Editor: Chanh
Trước khi Hướng Ca về nước, Tống Chấp cũng không gặp lại Kiều Hân.
Sếp Tống mỗi ngày đều bận trăm công ngàn việc, vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp.
Trong đó nhiệm vụ khó khăn nhất, ấy là hẹn hò yêu đương.
Tống Chấp năm nay đã 28, tính thêm tuổi mụ là 29, sắp sửa đứng vào hàng ngũ đầu ba đến nơi, đừng nói con gái, ngay cả một cọng tóc của con gái cũng chưa thấy mang về nhà.
Ông cụ Tống tháng trước mới vừa nói chuyện phiếm với ông cụ Lục ngay cách vách, lão Lục cười tủm tỉm khoe thằng cháu đích tôn của mình cuối cùng cũng chịu đưa cháu dâu về ra mắt ông.
Thằng nhóc họ Lục cách vách kia còn nhỏ tuổi hơn cả Tống Chấp, sao lại có cả vợ rồi?
Cuối cùng ông cụ Tống cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vì thế bắt đầu điên cuồng sắp xếp lịch xem mắt cho Tống Chấp, ba năm bảy xem mắt, hai bốn sáu tám nghỉ ngơi, ông lão còn cảm thấy bản thân còn vô cùng có tình người, còn biết chừa ngày ra để cháu mình được nghỉ ngơi.
Nhưng với tính tình chó gặm kia của Tống Chấp chắc chắn sẽ không đời nào cảm động trước suy nghĩ chu toàn của ông mình, anh chưa từng đi một buổi nào.
Đối phương tốt xấu gì cũng là những cô gái có gia có thế, sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ bé, cho dù có được giáo dưỡng thấu tình đạt lý đến mấy thì gặp phải những đối tượng hẹn hò không chút lễ phép như thế này, cũng không thể không rên một tiếng.
Vì vậy bèn đi nói với người trong nhà, phụ huynh bên nhà gái đi tìm ông cụ Tống, nói cháu trai của ông sao lại như vậy, sao lại không coi trọng con gái của tôi.
Ông nội Tống nổi trận lôi đình khiến Tống Chấp bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
- -
Hai ngày nay Kiều Hân vô cùng cô đơn.
Bộ của Hướng Ca vừa mới đóng máy, người trở về còn chưa được bao lâu, hai người chẳng gặp được mấy lần mà hai ngày sau cô ấy lại phải đi Paris tham dự Tuần lễ thời trang.
Lần đầu tiên Kiều Hân nhìn thấy Hướng Ca không phải ở Hoàn Cầu, mà là tại một KTV.
Lúc ấy cô làm thêm ở đó, Hướng Ca và một đám người cùng nhau tiến vào, nhìn qua vừa giống như là bạn của cô, vừa giống như không phải.
Trước đó hình như mọi người đã chơi một đợt, đám người cả trai lẫn gái đứng ở nơi đó nói giỡn, chỉ có cô ấy đứng ở bên cạnh, cánh tay tựa xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch, yên tĩnh nghịch điện thoại.
Đối diện KTV là một siêu thị, tấm kính trong suốt ngăn cách hai không gian khác nhau, phản chiếu hình ảnh Kiều Hân trong bộ đồ nhân viên, tay cầm hai chai rượu, lặng lẽ nhìn cô.
Sống mũi cao, hốc mắt sâu, đôi mắt thật dài, dưới ánh đèn KTV, làn da thoạt nhìn trắng đến phát sáng.
Đôi chân rất dài, cả người trong bộ đồ màu đen lười biếng đứng ở nơi đó, cánh môi còn đang cắn điếu thuốc, nhưng không châm lửa.
Cô ấy có vẻ ngoài rất nữ tính, nhưng lại không mềm mại quyến rũ mà ngược lại, vô cùng tiêu sái, vừa ngầu lại gợi cảm.
Kiều Hân chớp chớp mắt, vội vàng thu hồi ánh mắt tiếp tục thu dọn bàn rượu, dư quang quét thấy có người bên kia gọi tên mình, cô ngẩng đầu nhìn qua, chậm rãi đứng thẳng người thong thả đi tới.
Một cô gái cùng làm với cô đi tới, thấy Kiều Hân bèn chớp mắt hỏi: “Sao mặt cậu đỏ thế? Nóng hả?”
Kiều Hân theo phản xạ có điều kiện ôm lấy mặt mình, hai chiếc má phúng phính bị cô ép lại, cánh môi chu lên: “Không, không có.”
Nam sinh vừa rồi gọi cô, nghe giống như đang gọi tên Hướng Ca vậy...
Một năm đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Sau khi quyết định không thi Đại học mà trực tiếp bước vào Hoàn Cầu, cô gặp lại Hướng Ca.
Ngày đầu tiên cô tới cũng không có ai hướng dẫn, người dẫn cô tới chỉ nói cho cô biết studio ở đâu rồi cũng rời đi, Kiều Hân đứng ở một góc chờ suốt cả buổi sáng.
Mãi đến giữa trưa, khi tất cả mọi người đi rồi, cô mới chậm rì rì đi theo ra ngoài.
Đứng suốt một buổi sáng, chân cô đã tê rần, khấp khểnh bước từng bước nhỏ đi sau cùng, bất chợt người phía trước đột nhiên quay đầu lại.
Kiều Hân hoảng sợ, đôi mắt mở lớn không hề chớp nhìn người trước mặt.
Hướng Ca nghiêng đầu, đôi mắt đẹp nhìn cô: “Người mới à?”
Kiều Hân gật gật đầu.
Hướng Ca hiểu rõ: “Cùng đi ăn cơm không?”
Kiều Hân lại gật.
Vừa gật xong, cô đột nhiên phản ứng lại, bèn nhẹ nhàng lắc đầu.
Nơi này là trung tâm thành phố, hơn nữa thoạt nhìn cô ấy rất có tiền, chỗ ăn cơm nhất định cũng rất đắt đỏ.
Nhưng mà cô thật sự rất muốn ăn cơm cùng cô ấy.
Kiều Hân chậm rãi lắc đầu, thấp giọng có chút tiếc nuối: “Không cần...”
Hướng Ca nhìn cô, không nói gì, cũng không bày ra vẻ mặt gì xoay người đi thẳng.
Kiều Hân nhìn bóng lưng rời đi của cô gái mà khóc không ra nước mắt, nữ thần vừa mời ăn cơm nhưng mình đã từ chối rồi, thế mà đã từ chối rồi! Huhuhuhu...
Kiều Hân tuyệt vọng đứng yên tại chỗ nửa phút, tuyệt vọng gục đầu đi xuống dưới, tuyệt vọng đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua cơm nắm, rồi tuyệt vọng xếp hàng chờ hâm nóng đồ ăn.
Trước bức tường kính của cửa hàng tiện lợi có một chiếc bàn gỗ dài, Kiều Hân cầm cơm nắm ngồi xuống ghế, xé mở bao bì, cắn một miếng.
Bất chợt một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh đẩy một hộp sữa bò sang trước mặt cô.
Kiều Hân ngẩng đầu.
Hướng Ca ngồi ở bên cạnh cô, trong tay cầm đôi đũa, trước mặt là một hộp cơm thịt bò mua từ cửa hàng tiện lợi, đầu ngón tay còn đang vân vê hộp sữa: “Chỉ ăn mỗi cơm nắm thế cũng no à?”
Kiều Hân ngây ngẩn cả người.
Sau đó thiếu chút nữa đã bị sặc.
Nữ thần cũng ăn cơm ở cửa hàng tiện lợi!
Nữ thần đang ngồi ở bên cạnh cô!
Nữ thần còn cho cô hộp sữa bò!
A a a a hạnh phúc quay vòng quay vòng quay vòng.
Kiều Hân vừa cung kính vừa cẩn thận nhận lấy hộp sữa bò Hướng Ca cho, điều này khiến người bên cạnh bật cười, hai người cũng trò chuyện câu được câu không.
Hóa ra nữ thân không hề lạnh lùng khó gần, hơn nữa lúc cười rộ lên còn rất đẹp.
Không biết từ bao giờ, hai người bắt đầu thân thiết dần.
Trong mười mấy năm cuộc đời, từ trước đến nay Kiều Hân chưa từng gặp qua cô gái nào như vậy, giống như cô đứng ở đâu là chỗ đó sẽ có hào quang chiếu rọi, vừa tùy ý lại tiêu sái.
Hoàn toàn khác hẳn với cô, hơn nữa có lẽ suốt cả đời này, cô không bao giờ có thể trở thành kiểu người như vậy.
Một người như vậy, vốn nên được thế giới này đối xử thật dịu dàng.
Một Hướng Ca như vậy, không có lý nào lại không thể tỏa sáng lộng lẫy rực rỡ.
Lúc cô nói chuyện này với một người bạn học cấp ba của mình, nam sinh kia trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Cậu thích con gái à?”
Kiều Hân: “??”
Trước khi Hướng Ca đi Paris đã nói qua với Cung Mạt, nhờ cô ấy có rảnh thì để ý Kiều Hân đôi chút.
Cô gái nhỏ kia tính tình mềm mỏng, bị người ta bắt nạt cũng không ừ hử gì, chỉ lén trốn đi khóc một mình.
Lúc ấy Tống Chấp nghe được, cảm thấy Hướng Ca nói đúng vô cùng.
Nha đầu kia đúng là ngốc thật.
Mãi đến ngày hôm sau, ông nội Tống giúp anh hẹn với nhị tiểu thư của một nhà kinh doanh bất động sản nào đó, sau khi xử lý xong công việc buổi chiều, Tống Chấp ngoan ngoãn đi tới chỗ hẹn, khi đi đến cửa thang máy, chợt sau cánh cửa sắt dày nặng nơi cửa thoát hiểm vang lên tiếng phụ nữ thét chói tai.
Còn có tiếng đánh nhau bồm bộp, giữa âm thanh sắc nhọn kia, giọng nói mềm mại của cô gái cất lên vô cùng đột ngột.
Vừa vội vàng lại rấm rứt, mang theo tiếng nén khóc nức nở và thở dốc dồn dập.
“Chị Hướng Ca không phải loại người như vậy! Cô câm miệng!”
“Không phải loại người thế nào? Năm nay con ả lấy được những tài nguyên gì? Mấy tháng trước còn đang chụp ảnh bìa cho tạp chí hạng ba mà sao bây giờ lại có thể đi dự Tuần lễ thời trang cơ chứ, còn không phải vì hầu hạ kim chủ vui vẻ à?” Cô gái châm chọc nói, “Kiều Hân cô là con ngốc đúng không? Hướng Ca cho cô cái gì? Mỗi ngày làm chó săn cho cô ta cũng không chê mệt hả? Bây giờ cô ả đã bay lên đỉnh cao, ngôi sao nữ điện ảnh, rồi lại cả Tuần lễ thời trang Paris, cô thì sao? Cô ả cho cô ít tiền là ngon à? Cô còn dám vì ả mà đẩy tôi? Còn muốn đánh cả tôi?”
Ting một tiếng, cửa thang máy trước mặt anh chậm rãi mở ra.
Tống Chấp không nói gì, xoay người nhấc chân bước qua, đẩy chiếc cửa sắt màu trắng ra.
Trong lối thoát hiểm, ba cô gái ẩu đả với nhau, Kiều Hân bị đè lên bậc thềm, tóc bị túm lại đang vùng vẫy chống cự.
Dấu vết đỏ rực trên mặt nhìn mà ghê người, đôi mắt to đỏ bừng, quanh hốc mắt ướt đẫm có giọt lệ đang cố nén lại.
Nhìn thấy có người mở cửa, hai cô gái kia ngẩng đầu, thấy Tống Chấp mặt liền trắng bệch, thất tha thất thểu đứng lên.
Tống Chấp nghiêng đầu, ánh mắt rét lạnh: “Chỗ này của tôi là chợ bán thức ăn, nơi đám con gái các cô đánh nhau chửi đổng à?”
Một đám người thở cũng không dám thở mạnh, Kiều Hân cũng đứng dậy, cúi gằm đầu, rốt cuộc nước mắt cũng nhịn không được, từng giọt lớn rỏ xuống trên mặt đất.
Tống Chấp nhìn cô, lại cao giọng: “Cô còn có mặt mũi mà khóc sao? Không hổ danh quan hệ của cô với chị Hướng Ca của cô tốt, ở cùng cô ta dăm ba hôm đã học được thói gây chuyện rồi? Hôm nay cô ta vì cô gây chuyện ngày mai cô vì cô ta đánh nhau à? Hai chị em nhà cô người sau giỏi hơn người trước đúng không?”
Cô gái nhỏ bị anh mắng, sợ đến mức đầu càng cúi gằm xuống, bờ vai nhỏ run lên.
“Ngẩng đầu lên! Bây giờ mới biết sợ à? Vừa rồi sao lại không biết!” Tống Chấp lạnh giọng.
Kiều Hân run rẩy ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt đã được lau đi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chỉ toàn là nước, đôi mắt hồng hồng như chú thỏ con.
Cô lung tung lau nước mắt một phen, vừa tủi hờn vừa cứng đầu nhìn anh.
Đôi mắt Tống Chấp nhíu lại, đuôi lông mày nhướng lên: “Cô còn không phục?”
Kiều Hân khóc nấc lên: “Không... Không có không phục.”
Tống Chấp ghét bỏ, lười nhìn cô, nghiêng đầu sang hỏi tên hai người bên cạnh. truyện tiên hiệp hay
Nghe hai người nói xong, gật gật đầu: “Cút đi cho tôi.”
Hai cô gái tựa như thở phào nhẹ nhõm vội vàng chuồn đi, vừa đi tới cửa đã bị gọi lại.
Tống Chấp không quay đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Hoàn Cầu không cần những người phun nọc nhả độc sau lưng người khác, cút xong cũng không cần trở lại nữa.”
Kiều Hân nhìn hai cô gái kia mặt mày trắng bệch, môi run rẩy không dám xin tha đã rời đi.
Cô sợ tới mức nuốt ngược nước mắt vào trong, giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn ngào: “Tống...Tống tổng...”
Tống tổng khoanh tay dựa người vào tường, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.
“Tống tổng hu hu hu ngài đừng đuổi tôi, tôi không dám nữa đâu...”
Đầu tóc cô bù xù, đôi tất đã bị rách, trên mặt còn có vết xước do móng tay dài cào phải, cả người từ đầu đến chân đều vô cùng thê thảm.
Thoạt nhìn càng giống với chú mèo hoang bị người bắt nạt hơn cả lần trước.
Mỗi lần thấy cô đều là cảnh cô đang sụt sùi khóc nức nở trước mặt mình.
Người đâu ăn gì mà khóc lắm thế không biết.
Tiếng thút thít của cô gái bên cạnh khiến Tống Chấp đau hết cả đầu, anh bực bội nhắm mắt, thở dài một hơi, cưỡng chế lại vẻ không kiên nhẫn nơi đáy lòng, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Được rồi, không đuổi cô đâu, đừng khóc nữa.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Nào, tới đây đọc theo tôi nào, em, gái, nhỏ, mềm, mại, vạn, tuế.
Có một vài bạn nói thích couple Tống Chấp X Cung Mạt hơn, nhưng tôi cảm thấy Cung Mạt và Tống tổng sao có thể xứng đôi chứ, rõ ràng kiểu người như Phó Dung Sâm mới xứng với tiểu hoa nhài hơn, công tử đào hoa yêu nghiệt VS Loli mặt liệt xinh đẹp vũ lực.
- -----------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~