng Ca “Hừ” một tiếng, khóe mắt thong thả đảo qua vài người bên cạnh, đoạn kéo tay Chu Hành Diễn đi ra ngoài.

Trong phòng bảo vệ còn có một nhân viên đoàn làm phim đang ngồi buôn dưa với bác bảo vệ, Hướng Ca hệt như tên trộm thậm thà thậm thụt thừa dịp hai người kia quay lưng lại mà kéo tay Chu Hành Diễn chuồn ra cổng trường, đi thẳng ra ngoài một đoạn mới buông, rồi khoanh tay trước ngực nhìn anh.

Anh thế mà rất bình tĩnh hỏi cô: “Nếu bị thấy thì bảo vệ sẽ ngăn em lại như ngăn mấy đứa học sinh à?”

Hướng Ca đáp rất nhanh: “Em không biết, nhưng chắc chắn ngày mai cả đoàn phim sẽ biết chuyện nữ chính mới bỏ bê công việc trốn đi chơi với bạn trai đấy.”

“Sao lại thế được,“ Chu Hành Diễn bình thản nói, “Không phải là bố ư?”

Hướng Ca: “...”

Hướng Ca thở hắt ra hai tiếng, híp mắt lại: “Mị lực của đàn anh Chu nhà chúng ta đúng là không giảm chút nào, thời còn học cấp ba đã có một đoàn em gái khóa dưới đuổi theo sau, bây giờ tiện đường ghé qua trường một chuyến mà lịch sử cũng đã tái diễn cơ đấy? Anh đừng có mà giảo biện, gần đây còn đang rất thịnh hành kiểu yêu kém nhiều tuổi đó.” Hướng Ca nói mát.

Chu Hành Diễn không lên tiếng.

Vài giây sao, anh đột nhiên rũ mắt thấp giọng cười một tiếng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh xin lỗi.”

Hướng Ca sững người, hoàn toàn không ngờ tới.

“Thân là người đã có gia đình, thế mà lại nói chuyện với cô gái khác, tội này đúng là phải phạt,“ Anh không chờ cô mở miệng, bình tĩnh tiếp tục nói, “Nhưng mỗi ngày em đều như thế này này, lần nào tan làm về cũng chỉ có một mình anh trong ngôi nhà trống trải đã đành, lại còn phải chịu cảnh mẹ mình gửi ảnh chụp lén bạn gái đang nói chuyện với người đàn ông khác nữa.”

Anh dừng một chút, “Những lúc ấy, anh đều cảm thấy mình như bị lừa ấy.”

Hướng Ca: “...”

Chu Hành Diễn cong cong khóe môi: “Sảng rồi sao?”

“...”

Hướng Ca mặt không cảm xúc nhìn anh.

Chu Hành Diễn hơi quay người, “Muốn ăn gì nào?” Anh thong thả cười khẽ, “Không phải em đói rồi à?”

“...”

Thời điểm Hướng Ca kéo Chu Hành Diễn vào quán KFC, rõ ràng nhìn thấy chân mày của người đàn ông nhíu lại vì bất mãn, thế nhưng người lại không nói gì, tùy ý để cô túm đi vào.

Hai người chọn một chỗ ngồi bên trong, Hướng Ca sợ vị có lối sinh hoạt như người già nhà mình đổi ý, rất nhanh đã nhảy dựng lên, chủ động yêu cầu đi gọi món.

Chu Hành Diễn giơ tay ấn cô xuống, môi mím chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chỉ một lần này thôi.”

Hướng Ca gật đầu như gà mổ thóc, đã rất rất lâu rồi cô chưa được ăn những thứ này.

Chu Hành Diễn hỏi cô muốn ăn gì, cô bèn xòe tay ra vừa kể vừa đếm cho anh xem, người đàn ông gật gật đầu rồi đi xếp hàng.

Anh làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc.

Lúc xếp hàng gọi món cũng là bộ dáng nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó, đầu hơi cúi, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, thoạt nhìn rất đâu vào đấy không cẩu thả chút nào.

Gọi xong món, anh khẽ xoay người đứng sang bên cạnh lặng lẽ chờ đợi, như thể cách ly với môi trường ồn ào xung quanh.

Hình như dù là chuyện lớn hay nhỏ thì anh vẫn luôn bình tĩnh, nhàn nhạt như vậy, đôi lúc Hướng Cả cảm thấy màu máu của người đàn ông này là màu lạnh, như thể bạn sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy dáng vẻ choáng hợp hay nôn nóng của anh.

Đợi trong chốc lát, Chu Hành Diễn bưng khay đi tới, Hướng Ca chống cằm nhìn anh ngồi xuống, đột nhiên mở miệng: “Hành Hành, máu của anh là màu gì thế?”

Chu Hành Diễn ngẩng đầu, dùng ánh mắt như đang nhìn một con ngốc nhìn cô.

Hướng Ca chớp chớp mắt, giải thích: “Bởi vì em cảm thấy anh như động vật máu lạnh ý, chẳng giống dì chút nào, lớn lên cũng không giống nữa.” Cô ưu thương thở dài, “Sợ quá, em không muốn quay nữa. Em cứ thấy ba tháng quay bộ phim này như là thời gian lãnh đạo khảo hạch mình ấy.”

Chu Hành Diễn cúi đầu, cắm ống hút vào cốc Coca rồi đưa cho cô: “Đừng sợ, mẹ anh có nói gì thì cũng không tính.”

Hướng Ca thuận tay nhận lấy, vừa định hỏi anh xem ai nói thế, cô cắn ống hút hút một ngụm, vẻ mặt lập tức ngưng lại, lời đến bên miệng cũng nuốt xuống.

Cô nhả ống hút ra, trầm mặc ngẩng đầu lên, vẻ mặt phức tạp nhìn anh: “Chu Hành Diễn, anh khủng bố thật đấy.”

Chu Hành Diễn nhàn nhạt ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.

Hướng Ca chậm rãi rút ống hút ra, nhấc nắp nhựa màu trắng sữa trên cốc Coca bằng giấy lên, liếc nhìn xuống bên trong.

Chất lỏng trong suốt, nằm yên tĩnh trong chiếc cốc giấy trắng.

Một cốc nước lọc tốt cho sức khỏe.

*Editor có lời muốn nói: Tôi cảm thấy không phải bạn trai đưa bạn gái đi ăn đâu, là bố đang dắt con gái đi ăn gà đó ạ ☺

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.