Gặp Người Đúng Lúc

Chương 3: Chương 3: Nhớ




Editor: Chanh

Hướng Ca bị thương ở chân, ít nhất trong vòng một tuần tới không thể tiếp tục công việc, chỉ có thể thành thành thật thật ngây ngốc ở nhà tĩnh dưỡng.

Việc tĩnh dưỡng này có thể nói là tin vui từ trên trời rơi xuống, tiếp thêm chút ánh sáng cho cuộc sống vừa tẻ nhạt vừa ảm đạm đầy năng lượng tiêu cực của cô.

Thậm chí ngây người trong nhà mấy ngày liền, Hướng Ca cảm thấy ngay cả làn da mình cũng đẹp hơn hẳn.

Lúc Hạ Duy mua rau củ hoa quả mở cửa đi vào nhà Hướng Ca, liền thấy cô gái nào đấy đang nằm lộn ngược trên ghế sofa, hai đầu gối cong lên gác vào lưng ghế, trên tay cầm chiếc iPad.

Đặt đồ đạc xuống bàn bếp nhỏ cạnh quầy bar, Hạ Duy trợn tròn mắt: “Tớ thấy cậu không có chút nào gọi là bất tiện hết á, động tác khó thế cũng làm được.”

Hướng Ca nghe vậy bèn đặt iPad trong tay xuống bụng, ngẩng đầu nhìn cô nàng: “Không phải tớ đang nghe theo lời dặn của bác sĩ sao.”Cô quơ quơ chân, duỗi thẳng nâng lên, “Giúp lưu thông máu.”

“Anh dzai bác sĩ kia của cậu cũng đâu bảo cậu lộn nhào thế để lưu thông máu đâu.”

Đối với xưng hô “Anh dzai bác sĩ kia của cậu” của cô bạn mình, Hướng Ca vô cùng hài lòng, khóe môi sung sướng cong tớn lên, không nói gì.

Hạ Duy lấy sữa bò trong túi ra, xé mở, rồi lại lấy hai chiếc cốc thủy tinh trên giá bên cạnh, đổ sữa vào, thả thêm viên đường đỏ rồi hâm nóng.

Cô nàng chống tay đứng chờ bên cạnh lò vi sóng, đầu ngón tay gõ nhẹ hai gõ lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch của quầy bar nhỏ, nhìn người đang nằm ôm đôi chân dài trên sofa kia, không khỏi khó hiểu: “Sao đột nhiên cậu lại coi trọng anh bác sĩ trẻ ấy thế?”

Hướng Ca nằm trên sofa, lười biếng mở miệng: “Anh ấy đâu có trẻ nữa.”

“Cái này cậu cũng biết?”

“Tất nhiên là biết.”

Lò vi sóng “Đinh” một tiếng, Hạ Duy mang cốc sữa bò âm ấm, vừa đi vừa khuấy cho đường đỏ nơi đáy cốc tan ra, đặt lên bàn trà: “Tớ vẫn luôn cho rằng cậu không thích mấy kiểu này đâu đấy.”

Hướng Ca cẩn thận hạ chân xuống nghiêng qua một bên, khoanh tay ngồi lên trên sofa, duỗi thẳng cái chân đang bị bong gân kia: “Tớ không thích kiểu này.”

Hạ Duy nép người vào chiếc ghế mềm mại bên cạnh: “Tớ nhớ lúc trước ở Pháp cậu cũng từng gặp một người đồng hương như thế -- “ Cô nàng dừng một chút, đầy ẩn ý nói tiếp, “Lúc đấy cậu nói kiểu người thế này rất giả tạo.”

Hướng Ca không nói tiếp, im lặng cúi người về trước, duỗi tay cầm lấy cốc sữa trên bàn.

Nhiệt độ âm ấm xuyên qua lớp thủy tinh mỏng đến đôi bàn tay lạnh lẽo, rồi theo dây thần kinh nơi đầu ngón tay, lặng lẽ lan đến khu vực thần kinh trung ương.

Hàng mi dài rũ xuống, cô liếm liếm khóe môi, nhàn nhạt nói: “Bây giờ tớ vẫn thấy kiểu người như thế rất giả tạo.”

Từ lần đầu tiên thấy Chu Hành Diễn vào năm lớp mười, cô đã cảm thấy anh rất giả tạo.

Làm bộ làm tịch đứng ở nơi đó, thật giống như có thể che đậy được sự kiêu ngạo từ trong xương cốt.

Vẻ mặt tựa như không dính khói lửa phàm tục nhân gian, nhưng cặp mắt kia lại cất giấu tia ngạo mạn, lạnh như băng cùng sự không kiên nhẫn.

Lúc ấy Hướng Ca cảm thấy, người này thật đúng là khiến người khác không ưa nổi.

Cũng quá con mẹ nó dối trá.

Liền muốn chọc giận anh, nhìn anh tức giận, nhìn anh lộ ra nguyên hình.

Khi đó cô mới mười lăm tuổi, một đoạn thời gian dài sau đó, cô đều làm như vậy, đối nghịch với anh.

Hạ Duy không hiểu nhìn cô.

Cô gái đang ngồi xếp bằng trên sofa, tay cầm cốc sữa chớp chớp mắt nhìn cô, hàng mi dài hệt như cánh bướm đang vẫy.

Hạ Duy: “Đừng nháy mắt với tớ.”

“... Tớ đâu có nháy đâu.”

Hạ Duy nhướng mày, cũng không hỏi nhiều, chỉ lắc lắc đầu tấm tắc hai tiếng: “Nhưng mà với gương mặt của anh bác sĩ kia, chắc y tá chỗ đấy vui muốn chết nhỉ, ngày nào cũng có động lực đi làm.”

Hướng Ca tay cầm cốc sữa, vẻ mặt có chút thay đổi.

Hạ Duy không ngừng cố gắng tẩy não: “Gần quan thì được ban lộc, chi bằng cậu thử suy xét đổi nghề làm y tá xem, chứ thỉnh thoảng phải bị đau chân mới đi ghẹo trai được, không phải quá tàn nhẫn với chính mình sao?”

Người đang bị thương ở chân trợn tròn mắt, thuận tay túm lấy chiếc gối bên cạnh ném thẳng vào mặt con bạn mình.

Vết thương trên chân Hướng Ca cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, ở nhà tĩnh dưỡng mấy ngày đã bắt đầu tốt lên, mấy vết tím bầm cũng dần tan bớt.

Ngày hôm sau, cô tới bệnh viện tái khám.

Tuy rằng chân đã thật sự không có vấn đề gì.

Ngày bình thường Hạ Duy phải đi làm, Hướng Ca cũng không gọi điện cho cô nàng, tự mình lái xe đến cửa bệnh viện, chột dạ nhìn trước nhìn sau một vòng, mới bắt đầu đặt chân xuống vui vẻ đi vào trong.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu đen bằng vải sa tanh, với đôi cánh đại bàng thêu vàng trải rộng phía sau, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai, phong cách hoàn toàn khác với lúc trước.

Dưới chân đi đôi Oreo A5 Đế bằng.

Cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ.

Hướng Ca cảm thấy mình ngoan chịu không nổi, hẳn nên được tặng hai phiếu bé ngoan liền cơ.

Cô tới vào lúc giữa trưa, đúng vào thời gian nghỉ, người không nhiều lắm, cũng có vài bệnh nhân lác đác ngồi chờ hết giờ nghỉ để khám ca chiều.

Sau khi đăng ký xong, Hướng Ca tìm một chiếc ghế nơi góc ngồi xuống trước cửa phòng tư vấn, chiếc mũ lưỡi trai được đè thấp xuống, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn cùng đôi môi căng mọng.

Từ vị trí này nhìn nghiêng một góc là thấy được phòng khám số năm, cánh cửa vẫn đang khép hờ, Hướng Ca tùy ý nhìn lướt qua, đúng lúc thấy được vạt áo blouse trắng dài thoáng qua.

Hướng Ca chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm khe cửa kia, nghiêng đầu tháo tai nghe ra.

Vừa tháo xuống, những âm thanh xung quanh ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn hẳn, cô có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của những người đang đứng nói chuyện trong phòng khám.

Có giọng nữ.

Lại còn đang cười.

Hướng Ca ngẩng đầu, ngón tay gạt vành mũ lên, lộ ra đôi mắt dài đang khẽ híp lại.

Đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng một vòng, cô nhét tai nghe vào tai lần nữa. Đứng dậy, một tay đút vào túi áo, chầm chậm đi đến cửa phòng khám cuối cùng.

Phía sau cánh cửa khép hờ, Chu Hành Diễn đang nói chuyện.

“Ngày mai chắc là được.”

Anh nói.

???

Ý gì thế?

Trong lòng Hướng Ca đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều gào lên nhắc nhở rằng kiểu gì cũng có vấn đề.

Cô hắng giọng, giơ tay lên gõ cửa tượng trưng hai lần, dừng hai giây rồi trực tiếp đẩy cửa ra.

Người không đi vào, mà chỉ quay người sang ngang, thò đầu ra.

Chu Hành Diễn vẫn ngồi trên bàn như cũ, trước mặt anh có một cô gái tóc ngắn ngang vai, hai tay chống lên mép bàn, cả người nghiêng về trước khiến vạt áo khoác blouse cũng theo đó rũ xuống.

Hướng Ca ngơ ngác nhìn hai người bác sĩ mặc y phục cực kì chói mắt giống như đôi tình nhân kia, một bên tai nghe không đeo buông thõng xuống dưới, khẽ đung đưa.

Cô thay đổi phong cách tới thị sát tình hình tình địch nơi đây, kết quả không phát hiện cô y tá nào đang vui muốn chết, mà lại tòi ra một chị bác sĩ ngày nào cũng có động lực đi làm.

Chị gái kia giống như không mấy vui vẻ với việc bị cắt ngang, quay đầu nhìn cô nhíu mày: “Bây giờ là thời gian nghỉ trưa của bác sĩ, không đón bệnh nhân.”

Hướng Ca không nhìn cô ta, mắt lơ đẹp nhìn thẳng về phía Chu Hành Diễn.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Không nói chuyện, cũng không có phản ứng, chẳng buồn chớp mắt.

Hướng Ca dừng một chút, lười biết “Ồ” một tiếng xin lỗi, đầu gật gà gật gù lùi về sau, thuận tay khép cửa lại.

Cô dùng tay ấn vào tay nắm cửa, một lúc sau mới thả ra, không hoàn toàn đóng lại, để lại một khe hở nho nhỏ như lúc ban đầu.

Lát sau, bên trong lại truyền ra tiếng cười lảnh lót của cô gái.

Cách một cánh cửa, tiếng cười kia nhẹ vô cùng, nhưng Hướng Ca lại cảm thấy rất chói tai.

Cô bắt đầu hối hận vì hồi nãy đã không đóng chặt cửa.

Hướng Ca dứt khoát nhét tai nghe vào tai, mở âm lượng lên mức to nhất, hai mắt nhắm lại chờ đợi.

Giờ nghỉ trưa kết thúc vào hai giờ chiều, Hướng Ca tới sớm nên không cần phải đợi lâu. May mắn thay, vẫn là phòng khám số năm.

Cô tháo tai nghe bỏ vào túi áo khoác, nhấc đôi chân dài đi tới trước cửa, gõ cửa rồi tiến vào.

Lúc xoay người lại đóng cửa đúng lúc Chu Hành Diễn ngẩng đầu lên.

Cô gái mặc chiếc áo khoác đen có thêu hình màu vàng nhạt uốn lượn từ lưng đến cổ tay áo.

Chiếc mũ lưỡi trai màu đen đội trên đầu khẽ hất lên trên một chút, trang điểm rất nhẹ, đôi môi căng mọng, đường eyeliner cố ý kẻ hơi rũ xuống, làm dịu đi độ cong của đôi mắt vốn dĩ quá sắc sảo của cô, đường nét khuôn mặt cũng mất đi sự góc cạnh như lần trước gặp.

Nơi dưới đuôi và bọng mắt không biết có dính chút gì màu hồng lấp lánh, trông khá dễ thương.

Chu Hành Diễn cảm thấy make-up đúng là thần kỳ vô cùng.

Này cùng với người mặc chiếc váy đen và đôi giày cao gót cách đây mấy ngày căn bản không phải là một.

Anh đang nghĩ ngợi, bên kia Hướng Ca đã đi tới.

Không biết chân cô có còn bất tiện không, mà cô đi khá chậm, chậm rãi đi tới bàn rồi ngồi xuống, đưa sổ khám bệnh cho anh.

Chu Hành Diễn nhận lấy, ánh mắt rơi vào những ngón tay trắng nõn mảnh mai được sơn bóng của cô, khóe môi hơi cong lên.

Ngay cả móng tay cũng đổi kiểu.

Đúng là tone-sur-tone.

Anh rũ mắt, lại nhìn về phía đôi giày đế bằng trên chân cô, chậm rãi thu lại tầm mắt, mở sổ khám bệnh ra: “Tôi còn tưởng cô không phải là kiểu người nghe lời bác sĩ.”

Hướng Ca còn nhớ tới vẻ mặt lạnh nhạt của anh vừa rồi, đuôi lông mày hơi nhếch lên, lười biếng trả lời: “Tôi còn tưởng mới có mấy ngày mà anh đã quên mất bệnh nhân của mình luôn rồi ấy chứ.”

Cô vừa dứt lời, động tác Chu Hành Diễn hơi khựng lại.

Đôi mi dài đang rũ xuống của người đàn ông khẽ nhướng lên, môi mỏng mím chặt, nhìn cô chằm chằm.

Hướng Ca hơi giật mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia.

Vài giây sau, Chu Hành Diễn đột nhiên bật cười.

Đã quên?

Có hóa thành tro anh cũng nhớ rõ.

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.