Gặp Người Đúng Lúc

Chương 41: Chương 41: Tối về nhà tính sổ với em sau




Editor: Chanh

Kỹ thuật hôn của Chu Hành Diễn khá tốt.

Hai cánh môi nhẹ nhàng dán sát vào nhau, khẽ len lỏi vào cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, động tác chậm rãi từ tốn, vô cùng thuần thục.

Hết thảy dây thần kinh xúc cảm đều tập trung lại nơi đầu lưỡi, Hướng Ca mở to hai mắt nhìn, ngắm hàng mi đang rũ xuống của anh, có chút không phản ứng kịp trước đòn tấn công đột ngột này.

Cô vô thức lùi lại một bước, tấm lưng dán lên cánh cửa sắt lạnh lẽo trong cầu thang bệnh viện, hơi lạnh xuyên qua lớp vải truyền tới da, cô “A” một tiếng, nhưng chỉ phát ra được âm thanh nỉ non ái muội, người đàn ông không chút do dự thuận thế thâm nhập vào sâu.

Cơn gió lạnh từ cầu thang bệnh viện lùa vào khiến người ta rùng mình, nhưng cả người Hướng Ca lại bắt đầu nóng lên.

Mắt cô mở to, anh lại đang nhắm, đôi mày hơi nhíu nhíu lại, mở mắt ra.

Đôi mắt đen láy trong veo trầm xuống: “Nhắm mắt lại.”

Hướng Ca phản ứng lại, hơi ngửa đầu ra sau, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, khẽ điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình một lát rồi hỏi, “Sao lại nhắm mắt?”

“Không phải lúc hôn đều thế à?”

Hướng Ca cười: “Ở đâu cơ?”

“...”

“Trên tivi sao?”

Chu Hành Diễn: “...”

Nhìn vẻ mặt của anh, Hướng Ca bắt đầu bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú với vấn đề này, đầu lưỡi nhẹ liếm một vòng quanh cánh môi, “Đàn anh, anh từng yêu đương chưa?”

“...”

Chu Hành Diễn mím môi, không nói chuyện.

“Có chưa ạ?”

“Chưa á?”

“Sau khi em đi thật sự chưa từng một lần yêu đương sao?”

Khóe môi sắp cong tớn lên tận trời kia của cô khiến Chu Hành Diễn nhìn đến đau mắt.

Anh khịt mũi một tiếng: “Được rồi, biết em kinh nghiệm phong phú rồi.”

Hướng Ca cười thành tiếng, đột nhiên giơ tay, câu lấy cổ anh.

“Em cũng không có kinh nghiệm.” Mắt cô cong như vành trăng non, thanh âm mềm mại hệt như chú hồ ly nhỏ, khẽ ngẩng đầu chạm vào môi anh, mơ hồ nói, “Nhưng bây giờ thì có rồi.”

Xúc cảm ấm áp, mềm mại, còn có mùi hương thoang thoảng của rau dưa, Hướng Ca mơ màng nhớ đến mới nãy anh vừa ăn đậu bắp sấy.

Đậu bắp sấy, đến đồ ăn vặt của người này cũng chẳng khác gì người già, Hướng Ca nghĩ.

Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng người nói chuyện, bước chân từ xa tới gần, Hướng Ca mới mở to mắt đẩy anh ra.

Động tác của Chu Hành Diễn vẫn không ngừng, thậm chí còn cố ý dùng chút sức cắn đầu lưỡi nhỏ của cô.

Hướng Ca “A” lên, tránh qua một bên.

Rốt cuộc Chu Hành Diễn cũng chịu thả người ra.

Giây tiếp theo, cánh cửa trên lầu hai của cầu thang bị đẩy ra, một vài người trông giống như người nhà của bệnh nhân tới thăm bệnh vừa bước lên vừa nói chuyện, Hướng Ca nghiêng người, nhường chỗ cho họ đi.

Khi đi ngang qua, mấy người họ cũng liếc qua cô một thoáng, nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng, bờ môi mím chặt, bộ dáng gục đầu như đang ủ rũ của Hướng Ca, phía trước còn là vị mặc chiếc blouse trắng.

Trong chốc lát, vị người nhà bệnh nhân kia như hiểu nhầm thành chuyện gì đó, vẻ mặt hiểu rõ, có chút thông cảm nhìn cô, rồi lắc đầu đầy tiếc nuối.

Hướng Ca: “...”

Sau khi mấy người họ đi lên, giọng nói càng ngày càng xa, Hướng Ca mới giơ tay lên lau môi, quay đầu lại nhớ ra mục đích chính mình đến đây giờ này: “Đưa chìa khóa cho em.”

Chu Hành Diễn lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, đưa cả chùm cho cô: “Lái xe anh về đi.”

“Vậy lát nữa anh về kiểu gì, đi xe buýt ạ?”

“Nếu không thì sao về nhà, hay là em ngồi xe buýt nhé?”

Hướng Ca chìa tay ra định nhận lấy, nhưng anh lại nhanh chóng thu tay về.

Cô ngẩng đầu: “Anh không muốn ngồi xe buýt thì bắt taxi cũng được.”

Chu Hành Diễn chậm rãi đưa chìa khóa lại cho cô, “Tối về nhà tính sổ với em sau.”

Hướng Ca: “...”

?

Tính sổ gì cơ?

Em làm gì sai à?

Hướng Ca trầm ngâm một lát, cẩn thận mở miệng: “Hành Hành, anh đừng nghĩ bây giờ mình là bạn trai em mà muốn làm gì thì làm, tuy rằng em lớn lên không giống người tốt lắm, nhưng ít nhiều gì cũng là cô gái trong sạch đấy nhé, anh như thế có phải hơi nhanh không, khéo em lại nghĩ anh là tên cặn bã đấy.”

Chu Hành Diễn: “...”

Bởi vì Chu Hành Diễn sống quá mức lành mạnh, thế nên trong nhà cơ bản không có mấy thứ đồ ăn vặt các loại. Trên đường về, Hướng Ca tiện đường ghé vào siêu thị xách một mớ snack về nhà.

Thường thì khi ra ngoài, cô không khác gì người qua đường xa lạ như bao người khác, không ai nhận ra nên cũng đã quen thành thói, kết quả hôm nay, khi vừa cầm túi xách từ tầng hầm đi lên, ngang qua quầy bán đồng hồ đã bị người giữ lại.

Hai cô gái thoạt nhìn như sinh viên đại học vô cùng hưng phấn nhìn cô: “Chị có phải là người mẫu đại diện bộ sưu tập thu đông mới đây của Z thị không ạ, tên là, là——”

Cô bé lắp bắp nửa ngày cũng không nhớ ra, Hướng Ca vô cùng bình tĩnh bổ sung, “——Hướng Ca.”

“Đúng đúng, đúng là chị rồi! Em thật sự cảm thấy chị xinh lắm luôn ý, em còn theo dõi cả Weibo chị nữa nè, ảnh nào cũng vô cùng có khí chất luôn!” Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh nhìn cô.

Hướng Ca ngẩn người, khóe môi cong lên: “Cảm ơn em nhé, ánh mắt em tốt thật đấy.”

Mãi đến khi buổi tối Chu Hành Diễn trở về, ý cười bên môi Hướng Ca vẫn chưa giảm.

Cô gái đã tắm xong trước khi anh về, người mặc bộ đồ ngủ màu trắng rộng thùng thình chạy ra mở cửa cho anh, đôi mắt dài nhẹ híp lại, thoạt nhìn như chú hồ ly trắng lông xù.

Tiểu hồ ly cười đến híp mắt, tựa người vào tường nhìn anh cởi giày: “Hành Hành, chúng ta chia tay đi.”

Chu Hành Diễn dừng lại, quay đầu.

Hướng Ca: “Hôm nay đi siêu thị có một cô bé thổ lộ với em, đột nhiên em thấy tìm bạn trai tự trói chính mình như thế có chút mệt.”

Chu Hành Diễn cởi áo khoác treo vào móc nơi huyền quan, “Em chưa từng được ai tỏ tình à?”

“Nào có.” Hướng Ca xắn tay áo, “Nhưng trước giờ toàn người khác phái thôi, đây là lần đầu tiên có cô gái thổ lộ với em đấy, đó giờ con gái ai cũng ghét em mà.”

Cô dừng một chút, “Ai da, đều do em lớn lên quá đẹp.”

“...”

Chu Hành Diễn nhẹ “À” một tiếng cụt ngủn, “Em đúng là thường xuyên bị người khác phái tỏ tình nhỉ?”

Hướng Ca cong mắt nhìn anh đi vào phòng, cô cũng xoay người vào theo, thuận tay túm lấy bịch khoai tây trên bàn, nhón tay bỏ vào miệng một miếng nhai rồm rộp: “Có phải anh đang cảm thấy kiếp trước mình cứu vớt cả dải Ngân Hà, nên kiếp này mới nhặt được bảo bối không?”

Chu Hành Diễn cũng rất thuận tay cầm lấy bịch khoai tây chiên trong ngực cô, cánh tay dài duỗi ra, rồi nhẹ nhàng thả xuống thùng rác bên cạnh.

“...”

Hướng Ca nhìn thấy một đống thi thể khoai tây cô vừa mở ra giờ lại nằm nơi thùng rác lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy vẻ lên án nhìn anh chằm chằm.

Chu Hành Diễn hoàn toàn không dao động: “Phó Dung Sâm là ai?”

Hướng Ca sửng sốt: “Dạ?”

“Cái người nói muốn theo đuổi em trước ba trăm triệu người dùng Weibo ấy.”

Hướng Ca kéo dài giọng: “À——”

“Đó là vị thiếu gia của nhãn hàng em đang làm người đại diện.”

“Người đại diện?”

Hướng Ca gật gật đầu, “Hẳn là sang năm, hai ngày nữa em đi kí hợp đồng cho bộ sưu tập xuân hạ năm sau.”

Chu Hành Diễn dựa người vào tường, rũ mắt nhìn cô.

Hướng Ca nghiêng đầu: “Anh không vui à?”

Ngữ khí Chu Hành Diễn nhàn nhạt: “Không có, bạn gái anh hai ngày nữa sắp trắng trợn bỏ chạy cùng gã đàn ông khác, anh rất vui.”

“...”

Hướng Ca mỉm cười, đi tới trước mặt anh, thò bàn tay đang dấu trong ống tay áo dài thòng ra, móc lấy ngón tay anh nhẹ miết.

Lớp vải mềm cọ vào mu bàn tay anh, ngưa ngứa.

Hướng Ca ngẩng đầu lên, nghiêng người muốn hôn anh, thân thể mềm mại ấm áp vừa định sáp lại ôm ấp đã bị người đàn ông nào đó chọc tay vào trán giữ lại: “Đừng tới đây.”

“?”

Vẻ mặt Hướng Ca đầy dấu chấm hỏi.

Chu Hành Diễn giơ tay đẩy cô ra: “Anh chưa tắm.”

“...”

Hướng Ca nghẹn họng: “Hồi chiều ở bệnh viện anh hôn em cũng đã tắm đâu.”

Chu Hành Diễn nhàn nhạt liếc cô một cái: “Đó là ở bệnh viện, giờ là ở nhà.”

“Bệnh viện thì được, sao ở nhà lại không được?”

“Anh sợ nhịn không được thực hiện nghĩa vụ của bạn trai mất.”

Hướng Ca sửng sốt, sau đó “À” một tiếng, nhướng mi cười đến vui vẻ, hai tay gấp gáp dang rộng, “Đến đây đi, em chờ lâu lắm rồi đấy.”

Chu Hành Diễn: “...”

Hướng Ca vẫn chưa chịu thôi, “Nào.”

Chu Hành Diễn rũ mắt.

Kiêu ngạo.

Hơi thở dần nặng nề, người đàn ông tiến lên hai bước, không để ý đến cánh tay đang giơ lên của cô, người hơi khom xuống, bế bổng cô lên.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột làm Hướng Ca “A” lên một tiếng, sợ người nào đó bế mình không chắc, bèn vội vàng ôm chặt cổ anh.

Cô gái trong ngực mảnh dẻ vô cùng, bởi vì quá gầy mà không được mềm mại cho lắm.

Bộ đồ ngủ mềm mại, mang theo chút nhiệt độ cơ thể và mùi hương thuộc về cô.

Có lẽ hôm nay cô vừa mua dầu gội mới, không giống với mùi dầu gội của anh, hương hoa nhẹ nhàng thoảng qua quanh chóp mũi.

Hướng Ca bị anh ôm vào trong ngực, rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô cúi đầu nhìn mái tóc đen bóng của người đàn ông, đột nhiên khom xuống ngậm lấy vành tai anh.

Cả người Chu Hành Diễn cứng đờ.

Đầu lưỡi mềm mại dọc theo vành tai anh đi xuống dưới, ấm áp, lại ươn ướt, tựa như mang theo dòng điện, kích thích thần kinh khiến anh tê dại.

Không chỉ kiêu ngạo.

Còn rất to gan lớn mật.

Yết hầu Chu Hành Diễn khẽ động, hàm dưới anh căng chặt, ôm người đặt xuống ghế sofa, một tay bắt lấy tay cô đặt lên trên đỉnh đầu, cả người áp xuống.

Tay còn lại giữ lấy vòng eo mảnh khảnh kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt theo từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống, dọc theo trán đến chóp mũi rồi vành tai. Anh nhẹ ngậm lấy dái tai của cô một lát, rồi bờ môi nhẹ dừng ở phía sau tai cô.

Nơi đó có một vết sẹo rất rõ ràng, vừa dài lại hẹp khiến người ta giật mình.

Động tác Chu Hành Diễn dừng lại, cánh môi vẫn dán lên tai cô, cả người không nhúc nhích.

Bàn tay đang giữ lấy tay cô không khỏi dùng sức siết chặt hơn đôi chút, lồng ngực khẽ phập phồng.

Hướng Ca thở dài một tiếng, một tay ôm lấy lưng anh, nhẹ giọng lên tiếng: “Không sao đâu, chuyện đã qua rồi, em cũng không để ý mà.”

Chu Hành Diễn không nhúc nhích, thật lâu sau, cánh môi kia mới đặt một nụ hôn thật dài lên đấy, rồi dần dần di chuyển xuống dưới.

Từ đầu đến cuối đều nhẹ tựa như bông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.