Gặp Người Đúng Lúc

Chương 46: Chương 46: Nữ chính nhà chúng ta




Editor: Chanh

Hôn xong rồi đi được không.

Tất nhiên là được.

Anh dùng câu nghi vấn, nhưng giọng điệu hoàn toàn không phải là đang đi hỏi người ta, cũng chẳng đợi cô đưa ý kiến, lời còn chưa dứt đã dứt khoát hành động chuẩn xác.

Bàn tay đặt sau gáy khẽ kéo người cô về phía trước, nhẹ cắn lấy cánh môi dưới, đầu lưỡi lướt qua lợi, cạy mở khớp hàm, mềm mại dây dưa.

Hướng Ca giơ tay ôm lấy cổ anh, phối hợp để nụ hôn này thêm sâu, cô chủ động xuất kích cướp lấy quyền chủ động, quay lại công phá thành trì của anh.

Chu Hành Diễn cảm nhận được sự tấn công của cô, nhưng rất vui vẻ nhường lấy, hoàn toàn không định kháng cự mà cứ thế tước vũ khí đầu hàng, động tác anh nhẹ nhàng lại, tùy ý để cô đánh dấu chủ quyền từng chỗ một trên địa bàn của mình.

Sau một lúc lâu, cô buông anh ra, hô hấp có chút dồn dập.

Ánh trăng bàng bạc nhẹ buông xuống trên hành lang cũ, Chu Hành Diễn đưa lưng về phía cửa sổ, anh đứng ngược sáng khiến Hướng Ca không nhìn thấy rõ vẻ mặt anh lúc này.

Hướng Ca lại đối diện với cửa sổ, trong con ngươi đen nhánh ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, lấp lánh.

Cánh môi cũng được phủ một tầng nước mỏng, còn có thể nhìn thấy sợi chỉ bạc mỏng như cánh ve.

Cô chớp mắt, khẽ vươn lưỡi liếm đi tầng nước trên môi, “Bây giờ đi được rồi chứ?”

Chu Hành Diễn áp trán vào trán cô, nhẹ cọ, “Đi thôi.”

Hướng Ca buông anh ra, lui về sau một bước nhỏ, “Anh mở đèn lên đi.”

Chu Hành Diễn lấy điện thoại từ trong túi ra, hành lang lại tràn ngập ánh sáng, người đàn ông rũ mắt nhìn cô một cái, không biết vì sao Hướng Ca lại cảm thấy ở bên trong còn mang theo chút cảm giác tiếc nuối.

“...”

Cho nên rốt cuộc anh đang tiếc nuối cái gì thế?

Về đến nhà thời gian đã khá muộn, Hướng Ca tắm rửa xong bèn khoác chiếc áp hoodie của Chu Hành Diễn, lại bỏ bộ áo ngủ kia vào máy giặt, xong xuôi mới vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Chu Hành Diễn đang ở trong phòng bếp hâm lại sữa bò, thấy cô đi ra mới ngước mắt lên.

Quần áo bình thường của anh rất ít, cơ bản đều là sơ mi, ban đầu lúc lấy quần áo cho cô bác sĩ Chu cảm thấy, để cô mặc áo sơ mi của mình hình như không tốt lắm, bây giờ xem ra, cũng không phải là hoàn toàn không tốt.

Chiếc áo hoodie mỏng màu đen, chất liệu thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái, rất dài cũng rất rộng, che đi một phần ba đùi, cô mặc vào không khác gì đang mặc một chiếc váy hoodie rộng, thậm chí còn không mặc cả quần bên trong.

Đôi chân trắng nõn mảnh mai lộ ra bên ngoài, cặp đùi mềm mại, cổ chân tinh xảo, đặc biệt phần xương bánh chè rất xinh đẹp,

Thấy anh hâm sữa, cô đi tới, hơi nhón chân lên với lấy hai cái cốc sạch treo trên giá.

Lúc giơ tay lên, vạt áo hoodie khẽ bị kéo lên một đoạn, trong chớp mắt, lại rơi về vị trí cũ.

Chu Hành Diễn chống tay trên quầy bar, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vài cái, rồi bỗng nhiên đứng thẳng người đi ra khỏi phòng bếp.

Vài phút sau, anh đã đem theo một cái quần ra, đưa tới trước mặt Hướng Ca: “Mặc vào.”

Hướng Ca đang bưng chiếc cốc sứ, nhìn thoáng qua chiếc quần trong tay anh, lại cúi đầu nhìn chân mình, nhẹ “Ah” một tiếng như bừng tỉnh gì đó.

Cô đặt cốc xuống bàn, tay cũng không nhận lấy, chỉ thò người lại gần cười khẽ: “Anh mặc cho em nhé?”

Chu Hành Diễn thế mà thật sự nắm lấy thắt lưng của quần kéo căng ra, người hơi cúi xuống trước mặt cô,

Hướng Ca sững người, cô vốn chỉ thuận miệng trêu anh một tí.

Nửa ngày vẫn không thấy người kia có động tác gì, Chu Hành Diễn ngẩng đầu nhìn cô một cái, hất cằm: “Mặc vào nào.”

“...”

Hướng Ca cầm lấy chiếc quần trong tay anh, mặt nhăn lại thành một nhúm: “Em cũng tự mặc được.”

Chu Hành Diễn ung dung đứng dậy, hơi ngả người về sau, buồn cười nhìn cô.

Hướng Ca giơ quần lên trước mặt mình, nhìn lướt qua từ lưng đến ống, mày nhíu lại, không chút lưu tình mà ghét bỏ nói: “Này cũng quá xấu rồi, với lại rộng quá.”

Chu Hành Diễn rót sữa vào trong cốc, không nhìn cô: “Xấu thì xấu, cũng đâu ai nhìn em đâu.”

Hướng Ca tiện tay ném quần tới chiếc ghế cạnh quầy bar, người đột nhiên bước về trước hai bước, giơ tay lên giữ lấy cằm Chu Hành Diễn quay đầu anh về phía mình, ánh mắt rất bình tĩnh.

Trong tay Chu Hành Diễn còn đang cầm chiếc cốc, cả người vẫn đang sửng sốt nhưng vẫn để cho cô tùy ý vặn cằm mình.

Xương quai hàm của người đàn ông cứng lại, lúc chạm vào da cảm giác rất tốt, đầu ngón tay Hướng Ca nhẹ nhàng cọ cọ hai cái nơi hàm dưới của anh, “Không phải anh đang nhìn em đây sao.”

Chu Hành Diễn định thần lại, khẽ híp mắt.

Không chờ đến động tác tiếp theo của anh, Hướng Ca đã nhanh như chớp rút tay về lui người ra sau, liếm khóe môi cười tươi như vừa thực hiện thành công ý đồ xấu, lại bưng cốc sữa anh vừa rót xoay người ra khỏi phòng bếp đi về phía phòng ngủ, “Em đi ngủ đây, ngủ ngon.”

Chu Hành Diễn bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, nhìn theo bóng lưng cô nhắc nhở: “Uống xong nhớ súc miệng đấy.”

Hướng Ca ậm ừ không rõ rồi đóng cửa phòng lại.

Hai phút sau, cửa phòng lại bị mở ra, Hướng Ca tay bưng cốc sữa vừa uống vừa ló đầu ra, gọi anh một tiếng.

Chu Hành Diễn đi ra, dựa người cạnh bàn ăn.

Hướng Ca khẽ cắn vành cốc, nghĩ nghĩ: “Ngày mai em qua nhà Hạ Hạ lấy vali, rồi về nhà xếp đồ đạc.”

Chu Hành Diễn gật đầu: “Tan làm anh chở em đi.”

“Ngày mai anh phải trực mà.” Hướng Ca nhắc nhở.

Chu Hành Diễn phản ứng lại rất nhanh, sau đó “À” một tiếng: “Không sao, anh có thể nhờ đổi ca trực.”

“Thế thì không được rồi.” Hướng Ca nhướng mày, “Bác sĩ Chu trước đó không phải rằng thà để cho người khác đưa em về nhà còn hơn đồng ý lời mời đổi ca trực sao, phong cách làm việc chuyên nghiệp thế cơ mà.”

Chu Hành Diễn: “...”

“Sau đó——” Hướng Ca dừng một chút, nhìn trời khẽ tính, “Chắc tầm hai ba tháng anh không gặp được em đâu đấy.”

Chu Hành Diễn hơi nghiêng đầu, cũng không bày ra vẻ mặt nghi ngờ như Hướng Ca mong đợi, chỉ bình tĩnh “À” một tiếng.

Nghĩ nghĩ chốc lát, anh nói: “Anh có thể đi thăm đoàn làm phim mà.”

Hướng Ca nghiêm mặt kiên quyết từ chối: “Không được.”

Ánh mắt Chu Hành Diễn lộ rõ vẻ nghi hoặc.

“Em vẫn còn là ma mới, trong đoàn làm phim ai nấy đều là tiền bối, thế nên thái độ của em nhất định phải đoan chính, sao có thể lúc quay chụp mà để cho bạn trai tới thăm chứ,“ Cô uống một hơi cạn sạch sữa trong cốc, lại tiếp tục bổ sung, “Hơn nữa trong đoàn phim còn có Tô Nghệ Ninh đấy, anh không tiếp xúc với mảng này nhiều nên chắc không biết, ảnh hậu Tô nghiêm khắc có tiếng, yêu cầu rất cao với thái độ trong công việc, chắc chắn sẽ không ưa một nữ diễn viên mới gặp may mới vớ được vai diễn, mà không lo đóng phim cho tốt suốt ngày chỉ biết yêu đương đâu.”

Chu Hành Diễn rót một cốc nước ấm đưa qua, một tay đón lấy cốc sữa đã cạn trong tay cô, gật gật đầu: “Có lý.”

Hướng Ca nhận cốc nước uống hơn non nửa rồi đưa cho anh, mới tiếp tục nói: “Dù sao cũng là vai diễn đầu tay của em, tuy rằng sau này em không tính đi theo nghiệp diễn, nhưng mà vẫn phải để lại hình tượng cần cù thật thà nghiêm túc cho ảnh hậu chứ.”

Trong tay Chu Hành Diễn bưng hai cái cốc, lại gật đầu: “Đúng.”

Sáng hôm sau, Hướng Ca bị gọi dậy ra ăn sáng, ăn xong lại bò lên giường đánh thêm một giấc tới mười giờ mới lết người qua nhà Hạ Duy lấy đồ.

Hạ Duy được nghỉ ở nhà, đồ đạc cũng đã sắp xếp xong xuôi giúp cô, đang mặc áo ngủ dựa vào khung cửa phòng ngủ nhìn cô: “Cậu với anh dzai bác sĩ kia thành đôi rồi à?”

Hướng Ca nhón lấy một miếng mứt trên bàn khách nhà cô nàng, Ừ một tiếng.

“Giỏi đấy,“ Hạ Duy vỗ tay bình bịch ba tiếng, “Đẹp trai đấy, chỉ thiếu dán hai chữ 'lãnh đạm' lên trán thôi là không khác gì thần tiên phương nào tới luôn.”

Hướng Ca cắn miếng mứt suy nghĩ một chút, khô khốc nói: “Cũng không hẳn là lãnh đạm đâu.”

Hạ Duy mở to hai mắt nhìn: “Hai người phát triển nhanh thế rồi á?”

“Vẫn chưa,“ Hướng Ca ủ rũ nhìn cô bạn, “Hơn nữa hình như mấy tháng tới cũng không có cách nào.”

Hạ Duy khoanh tay, một bàn tay đáp ở bên môi nhẹ gõ: “Mấy tháng thì mấy tháng, không phải hai người cũng mới ở bên nhau sao, chờ thêm vài ba tháng nữa cũng hợp lý, sao nhìn cậu có vẻ như dục cầu bất mãn thế?”

Hướng Ca mặt không cảm xúc kéo vali quay người co cẳng chạy: “Xin tạm biệt, mùa thu gặp.”

- -

<Kén> bắt đầu khởi quay vào đầu tháng sáu, ngoại trừ một số diễn viên thì tất cả nhân viên đều đã đến trước đoàn phim một tuần.

Hướng Ca vào đoàn trước ba ngày, ngày cô đi đúng lúc Chu Hành Diễn có ca trực.

Hướng Ca không nói với anh mà trực tiếp đặt vé máy bay, Cung Mạt đề nghị đi cùng cũng bị cô từ chối.

Lúc xuống máy bay trời đã sẩm tối, tuy rằng là người mới, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ chính do đích thân đạo diễn chọn, ngoài sân bay đã có xe của đoàn phim đợi, Hướng Ca lịch sự chào hỏi với nhân viên mấy câu, rồi đi về khách sạn nơi cả đoàn phim dừng chân.

Trên chiếc ghế sofa nơi sảnh lớn của khách sạn có một người phụ nữ đang ngồi, mắt đeo cặp kính râm, đôi chân bắt chéo, một tay chống nơi sườn mặt, lười biếng nói chuyện với người đối diện.

Nhân viên công tác đưa Hướng Ca vào, người phụ nữ hơi cúi đầu, chiếc kính râm trượt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô không rời.

Ánh mắt quá đỗi nóng bỏng, Hướng Ca như cảm nhận được điều gì đó cũng quay đầu qua, phản ứng đầu tiên chính là “Tối thế này sao lại có người còn đeo kính râm, chẳng lẽ còn sợ ánh đèn sảnh chính khách sạn chói mắt quá sao.”

Liếc nhìn đến lần thứ hai, kính râm của người phụ nữ mới trượt xuống lộ ra hẳn nửa đôi mắt, Hướng Ca mới sửng sốt.

Người nọ nhìn cô lại đột nhiên cười, bờ môi đỏ khẽ mở, nói gì đó với người đàn ông đối diện.

Lúc này nhân viên công tác dẫn Hướng Ca vào cũng nhìn qua cô, đoạn đi qua chào hỏi, gọi một tiếng “cô Tô*”

*Convert là “Tô lão sư” (苏老师。), Chanh đang để cô Tô nghe cho nó thuần Việt, hong biết mọi người có cảm thấy phù hợp không ạ? Comment để Chanh biết và có điều chỉnh nhé.

Bạch Đường Viễn vốn đang đưa lưng về phía cửa cũng quay đầu lại, thấy cô còn vẫy tay cười cười: “Ai da, nữ chính của chúng ta tới rồi đấy à.”

Hướng Ca: “...”

Đúng là Tô Nghệ Ninh rồi!

Sao bà ấy lại ở đây! Chuyên nghiệp quá thể!

Nhân vật của Tô Nghệ Ninh không có nhiều đất diễn trong cả bộ phim, cộng thêm thân phận nổi tiếng của bà thì cũng không nhất thiết phải tham gia đoàn phim làm gì, nhưng bà thế mà lại tham gia sớm hơn hẳn ba ngày, hơn nữa còn đang tỏ vẻ bản thân ở ẩn đã lâu không quay bộ nào, nên vào tổ sớm dăm ba ngày tìm lại cảm giác.

Lúc này có vài người đang ngồi trên ghế sofa nơi sảnh lớn khách sạn, dường như quan hệ giữa Bạch Đường Viễn và Tô Nghệ Ninh rất tốt, Hướng Ca nghe hai người nghe bọn họ nói chuyện điện ảnh, im thin thít như thóc.

Mặc dù ngồi bên cạnh là ảnh hậu nổi danh cùng đạo diễn có tiếng, nhưng thật ra Hướng Ca cũng không có cảm giác khẩn trương gì, ngoại trừ việc từ sau khi thấy cô, ánh mắt của ảnh hậu vẫn luôn dính chặt lên người.

Ánh nhìn chăm chú đến kỳ lạ.

Đôi mắt ảnh hậu Tô đong đầy ý cười nhìn cô: “Nữ chính của chúng ta là lần đầu đóng phim sao?”

Hướng Ca còn chưa kịp trả lời, Bạch Đường Viễn đã nghiêm túc nói, “Sinh viên hàng top của Khoa diễn xuất trường Điện ảnh đấy, xuất thân chính quy hẳn hoi.” Đạo diễn Bạch giơ ngón tay cái lên, “Đôi mắt kia của nữ chính nhà chúng ta còn kể được cả một câu chuyện xưa đó.”

Ảnh hậu Tô gật gật đầu, vẫn cười tủm tỉm: “Nữ chính nhà chúng ta bao lớn rồi?”

“Hai mươi ba ạ.” Hướng Ca trả lời, cảm thấy vị ảnh hậu này không những tận tâm với nghề, mà còn rất bình dị gần gũi với toàn đoàn, không hề làm giá chút nào.

Ảnh hậu Tô lại gật: “Hai ba à, không tệ.” Bà nghiêng đầu, tựa hồ lại nghĩ nghĩ thêm gì đó, “Sinh nhật là ngày mấy tháng mấy, sinh vào giờ nào?”

Đạo diễn Bạch: “...”

Hướng Ca: “...”

Có phải có chỗ nào đó không thích hợp không?

Hướng Ca nói chuyện với mấy người gạo cội trong nghề cả tối, vừa về đến phòng thả vali xuống, tiễn nhân viên công tác xong, còn chưa kịp ngồi xuống thì Chu Hành Diễn đã gọi tới.

Đoàn làm phim <Kén> hình như rất có tiền, phòng của Hướng Ca là một căn khá rộng được bài trí rất hiện đại, trước chiếc cửa sổ sát đất treo một tấm rèm cửa màu trắng thật lớn, đứng từ đó nhìn xuống có thể thấy được dòng xe cộ đông đúc như nêm.

Hướng Ca nhận máy, cởi áo khoác ra vắt trên sofa, cả người lười biếng dựa vào, đá giày sang một góc, còn chưa kịp mở miệng, Chu Hành Diễn bên kia đã lên tiếng trước.

Hôm nay anh trực, chắc hẳn là vừa mới đi kiểm tra phòng bệnh xong, bên kia rất an tĩnh.

Ngữ khí nhàn nhạt, nhưng mang theo chút bất mãn rất rõ ràng: “Em đi sao lại không nói với anh?”

Hướng Ca chớp chớp mắt, “Em vốn định tới nơi rồi gọi cho anh, ai mà dè chưa kịp gọi thì anh đã gọi trước thế chứ.”

Chu Hành Diễn bình tĩnh trần thuật lại sự thật: “Mấy tháng liền không được gặp em, bây giờ em đi cũng không chịu báo anh biết một tiếng à?”

Hướng Ca yên lặng chột dạ một chút.

Cô nhẹ liếm cánh môi, mềm giọng lấy lòng: “Không phải anh có lịch trực à, hơn nữa nếu anh mà tiễn em là em lại không nỡ đi đấy.”

“...”

Một tên trúng đích, Chu Hành Diễn trầm mặc.

Bây giờ Hướng Ca mới kịp phản ứng lại, hỏi anh: “Nhưng sao anh biết được thế, không phải anh đang trực à?”

Bên kia Chu Hành Diễn hơi ngừng một chút: “Anh gọi điện thoại về nhà không thấy ai nghe máy.”

Hướng Ca ừ một tiếng, nhắc nhẹ: “Bác sĩ Chu, nhà anh không có máy bàn.”

Chu Hành Diễn nói dối bị vạch trần cũng không hề để ý, rất bình tĩnh lái sang chuyện khác: “Gặp đạo diễn chưa em? Mọi người trong đoàn thế nào?”

Hứng thú của Hướng Ca lập tức tăng vọt, trong bụng có cả mớ chuyện muốn nói cùng anh, vừa nghe anh hỏi thế đã bắt đầu nghiêng người ngã xuống sofa, một chân gác lên thành ghế, nằm thành tư thế mình thích nhất: “Hôm nay em gặp được ảnh hậu Tô.”

Chu Hành Diễn “Ah” một tiếng: “Thế à?”

Hướng Ca khẽ vén mái tóc dài đang bị đè sang một bên, đè thấp giọng: “Em thấy ảnh hậu Tô hơi đáng sợ.”

Chu Hành Diễn trầm mặc.

“Suốt một buổi tối bà ấy cứ nhìn em chằm chằm, đôi mắt bà ấy cứ như máy chụp MRI của bệnh viện ý, cứ lên lên xuống xuống, rồi lại trái trái phải phải, em cảm giác mình không khác gì cá nằm trong chảo dầu, chiên xong mặt A rồi lại lật qua mặt B, còn phải chiên đến vàng giòn mới được vớt ra khỏi chảo.”

Bên kia điện thoại, Chu Hành Diễn cười khẽ ra tiếng.

Hướng Ca duỗi thẳng chân mình: “Anh còn cười được.”

Chu Hành Diễn lập tức ngừng cười, nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy có thể chiên cái khác, không nhất thiết phải là cá.”

Hướng Cả thả chân xuống, xoay người rời khỏi sofa kéo vali đi vào phòng ngủ, vừa cởi quần áo trên người: “Ánh mắt kia thật sự dọa người lắm, dính chặt như keo ý, bà ấy hỏi sinh nhật em là ngày mấy tháng mấy, còn muốn biết cả giờ sinh. Chưa hết đâu nhé, ảnh hậu còn hỏi em bình thường thích ăn gì yêu màu nào, anh nói có kỳ kỳ không, hay là bà ấy thích giới thiệu mấy món đồ cho những cô gái xinh đẹp nhỉ?” Hướng Ca lại nghĩ nghĩ, “Cũng có thể là nhắm trúng em rồi, muốn giới thiệu em cho con trai mình, ai dà tóm lại thì cô gái ưu tú như em cũng không nhiều lắm, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tuy ảnh chụp không bị tuồn ra nhưng nghe nói con trai bà ấy cũng đẹp trai lắm.”

Chu Hành Diễn dường như suy nghĩ một chút, sau đó mới chậm rãi cất lời: “Anh thấy em nói đúng đấy.”

- -----------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.