Editor: Chanh
Đối với bất kỳ bộ phận xử lý khủng hoảng truyền thông nào, thì tốc độ là yếu tố cơ bản nhất. Trưa hôm đó, kênh chính thức của Hoàn Cầu cùng các V lớn đã lên tiếng về vấn đề này, kèm thêm một đoạn video ngắn.
Trong đó bao gồm cả lời nói mà sáng nay Hướng Ca có nói với Tống Chấp.
“Tôi không muốn nhìn thấy ông ấy, nhưng cũng không hy vọng ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì, nếu thật sự chính mình ý thức được bản thân trước đây đã làm chuyện gì sai trái, vậy thì dùng sự cô độc suốt quãng đời còn lại chuộc tội là đủ rồi.”
Thời thơ ấu tuy bất hạnh nhưng vẫn tựa như đóa hướng dương dại vươn lên tìm ánh sáng, từng chịu khổ đau tù túng nhưng chẳng hề mảy may oán hận. Thậm chí sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, tất cả những gì cô nghĩ chỉ là “Không hy vọng ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì.”
Ngòi bút điêu luyện của những người làm truyền thông thật đáng ngưỡng mộ, non nửa bài viết đã thành công phác họa ra một hình tượng Mary Sue thánh mẫu bạch liên hoa.
Chủ đề bàn tán thay đổi, lại chuyển sang bộ điện ảnh <Kén> này, vốn dĩ nén lại nỗi đau để nhận lời tham gia bộ phim cũng chỉ hy vọng có thêm nhiều người chú ý tới vấn đề này hơn, không chỉ riêng mối quan hệ cha con, thậm chí ngay cả vợ chồng, hay mẹ chồng nàng dâu, đều luôn ân ẩn mối nguy cơ bạo lực.
Vì thế nửa cuối bài còn lại đắp nặn nên một hình ảnh hoàn hảo về tấm lòng vị tha, vĩ đại, là tiếng chuông cảnh báo cảnh tỉnh cho rất nhiều người. Điều này càng khiến không ít dân cư mạng tình nguyện nhảy xuống vực sâu của hình tượng hoàn mỹ này.
Nhân tiện còn tạo ra một làn sóng quảng bá cho bộ phim.
Buổi tối, khi Hướng Ca trở về khách sạn nhìn xem qua, còn không nhịn được vỗ tay hai cái, cảm thán ra tiếng: “Trâu bò quá.”
Ở cuối video, là Hướng Lâm.
Ông gục đầu xuống, đường nét ngũ quan ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt lúc ấy, Hướng Ca nhìn hai giây rồi tắt video đi.
Cung Mạt đang rót cốc nước trong bếp, đi ra đặt xuống trước mặt cô: “Không muốn nghe xem sao?”
Hướng Ca nằm nhoài xuống sofa, trợn to mắt: “Cái tên Tống Chấp này có hơi quá đáng đấy nhé, đã bảo tôn trọng ý kiến của tôi không phải là tôi nói gì anh ta sẽ làm như thế à?”
Cung Mạt cười một chút: “Tôi nhìn ra cô đang tức giận.”
Cũng đã gọi thẳng cái tên Tống Chấp rồi.
Hướng Ca không nói chuyện, giận dỗi hừ hừ hai tiếng.
Cung Mạt một bên giúp cô thu dọn quần áo trên sofa, một bên nói: “Nếu như cô để chuyện này phơi bày ra ánh sáng, thì Tống tổng sẽ không làm thế.”
“Trước kia có lẽ sẽ để ý tới, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì,“ Hướng Ca nhắm mắt lại, lười biếng trả lời, “Dù gì thì sau khi quay xong bộ này, tôi cũng chẳng có ý định quay thêm bộ phim nào khác, so với để ý chuyện này thì tôi lại khá nhớ——” cô chưa nói xong, tay đã sờ soạng khắp sofa tìm điện thoại.
Sáng nay đi hơi gấp nên quên cầm theo điện thoại, lúc này cô vô cùng muốn nghe giọng nói của Chu Hành Diễn.
Không muốn gì, chỉ muốn nói chuyện với anh.
Hướng Ca gõ nhẹ vào màn hình, còn chưa kịp mở khóa thì cả người đã sững ra.
Trong cả buổi chiều, Chu Hành Diễn đã gọi cho cô vô số cuộc điện thoại và cả chục tin nhắn, cuộc gọi gần đây nhất là mười lăm phút trước.
Hướng Ca sợ tới mức nghẹn một chút, nhanh chóng mở khóa gọi lại cho anh.
Gần như đường dây vừa thông, bên kia đã bắt máy.
Không chờ Chu Hành Diễn lên tiếng, Hướng Ca đã vô cùng dứt khoát quyết đoán, nhanh như chớp cướp lời mở miệng trước: “Hành Hành, em yêu anh!”
“...”
Bên kia điện thoại, Chu Hành Diễn trầm mặc.
Cung Mạt yên lặng nhìn cô một cái, lặng lẽ xoay người đi vào phòng bếp.
Hướng Ca liếm liếm môi, cả người ngồi thẳng, giải thích với anh: “Chiều nay em tới đoàn phim quên cầm theo điện thoại.”
Chu Hành Diễn “Ừ” một tiếng: “Anh biết.”
Hướng Ca mới sực nhớ ra ở đoàn phim còn có ảnh hậu Tô làm tai mắt nhìn giúp anh, chớp chớp mắt: “Vậy sao anh còn gọi cho em nhiều cuộc thế?”
Anh trầm mặc trong chốc lát.
Hướng Ca cũng không vội, chống cằm nghiêng đầu sang một bên, lại ngồi thẳng với lấy cốc nước trước mặt uống một ngụm.
Mãi tới khi dòng nước ấm áp len lỏi chảy dọc từ miệng, tới cổ họng rồi xuống thực quản, mới nghe được anh thấp giọng trả lời: “Sợ em nhớ anh.”
Hướng Ca ngẩn ra, động tác dừng lại.
Cô vốn chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Nhưng bây giờ khi đã nghe được, lại rất muốn gặp anh.
Muốn gặp anh, muốn chạm vào sống mũi, bờ môi anh, muốn ôm anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và mùi hương chỉ thuộc về anh.
Bên Chu Hành Diễn có chút ồn ào, Hướng Ca chun nhẹ chóp mũi, đặt cốc nước xuống đầu gối, đáy cốc chạm vào phần xương bánh chè, rất ấm.
“Bây giờ anh đang ở đâu thế?” Cô thấp giọng hỏi.
Chu Hành Diễn không trả lời, xung quanh truyền đến âm thanh thông báo chuyến bay, Hướng Ca ngây ngốc, Ah một tiếng: “Anh đang ở sân bay à?”
“Ừ.”
Cô ngây người một chút: “Anh muốn tới tìm em sao?”
“Ừ.”
Hướng Ca dở khóc dở cười.
“Anh không thể như thế được.”
Giọng nói Chu Hành Diễn truyền đến phảng phất mang theo chút hoang mang: “Không thể thế nào?”
Hướng Ca nghĩ nghĩ, rồi rất nghiêm túc trả lời: “Việc bị đưa ra ánh sáng cũng là chuyện không sớm thì muộn, bây giờ em không để ý tới nó nữa, công ty đã giải quyết tốt rồi, bản thân em cũng không có vấn đề gì, anh có thể nghĩ em dũng cảm hơn một chút, được không?”
Chu Hành Diễn không nói gì.
Hướng Ca có hơi không đoán được trong đầu anh đang nghĩ thế nào, cũng không tiếp tục lên tiếng.
Sau một lúc lâu, anh mới gọi tên cô: “Hướng Ca.”
Hướng Ca vô thức đáp lại.
“Có phải em đang hiểu lầm chuyện gì không,“ Chu Hành Diễn nhẹ nhàng nói, “Vừa nãy anh nói sợ em nhớ anh, ý chính là bảo anh rất nhớ em, rất muốn được gặp em.”
Anh bình tĩnh thong thả nói, “Em không nghe ra được sao?”
Hướng Ca cầm cốc thủy tinh trong tay, nói không nên lời.
Cốc nước Cung Mạt rót cũng quá nóng rồi.
Vừa mới nhấp một ngụm mà dạ dày đã sôi trào, độ ấm len lỏi theo từng mạch máu lan đến khắp nơi trong cơ thể, trái tim hệt như có gì đó sắp sửa trào ra.
Mãi thật lâu sau, cô mới cất tiếng hỏi: “Vậy anh muốn tới đây không?”
“Em muốn anh tới không?” Anh hỏi lại cô.
Hướng Ca lắc đầu, lại nhớ tới anh không nhìn thấy, bèn nhanh chóng đáp lại: “Em cảm giác nhìn thấy anh mình sẽ khóc mất.”
Sau khi cô nói xong lời này, giọng Chu Hành Diễn cũng có chút khàn khàn: “Vậy thì cứ khóc đi.”
Hướng Ca cười một tiếng: “Không phải em khóc vì mấy chuyện linh tinh đâu nhé, bởi nghĩ đến việc ngày hôm sau anh lại phải đi là em lại nhịn không được mà khóa người trong ngăn tủ.”
Chu Hành Diễn còn chưa mở miệng, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Lương Thịnh Tây: “Xin hai người đấy đại thiếu gia đại tiểu thư của tôi ơi, có thể đừng buồn nôn thế được không? Có suy nghĩ cho cảm xúc của cẩu độc thân không đấy? Chẳng phải mới có ba tháng không gặp đấy thây, sao cứ như sinh ly tử biệt th——” Anh chàng nói được một nửa đã im bặt.
Hướng Ca dựa người vào sofa cười: “Anh ấy nói đúng mà, sao anh không cho người ta nói hết thế.”
Chu Hành Diễn không chút gánh nặng tâm lý mở miệng: “Anh không cho cậu ta nói xong đâu.”
Hướng Ca gật đầu, lại vòng lại vấn đề trước đó: “Thế anh có tới đây không?”
“Em muốn cho anh tới sao?”
“Không muốn,“ Cô dứt khoát quyết đoán nói, “Anh về đi.”
Chu Hành Diễn: “...”
Hướng Ca vô cùng nghiêm túc: “Em muốn tôi luyện ý chí như đao cơ, ngay cả anh đấy, Chu Hành Diễn, sắc đẹp của anh cũng không mảy may lay động được em đâu, từ bỏ ý định đấy đi, nếu anh có đến em cũng không mở cửa đâu nhé, em chả mở cửa cho người bắt bạn gái mình ăn KFC uống nước lọc đâu.”
“...”
Chu Hành Diễn:?
- -
Sau khi lạnh lùng cúp điện thoại của Chu Hành Diễn, cô lần lượt nhận được cuộc gọi từ Hạ Duy và Kiều Hân.
Hạ Duy hẳn đang còn tăng ca, ở đầu bên kia điện thoại vừa gõ bàn phím cành cạch vừa mắng cô, cuối cùng giọng bắt đầu nghẹn ngào, nói câu chờ cậu về rồi biết tay tớ, đoạn vội vàng cúp máy.
Còn Kiều Hân vừa nhấc máy đã bắt đầu khóc.
Cô gái nhỏ rưng rưng nước mắt, chiếc mũi chun lại khịt khịt mấy tiếng, nghẹn ngào không nói nên lời, Hướng Ca cũng hết cách, chỉ đành bất đắc dĩ chờ cô nàng khóc cho xong.
Bên kia cô nàng đang khóc, Hướng Ca còn nghe được tiếng người đàn không không chút kiên nhẫn mà “Hừ” một tiếng.
Hướng Ca chớp mắt, mới mở miệng hỏi: “Em còn chưa về nhà sao?”
Kiều Hân vừa khóc vừa nấc lên: “Chưa ạ, em vừa bị Tống tổng gọi tới thẩm vấn,“ cô nàng bên kia bắt đầu nghèn nghẹn, lại gào lên, “Chị Hướng Ca ——em yêu chị cả đời hu hu hu hu——”
Sau khi xác nhận đoạn video được quay từ phòng vệ sinh nữ, mọi chuyện dễ dàng xử lý hơn nhiều. Trong phòng vệ sinh không có camera, nhưng camera nơi hành lang có thể nhìn thấy vị trí ở cửa phòng vệ sinh, Kiều Hân dẩu mông nhìn đoạn ghi hình hơn một tiếng, cũng không nhìn thấy bên trong có ai đi ra.
Đến cuối cùng, khi Tống Chấp ra ngoài đi được một vòng lúc về thấy cô nàng còn đang nhìn màn hình chằm chằm, cơ hồ có chút không tưởng tượng nổi, thở dài: “Hay là ra sau?”, anh dừng một chút, bổ sung thêm, “Hơn nữa ngày thường còn có quan hệ không tốt lắm với Hướng Ca.”
Kiều Hân có chút sửng sốt: “Người mẫu thì không có, nhưng mà,“ cô nàng há hốc miệng, “Có.”
Tống Chấp hếch cằm: “Thời gian.”
“Dạ?”
“Tua đi nào, ra muộn tầm bao lâu thì kéo đến tầm đấy.” Tống Chấp đầy ghét bỏ liếc nhìn cô nàng một cái, “IQ của cô bao nhiêu thế?”
Kiều Hân không nói gì, kéo thời gian tới hơn nửa giờ sau, không bao lâu đã thấy người từ trong đi ra.
Là trợ lý của Từ Nghệ.
Cô ta ở bên trong đợi gần một tiếng rưỡi mới chịu ra, Kiều Hân sợ đến ngây người: “Chị ta ở trong kia tiện thể tập thể dục luôn à?”
Tống Chấp nhướng mày, “Đây là ai?”
Kiều Hân rũ mắt: “Không nói cho anh biết.”
“...”
Tống Chấp: “?”
“Gì cơ?”
Cô gái nhỏ rụt rụt cổ: “Vừa nãy chị Hướng Ca bảo là chuyện này để chị ấy về tự giải quyết.”
Tống Chấp tức đến bật cười: “Cô là tiểu nha hoàn của cô ấy à? Hướng Ca phát tiền lương cho cô hay là tôi đây?”
Kiều Hân ngẩng cao cổ, thấy chết không sờn nhìn sếp mình: “Anh đánh tôi đi!”
Tống Chấp: “...”
Nếu Hướng Ca đã nói thế, sếp Tống cũng lười quản chuyện bao đồng, xùy cười một tiếng rồi rời đi, còn Kiều Hân nằm nhoài người xuống bàn báo cáo kết quả cho Hướng Ca.
Hướng Ca thật ra lại không mấy ngạc nhiên lắm, ngày thường cô vốn không có mấy hoạt động xã giao gì, tuy nói người cùng giới không thích cô lắm, nhưng người kết bè kết phái ghét ra mặt cũng chỉ có một mình Từ Nghệ mà thôi.
Hơn nữa bây giờ cô cũng chẳng còn sức đi quản chuyện này, khoảng thời gian dài sắp tới, cô thật sự giống như lời từng nói với Chu Hành Diễn, bắt đầu vào guồng xoay công việc.
Chu Hành Diễn cũng bận, trước kia cô rảnh rỗi còn có thể phối hợp với thời gian biểu của anh, bây giờ lịch rảnh của cả hai hoàn toàn không khớp, buổi tối chỉ có thể tán gẫu một lát, cô vừa về khách sạn tắm rửa xong đã ngồi xếp bằng trên giường, gọi điện video cho anh.
Một hồi lâu vẫn không thấy Chu Hành Diễn nhấc máy, hai phút sau, anh gọi lại cho cô.
Video vừa mở, Chu Hành Diễn đang nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu đen láy, tầm mắt nhìn có vẻ xa xăm, khung cảnh nhìn qua như đang trong hành lang của KTV, có âm thanh hoan hô ồn ào xa xa, còn mơ hồ nghe được tiếng người hát ầm ĩ.
Hướng Ca hơi sửng sốt: “Anh đang ở ngoài sao?”
Chu Hành Diễn “Ừ” một tiếng, bờ mi nhẹ rũ, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, sắc môi cũng hồng nhuận vô cùng.
Đây là uống rượu à?
Hướng Ca chớp chớp mắt: “Anh không sao chứ?”
Anh lại “Ừ” một tiếng, an an tĩnh tĩnh dựa người vào tường, khàn giọng gọi tên cô: “Hướng Ca.”
Hướng Ca nhẹ đáp.
“Anh vừa uống một chút rượu, tửu lượng có hơi kém,“ Chu Hành Diễn một tay cầm điện thoại, ngửa đầu dựa vào vách tường trên hành lang của KTV, “Bây giờ đang rất nhớ em, hình như không có cách nào kiểm soát được.”
Hướng Ca ngẩn người, thanh âm nhẹ xuống: “Em sắp về rồi, anh về nhà sớm một chút nhé, ngủ thật ngoan, nhớ tìm người lái xe hộ, được không?”
Chu Hành Diễn hơi nghiêng đầu, nhìn hình ảnh cô trên màn hình khẽ liếm môi: “Em ngủ với anh.”
Bởi vì tác dụng của cồn mà giọng nói của anh không bình đạm như thường ngày, đầu lưỡi cong lên khiến một vài âm thanh bị dính vào nhau, lại mang theo cảm giác lưu luyến mềm mại, thêm chút ái muội mơ hồ: “Em trở về ngủ với anh đi.”
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~