Editor: Chanh
Hướng Ca tự nhận mình thật ra là kiểu người rất hèn nhát.
Có nhiều lúc mạnh miệng là vậy, thế nhưng một khi điều đó xảy ra thì hình như có chỗ nào đó khang khác.
Tỷ như giờ này khắc này.
Trong ngực cô đang ôm bộ đồ ngủ cùng đống đồ vệ sinh cá nhân, cả người ngồi chồm hổm ngẩng đầu nhìn anh, khô khốc nói: “Đàn anh Chu, phòng tắm nhà anh độc đáo thật đấy, chả giống của nhà những người khác tí nào cả.”
“Ừ, không giống nhau thế nào.”
Hướng Ca cố gắng tìm từ thích hợp, “Em nghĩ là, cứ cho khu ướt và khu khô không tách biệt đi, thì ít nhất vẫn phải có vòi hoa sen chứ?”
Cô đang nói đến cái “phòng tắm” trong phòng dành cho khách của nhà anh.
Chu Hành Diễn nhìn cô một cái, tựa như cảm thấy vấn đề này rất kì cục: “Nhà anh chỉ có mình anh ở, cần hai cái phòng tắm làm gì?”
Hướng Ca nghẹn lời: “Lỡ có khách hay bạn bè tới thì sao?”
“Không có khách.”
“Thế cái phòng tắm trong phòng này để làm gì?”
“Giặt quần áo.”
“...”
Được, hai cái phòng tắm được phân công nhiệm vụ lao động rõ ràng, mỗi cái thực hiện nhiệm vụ của riêng mình.
Không thể nghĩ về mọi thứ theo mạch suy nghĩ của người bình thường à?
Rốt cuộc người này có tật xấu gì vậy chứ!
Hướng Ca ngồi xổm trên đất yên lặng chửi thầm, Chu Hành Diễn kéo chiếc khăn tắm trên đầu xuống cầm trong tay, khẽ rũ tóc.
Hướng Ca cảm thấy có vài giọt nước li ti bắn vào mặt mình, lành lạnh.
Chu Hành Diễn cầm khăn trong tay, rũ mắt lặp lại lần nữa: “Đi tắm đi.” Anh nhìn qua đồng hồ treo trên tường, “Mười giờ rồi.”
Hướng Ca đứng lên.
Thật ra cô ngồi xổm chưa được bao lâu, nhưng lúc này lại cảm thấy chân mình tê rần.
Trộm xoay cổ chân một cái, cô chầm chậm đi vào trong phòng.
Một bên còn nhịn không được mà lầu bầu đôi câu.
Chỉ có phòng ngủ chính mới có phòng tắm, ông nào nào thiết kế mà thần kinh thế chứ.
Hướng Ca đi vào rồi khóa cửa phòng tắm, cởi quần áo đặt ở trên giá mây bên cạnh bồn rửa tay, phía trên đã chuẩn bị một chiếc khăn tắm màu trắng lớn, hướng ca chớp chớp mắt, cầm lên đặt lại ở trên bồn rửa tay, nơi có thể chỉ cần duỗi tay ra là với tới được.
Chu Hành Diễn vừa mới tắm xong, vì thế bên trong vẫn còn lưu lại hương sữa tắm sạch sẽ, phía dưới được lát gạch men màu xám đậm, chân trần Hướng Ca dẫm lên trên, cả người hơi run một chút.
Cô đóng cửa buồng tắm.
Vách kính ngăn đi làn hơi nước bốc lên, hơi nước đọng lại thi nhau trượt xuống bức tường được lát gạch màu xám nhạt. Vòi hoa sen được mở ở mức lớn nhất, làn nước ấm chảy xuống, nhiệt độ dần tăng lên.
Sự mệt mỏi suốt cả một ngày như được gột rửa.
Hình như hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Nghĩ đến Tống Chấp, Hướng Ca lại có chút đau đầu.
Có nên gửi cho sếp Tống một phong bao lì xì để dũng cảm thành khẩn thừa nhận lỗi lầm của mình không nhỉ?
Thôi bỏ đi, kẻo anh ta lại đánh chết cô.
Thật ra ngày thường Hướng Ca tắm rất lâu, nhưng lần này tốt xấu gì cũng là dùng phòng tắm của Chu Hành Diễn, tắm chậm cô cũng hơi ngại, vì thế hai mươi phút sau, người đã thay một bộ đồ ngủ đi ra.
Lúc trở về lấy quần áo, cô đã rối rắm một hồi rất lâu.
Những ngày không có lịch làm việc, cô thường thích ở nhà, đồ ngủ còn nhiều hơn đồ mặc đi làm, cô đốt vào đấy cũng không ít tiền, thoải mái có, gợi cảm dụ hoặc có, đơn giản có, trẻ con cũng có nốt.
Thế nên việc đi tìm câu trả lời cho câu hỏi nên mang theo loại đồ ngủ này là rất quan trọng.
Ngón tay móc lấy chiếc áo dây ren đen nửa phút, cuối cùng thở dài, mang theo một chiếc váy ngủ dài bằng vải bông.
Thế mới nói, bình thường mạnh miệng là thế, nhưng cũng không thay đổi được cái nết hèn nhát ăn sâu trong người.
Đột nhiên không biết cảm giác bất mãn từ đâu mà tới, cô cũng lấy vài chiếc váy ren đen muốn ngắn bao nhiêu thì có bấy nhiêu bỏ vào nốt.
Tóc Hướng Ca dài, ở trong phòng tắm nhà Chu Hành Diễn lại không tìm được máy sấy, vì thế đành bất đắc dĩ cuộn khăn lên đầu, mặc áo ngủ rồi đi ra ngoài.
Cô đi đôi dép lê, vừa mở cửa phòng tắm đã nhìn thấy Chu Hành Diễn đang nằm trên giường.
Người đàn ông nửa dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn sách dày như cục gạch.
Thấy cô bước ra, anh quay đầu sang, đầu ngón tay giữ mấy gáy sách, ánh mắt quét từ trên xuống dưới một vòng.
Cô mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông sáng màu, tay áo hơi phồng lên, áo cổ búp bê thoạt nhìn như phong cách cung đình hồi thế kỷ XIX.
Chiếc váy rất dài, dài đến non nửa bắp chân, lộ ra một nửa bắp chân trắng muốt cùng đường cong mắt các chân tinh xảo đẹp mắt.
Cổ áo được cài hết các cúc, tóc búi lên cao, cuộn trong chiếc khăn tắm nhìn như lung lay sắp đổ.
Hai má có chút ửng đỏ, mí mắt hơi rủ xuống, tựa như mỏi mệt, sau khi tắm xong cả người cũng mang theo hơi thở lười biếng mềm mại.
Chu Hành Diễn gấp sách lại đặt xuống đầu giường, anh xốc chăn lên đứng dậy vòng qua bên kia giường rồi hơi cúi người mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc máy sấy, đi tới đưa cho cô.
Trong ngực Hướng Ca còn đang ôm quần áo và trang sức mới tháo, cô không có tay để nhận lấy. Chu Hành Diễn thuận tay ôm hết đồ trong ngực cô, váy cô gái nhỏ bởi vì đặt trong phòng tắm mà có chút ẩm ướt, giống như còn mang theo hơi ấm của cô.
Người càng tới gần, mùi sữa tắm và dầu gội kia càng rõ ràng.
Là mùi của anh.
Yết hầu Chu Hành Diễn khẽ lăn, anh nhét máy sấy vào tay cô: “Em sấy tóc đi.”
Hướng Ca một tay cầm lấy máy sấy, mơ màng ngước mắt lên, ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Bởi vì chỉ là sấy tóc, cho nên Hướng Ca không đóng cửa.
Trong tay Chu Hành Diễn cầm quần áo của cô, cả người dựa vào cạnh cửa nhìn cô qua tấm gương.
Cô buồn ngủ nhắm hờ mắt, cả người trước uể oải tựa vào thành bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch, tay nắm chặt máy sấy tóc bật nấc cao nhất rồi giơ lên đỉnh đầu sấy lung tung.
Đuôi tóc dài nhỏ nước chảy xuống, lớp vải bông sau lưng đã ướt một mảnh, tựa như bức tranh thủy mặc, màu sắc hơi loang lổ, hơi lộ ra chút màu bên trong cùng ——
Đúng là bên trong cô không mặc gì.
Mí mắt Chu Hành Diễn giật giật, anh nhìn sang chỗ khác.
Hướng Ca sấy loạn một hồi lâu tựa như súng máy rồi tắt, vừa định thả xuống.
Chu Hành Diễn đột nhiên nói: “Mặt sau.”
Hướng Ca “Dạ?” một tiếng, ngón tay còn đang đặt trên phích cắm của máy sấy, mờ mịt quay người lại.
Tấm lưng cong thành hình vòng cung đẹp mắt, chiếc váy ngủ ôm trọn lấy nét lưng, cô rất gầy, dường như còn có thể thấy được hình dáng xương cột sống hơi lồi lên một chút.
Chu Hành Diễn rũ mắt xuống không nói lời nào, anh trực tiếp đi vào, nhét quần áo vào trong tay cô, rồi cầm lấy máy sấy.
Vừa nãy cô chỉ sấy cho có lệ, đuôi tóc còn đang ướt nhẹp, Chu Hành Diễn mở máy sấy, giúp cô sấy khô tóc.
Hướng Ca chớp chớp mắt, xuyên qua tấm gương nhìn anh: “Hành Hành.”
“Ừ.”
“Anh nhẹ chút.”
Túm lấy tóc em rồi.
Động tác Chu Hành Diễn hơi khựng lại, đôi mắt sâu thẳm ngẩng lên nhìn cô.
Vẻ mặt cô gái rất vô tội, hàng mi dài chớp chớp.
Được rồi.
Tốt lắm.
Chu Hành Diễn sấy khô tóc cô và mảng áo ngủ phía sau lưng rồi dứt khoát rút dây máy sấy, quấn lại dây điện, nghiêng nghiêng đầu, ý bảo cô có thể đi rồi, “Xong rồi.”
Hướng Ca không nhúc nhích.
Chu Hành Diễn nói: “Đi ngủ đi.”
Hướng Ca vẫn không nhúc nhích.
Chu Hành Diễn rũ mắt.
Hướng Ca nghiêng đầu, giọng nói nhẹ đi một chút: “Anh không định chúc em ngủ ngon à?”
Thân thể mềm mại nghiêng về phía trước, cả người cô tới gần, bờ mi dài nhướn lên, trên người đều là mùi hương sữa tắm của anh.
Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, trong phòng ngủ của anh.
Còn dám làm càn như vậy.
Lá gan lớn lắm.
Chu Hành Diễn nheo mắt không nói gì.
“Anh chúc em ngủ ngon đi.” Hướng Ca không được thì quyết không buông, thuận tiện đổi lại hình thức câu từ.
Chu Hành Diễn rũ mi, đôi mắt đen láy trầm xuống: “Hướng Ca.”
Hướng Ca lên tiếng, cũng không thèm để ý, “Được thôi, thế để em nói.”
“Hành Hành, ngủ ngon nhé.”
Cô nói xong liền đi ra cửa, đi được một nửa lại dừng lại, quay đầu nhìn anh, lười biếng cong mắt lên, “Có qua có lại mới toại lòng nhau, nếu em đã chúc anh ngủ ngon thế rồi thì anh nên cho em một nụ hôn ngủ ngon mới phải chứ.”