Editor: Chanh
Cảm giác đầu tiên là gì?
Là hoàn toàn bừng tỉnh.
Thì ra là thế.
Thái độ của anh từ từ dịu lại, đối xử với mình tốt như vậy, hóa ra là vì thế.
Thậm chí cô còn bắt đầu cảm thấy rằng anh cũng thích cô. Vốn dĩ cô đã cho rằng, có lẽ anh cũng nhớ cô.
Kết quả thì sao.
Hết thảy đều như đang cười nhạo cô tự mình đa tình.
Cảm giác tiếp đó là gì?
Xấu hổ.
Như thể lớp che đậy cuối cùng bị xé toạc không hề thương tiếc, trần trụi, tủi nhục vô cùng.
Duy chỉ mình anh.
Chỉ một mình anh là người cô không muốn nhận sự đồng tình, thương hại.
Chàng thiếu niên cô từng yêu sâu đậm như thế, Hướng Ca hy vọng ở trong lòng anh, mình vẫn mãi là thiếu nữ không nhiễm bụi trần, vĩnh viễn tươi cười xán lạn.
Bầu không khí ngưng trệ, cả phòng khách im lặng như tờ, Hướng Ca cúi đầu: “...Anh biết rồi?”
Chu Hành Diễn không trả lời.
“Anh biết hết rồi?”
Bả vai và bờ mi Hướng Ca run rẩy, thanh âm rất thấp, nhưng lại rõ ràng, “Chuyện của nhà em anh cũng biết.”
“Mọi chuyện của em, anh đều biết.”
Ngón tay Chu Hành Diễn cứng đờ, nắm chặt thành quyền, khớp xương dần trắng bệch.
Sau khi đọc xong kịch bản của <Kén>, phản ứng đầu tiên của Chu Hành Diễn là muốn gặp cô.
Anh không biết tại sao, sự lo lắng tựa như vùng đồng cỏ hoang, bò lên với sức sống mãnh liệt của nó, khiến người ta không có cách nào bỏ qua.
Anh nhớ đến đôi mắt đen kịt kia, trống rỗng, chết lặng, vô hồn. Nhớ đến cô gái từng bừng tỉnh trong cơn nức nở, nhớ đến nữ sinh nằm dài trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mở miệng chậm rãi nói: “Hy vọng rằng mỗi người trên thế giới này có thể bớt đi chút khổ đau.”
Ý niệm trong lòng cứ lục tục ngoi lên như vậy, dần dà hình thành nên một phỏng đoán vừa mơ hồ lại chắc chắn.
Mãi đến khi anh nhìn thấy người đàn ông ở nhà cô.
Người đàn ông thoạt nhìn hơi già nua, có vẻ yếu ớt, anh nhìn được một vài đường nét quen thuộc của cô trên gương mặt ông ta.
Hình như rất đơn giản.
Vô cùng đơn giản.
Mọi thứ đều được giải thích rõ ràng.
Chu Hành Diễn không thể quên được vẻ mặt của Hướng Ca lúc đó, giống như anh không thể quên được cô gái cả người chằng chịt vết thương cuộn tròn người dưới ánh đèn đường, ngước mắt lên nhìn anh.
Đờ đẫn, mờ mịt, cô độc như vậy, nhưng lại mạnh mẽ quật cường đến nhường nào.
Như thể ngay cả tia sáng cuối cùng cũng đã biến mất.
Cô không thể nhìn thấy ánh sáng, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô từng sợ hãi biết bao.
Cô từng tuyệt vọng nhường nào.
Cô là cô gái kiêu ngạo như vậy, sao có thể nói ra những chuyện như thế.
Cô nên vĩnh viễn tươi cười xán lạn, vĩnh viễn tự tin tỏa sáng, vĩnh viễn nở nụ cười tươi tắn lại lười biếng dưới ánh dương.
Chu Hành Diễn không biết, tám năm trước anh không biết, tám năm sau anh vẫn ngu xuẩn ích kỷ như cũ, chỉ biết đến cảm xúc của mình, giống như người tổn thương là anh, người chịu uất ức là anh, người bị phản bội cũng là anh.
Thật ngu ngốc.
Vô cùng ngu ngốc.
Khi cô sợ hãi, anh ở đâu?
Khi cô cần anh bên cạnh nhất, anh ở đâu?
Chu Hành Diễn không dám nghĩ.
Không dám nghĩ đến một mình cô âm thầm chịu đựng, cắn nuốt những tủi hờn này vượt qua hàng trăm hàng nghìn đêm tối lạnh lẽo.
Tưởng tượng đến cảnh đó, Chu Hành Diễn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó dùng con dao rỉ sét khoét sâu một lỗ, gió lạnh ùa vào, tê tái.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi hận mình.
Câu giải thích không thể thốt ra.
Trầm mặc một hồi thật lâu, Hướng Ca đột nhiên bật cười, cả người bình tĩnh lại.
“Đúng rồi, sao anh có thể không biết.”
“Cái gì anh cũng biết, bất kể chuyện gì của em đều không giấu được anh.”
“Anh biết hết thảy.”
“Chỉ có một mình em tự cho là thông minh, giống như đứa ngốc nghĩ rằng bản thân giấu rất kín, diễn xuất hoàn mỹ vô cùng.”
Cô ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ bừng, nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt: “Chu Hành Diễn, một mình anh xem em diễn hề như vậy có phải rất vui không?”
“Trả lời đi! Anh câm rồi à!”
Rốt cuộc cô cũng tựa như quả bóng nước vỡ tan.
Chu Hành Diễn há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn mím chặt môi, đôi mắt trầm mặc an tĩnh, có một loại cảm xúc cuồn cuộn trong mắt không nói nên lời.
Hướng Ca cũng không muốn hiểu.
Bất chợt cô đứng lên, nhấc chân bước đi, khi lướt qua người anh, cánh tay chợt bị nắm lấy.
Anh dùng sức rất lớn, gắt gao nắm chặt tay cô, Hướng Ca vùng mạnh hai lần vẫn không thoát ra được.
Yết hầu Chu Hành Diễn khẽ động, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn: “Đừng đi.”
Bờ mi Hướng Ca run lên, rất nhanh đã rũ xuống, cười một tiếng.
“Anh là bố hay mẹ em à? Dựa vào đâu mà quản em?”
Cô nghiêng người ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn người trước mắt: “Chu Hành Diễn, anh hiểu rõ vị trí của mình một chút được không?”
Chu Hành Diễn không nói lời nào, vẫn cố chấp mím môi, tay vẫn giữ chặt lấy cô không buông.
Tay Hướng Ca bị cầm đến đau.
Cô mở to mắt: “Buông em ra.”
Anh không nói lời nào, tay không nới lỏng.
“Buông tay.”
“Bất cứ chuyện gì cũng được.” Anh đột nhiên khàn giọng mở miệng.
“Ngoại trừ chuyện này là không thể.”
“Em đừng đi.”
Hướng Ca ngẩng đầu lên, tựa như đang cầu xin.
“Cho em yên tĩnh một chút, được không?”
Hốc mắt cô đỏ bừng, vành mắt ươn ướt.
Chu Hành Diễn ngẩn ra, bàn tay vô thức nới lỏng.
Hướng Ca rút tay về, xoay người đi vào phòng.
Trên chiếc bàn trà nơi phòng khách, hoa quả đã gọt vỏ sạch sẽ được xếp gọn gàng trên chiếc đĩa nhỏ, trong bếp lửa vẫn còn bật, hình như anh đang nấu gì đó, mùi ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra khắp phòng.
Chu Hành Diễn đi tới trước cửa phòng cô, bên trong rất yên tĩnh, không chút tiếng động.
Anh đứng đấy thật lâu, rồi lặng lẽ rời đi.
Năm giờ sáng, ánh nắng lạnh như băng, Hướng Ca kéo vali mở cửa phòng đi ra, vừa ngẩng đầu lên đã khựng lại.
Chu Hành Diễn vẫn còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, chiếc áo sơ mi trắng khiến nước da anh gần như tái đi vài phần, đôi mắt đen sâu thẳm, cả người lặng lẽ ngồi trên ghế trong phòng bếp nhìn cô.
Hướng Ca không nói gì.
Chu Hành Diễn lên tiếng trước, cổ họng anh khô khốc: “Em đi đâu?”
Hướng Ca im lặng, gần như cố chấp mà nhìn anh.
Thật lâu sau.
“Anh đưa em đi.”
Anh thỏa hiệp.
Hướng Ca không về nhà, cô tới nhà của Hạ Duy.
Bởi vì tính chất công việc mà Hạ Duy thường xuyên phải đi công tác, lúc Hướng Ca đến, cô nàng vừa mới xuống máy bay chạy về nhà, vẫn chưa làm quen được chuyện lệch múi giờ, thế nên khi mở cửa nhìn thấy Hướng Ca, cả người cứ ngẩn tò te.
Lại trông qua Chu Hành Diễn đứng phía sau cô, lập tức mọi cơn buồn ngủ bay sạch bách, cả người nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Cô nàng chớp chớp mắt, nhìn cái này, lại ngó cái kia, “Ai” một tiếng: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Hướng Ca không nói gì, chỉ lẳng lặng xách vali đi vào.
Để lại Hạ Duy đứng nơi cửa mặt đối mặt với Chu Hành Diễn.
Hai người cứ lặng im như thế năm giây, Hạ Duy dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn, Chu Hành Diễn cũng không có ý muốn giải thích, chỉ mím môi nói: “Hai ngày nữa tôi qua đón cô ấy.”
Hạ Duy nhướng mày.
Người đàn ông dừng một chút, giơ điện thoại đưa qua: “Có thể để lại phương thức liên lạc không?”
Hạ Duy nhìn sắc mặt trắng bệch như giấy của người đàn ông, cũng không quá do dự nhận lấy rồi nhập số điện thoại mình vào rồi đưa lại cho anh.
Chu Hành Diễn gật đầu, khẽ nghiêng người: “Làm phiền cô rồi.”
Hạ Duy nhìn anh xoay người rời đi, mãi tới khi khuất sau cánh cửa thang máy mới đóng cửa nhà lại.
Vừa vào phòng, đã thấy Hướng Ca dựa người vào ghế, mắt nhắm nghiền.
Hạ Duy đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, hơi khom người về trước, đánh giá quầng thâm dưới mắt cô bạn mình.
“Tiểu bồ câu, có phải mắt cậu càng ngày càng thâm không đấy?”
Đôi mắt Hướng Ca vẫn nhắm chặt, không phản ứng.
“Nãy tớ thấy mắt anh dzai bác sĩ kia của cậu cũng thế, mặt thì trắng bệch không chút huyết sắc, nhìn như người suy dinh dưỡng ấy.”
Hạ Duy cố tình chậc lưỡi hai tiếng, “Hai người sao lại thế này, cùng nhau ăn kiêng thức đêm tu luyện à?”
Lần này, Hướng Ca mở mắt ra.
Hạ Duy dựa người vào ghế: “Em gái bồ câu, có chuyện gì muốn nói với chị gái sao?”
Hướng Ca ngây người nhìn trần nhà một hồi, đột nhiên nói: “Tớ sai rồi.”
“Là tớ tự mình đa tình.”
“Gì cơ?” Hạ Duy nghe không hiểu.
“Mọi thứ tớ nghĩ đều sai cả.”
“Tớ vốn nghĩ là mình có thể, nhưng hóa ra lại không. Là tớ không biết tự lượng sức mình.”
“Hạ Hạ.”
Hạ Duy nhìn cô.
“Tớ có nhận một bộ phim.” Hướng Ca chậm rãi nói, “Nhưng không được, tớ không diễn được.”
“Rất khó.”
“Thật sự rất khó.”
Hạ Duy không nói gì.
Cô nàng cảm giác chuyện Hướng Ca nói không đơn giản chỉ là bộ phim ấy.
*
Hướng Ca tạm thời ở lại, may mắn là thời gian này Hạ Duy cũng không có bất kỳ chuyến công tác nào, vì thế có thể ở lại trong nước.
Thời gian cô nàng đi làm, Hướng Ca ở nhà một mình an an tĩnh tĩnh đọc kịch bản, vừa đọc là đọc suốt cả một ngày.
Dần dà, Hạ Duy phát hiện hình như cô có chỗ nào đó không thích hợp.
Như thể có thứ gì đó đang chìm dần xuống nước, từng chút, từng chút một. Cô nàng có thể cảm nhận rõ ràng Hướng Ca càng ngày càng thu mình, cũng ngày càng thận trọng rụt rè, thi thoảng còn co rúm mình lại.
Mỗi tối Chu Hành Diễn đều sẽ gửi tin nhắn hỏi han tình hình của cô một lần.
Lúc tin nhắn của người đàn ông được gửi tới, Hạ Duy hơi ch, cuối cùng vẫn đề cập tới chuyện này một chút.
Năm giờ chiều, Hạ Duy bị ông sếp kéo ở lại tăng ca, có hai báo cáo còn chưa làm xong, điện thoại của Chu Hành Diễn đột nhiên gọi tới.
Cô nàng nhanh chóng bắt máy, ở đầu bên kia, Chu Hành Diễn lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”
Hạ Duy nói rõ mọi chuyện với anh.
“Hơn nữa càng ngày càng không thích hợp.” Hạ Duy có chút do dự nói, “Tôi cứ cảm thấy, cậu ấy như biến thành người khác.”
Bên kia điện thoại trầm mặc nửa phút, mới chậm rãi mở miệng: “Tôi có thể tới thăm cô ấy không?”
Giọng của anh nghe có vẻ hơi khác so với vừa rồi, Hạ Duy nghe xong khẽ nhíu mày.
Báo cáo còn làm chưa xong, sau khi cúp máy, Hạ Duy không chút do dự cầm lấy chìa khóa túi xách của mình ra khỏi công ty, lái thẳng về nhà, Chu Hành Diễn đã đứng dưới tầng đợi cô nàng.
Hai người cùng nhau lên lầu, Hạ Duy lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng khách không có ai, đèn cũng không bật, một mảnh tối tăm.
Hạ Duy mở đèn, đi vào nhà, đi tới phòng Hướng Ca ngủ, khẽ gõ cửa.
Không có động tĩnh.
Chu Hành Diễn đứng phía sau cô nàng, anh rũ mắt, trực tiếp giơ tay đè lấy chốt cửa, đẩy ra.
Cô gái trong phòng cuộn tròn người ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng mở cửa, người khẽ co rúm lại như một chú chim non sợ sệt, đôi mắt đen láy nhìn hai người đang đứng nơi cửa đầy vẻ lạnh lùng, cảnh giác cùng cẩn thận.
Đôi chân trần cứ thế dẫm trên sàn nhà, ngón chân theo đó mà cuộn lại.
Bên chân cô là cuốn kịch bản đang mở tung, giấy bị cô lật qua nhiều lần đến hơi nhũn ra.
Cả người Chu Hành Diễn cứng đờ.
Cảm giác vô cùng quen thuộc.
Anh đã xem qua toàn bộ kịch bản của cô.
Cô như thế này, trông giống hệt với nữ chính Thẩm Tĩnh của <Kén>.