-“Đáng.” -Nam nhân không do dự tiếp lời. -“Vì Nguyệt nhi, cái gì cũng đáng.”
Câu nói cương quyết và không hề do dự như vậy khiến Âu Dương Khuynh Nhan trong lòng không khỏi sinh ra vài phần đố kị.
Thiên Minh Nguyệt, ngươi đã chết rồi sao vẫn còn có thể khiến Duệ ca thương nhớ tới vậy?
Mà một lần thương nhớ, một lần chờ đợi là hơn năm trăm năm...
Âu Dương Khuynh Nhan hai tay giấu trong áo nắm chặt, treo lên chiếc mặt nạ tươi cười, nàng rời đi.
Tiêu Quân Duệ,vì một nữ nhân không biết đến ái tình mà bỏ đi chức vị tộc
trưởng Hồ tộc, bỏ năm trăm năm tuổi đời chờ đợi nhưng cuối cùng nhận
được cũng chỉ có lời cảm tạ khách sáo từ nàng...
Như vậy đáng sao?
Vậy, ta yêu huynh nhiều như thế,cũng vì huynh mà hết lòng tận tụy, tại sao
vẫn không có được trái tim huynh? Chẳng lẽ, ta cố gắng chưa đủ sao?
Một giọt nước mắt mặn chát lăn xuống theo góc cạnh mĩ lệ của gương mặt, thấm vào y phục rồi biến mất.
Một khi đố kị len lỏi vào trong tim, mọi sự cố gắng và nhẫn nại đều sẽ bị
phá hủy. Đặc biệt là khi vướng vào chữ 'tình', con rắn đó lại càng hung
bạo hơn bao giờ hết.
Vươn tay lau đi nước mắt, trong lòng hạ xuống quyết tâm.
Nếu không thuộc về Âu Dương Khuynh Nhan nàng thì ai cũng đừng mong có được!
Huynh muốn chờ nàng ta, ta sẽ khiến nàng hôi phi yên diệt,vĩnh viễn không được độ kiếp!
Nếu nàng ta sống lại, ta sẽ khiến nàng không thể rung động trước ái tình!Dù có làm huynh đau khổ đi chăng nữa, thì ta vẫn sẽ làm!
Âu Dương Khuynh Nhan ta xin thề!
Bước chân như được tiếp thêm khí lực, vận công, nàng đạp qua tầng tầng lớp lớp lá cây trong rừng.
Hiện giờ nàng phải đi tìm Tiêu Thiên Khởi trước, Duệ muốn gặp hắn...
Đợi thân ảnh nàng khuất bóng sau hàng cây,một nam nhân lục y bước ra từ một cái cây gần đó.
Có thể rơi lệ vì Tiêu Quân Duệ, Nhan, xem ra trong lòng nàng hắn ta vẫn chiếm một vị trí đặc biệt nhỉ?
Nam nhân lục y lắc đầu cười khổ, có lẽ nàng chẳng bao giờ nhận ra được tình cảm của hắn đi...
Thật là ý trời trêu người.
Nam nhân mỉm cười tự giễu, phụ thân, quả đúng như những gì người nói...
Tình là một loại độc dược một khi sa vào là không có lối thoát, vũng vẫy chỉ làm ta càng lún sâu hơn thôi. Một khi đã bị ‘tình’ chi phối, lý trí chỉ là đồ bỏ đi.
Phụ thân, người nói mẫu thân động lòng với nam nhân khác mà bỏ người...
Không lẽ, ta cũng vậy sao?...
---------------------------------------------------------
Trên Tây Vực do có độc khí nồng đậm nên những người nơi đây đã dùng tài năng của mình để chế ra một loại hương có thể khu trừ độc khí. Nhà nhà đều
có một lư hương như thế để trừ độc, nếu không việc ngươi nắm tay Tử thần xuống Địa ngục là chuyện một sớm một chiều.
Đương nhiên, ở nơi gọi là Toà Giáo Thánh thì loại hương này được treo như đèn lồng.
Toà Giáo Thánh, tương tự như cung điện hoàng tộc của vua trên trung thổ,
nơi đây tập trung tất cả những thiên tài chế cổ, là nơi thương nghị của
vị các trưởng lão và cũng là nhà của Thánh nữ.
Bởi, người Tây Vực quan niệm, Toà Giáo Thánh là nơi gần với thần nhất, vì thế nên để người gần với thần nhất sống tại đó. Mà Thánh nữ chính là nữ nhi của thần.
Một thân ảnh bạch y cưỡi gió lướt qua hàng người canh giữ bên ngoài Toà Giáo Thánh.
Thấy được bóng ảnh trắng bay qua, ai cũng cúi đầu, cung kính hô: -“Cung nghênh Thánh nữ trở lại.”
Dường như đã quen với tình huống này, thân ảnh kia hờ hững lướt qua, bay vào bên trong.
Nhẹ nhàng tiếp đất ở vị trí cao nhất trong Dạ Thiên điện, Âu Dương Khuynh Nhan một thân bạch y ưu nhã ngồi xuống.
Ngay lập tức, một đám nữ hầu trên tay bưng điểm tâm nhẹ, dầu thơm...tiến vào.
Nàng cất giọng mệt mỏi: -“Phò mã gia Tiêu Thiên Khởi đâu?”
-“Bẩm, phò mã gia từ sớm đã đi thăm huynh trưởng của mình.” -Một nữ hầu nhanh nhẹn tiếp lời.
-“Đi rồi ư?” Kỳ quái, trên đường đi sao nàng không đụng mặt hắn?
-“Vâng. Ngài ấy còn mang một gốc Tuyết liên theo.”
-“Được rồi, ta biết rồi. Kêu người bảo Nhị trưởng lão cho ta một túi hương an
thần. Các ngươi lui hết đi, ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.” -Nàng phất tay
ra hiệu.-“Dạ.” -Một đám nữ hầu khuất dần sau khi cánh cửa lớn nặng nề đóng lại.
Thật là mệt, có lẽ nàng nên ngủ một chút...
Chỉ là, hy vọng không mơ thấy...
Giấc mơ đó...
----------------------------------------------------------------------
Sau khi thân ảnh Âu Dương Khuynh Nhan bị hàng cây cao lớn che khuất, nam
nhân lục y hay chính là người tên Tiêu Thiên Khởi mà nàng đang tìm,
chỉnh lại vạt áo trước ngực và phủi đi một chiếc lá vàng úa vướng trên
tay áo.
Xong, hắn mở chiếc quạt giấy trong tay, một bộ hoa hoa công tử, phong lưu tiêu soái đi tới căn nhà của Tiêu Quân Duệ.
'Cốc, cốc', -“Đại ca, đệ vào được chứ?” -Hắn lịch sự gõ cửa.
-“Vào đi, cửa không khoá.”
Nghe thế, Tiêu Thiên Khởi đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt hắn đầu tiên chính
là một nam nhân vận huyền y thêu những đường mây tối màu, đôi mắt hổ
phách đặc trưng của Hồ tộc, gương mặt yêu nghiệt đến cả nam nhân cũng mê mẩn đang ngồi thẫn thờ ở đầu giường, đôi mắt vô định nhìn vào khoảng
không.
Nam nhân kia không nói chuyện, hắn cũng không hé răng nói
một chữ nào. Bầu không khí im lặng tới mức cả tiếng kim rơi cũng có thể
nghe thấy.
Cuối cùng, nam nhân huyền y lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này:
-“Ta có nên dùng lễ tham kiến đệ không?”
-“Không cần thiết đâu Đại ca...” -Tiêu Thiên Khởi ngồi xuống một cái ghế gần
đó. -“...Hiện giờ phụ thân đã gần đất xa trời, huynh không định về thăm
lần cuối sao?”
Tiêu Quân Duệ hừ lạnh, giọng khinh bỉ: -“Chết là
tốt. Năm đó lão già đấy đuổi ta đi không có nói ta phải về thăm lão khi
lão hấp hối.”
Tiêu Thiên Khởi im lặng rót trà không nói lời nào.
-“Đệ đừng suốt ngày đứng về phía ông ta. Có nhiều chuyện ông ta giấu huynh
đệ ta, thí dụ như việc mẫu thân biến mất...” -Tiêu Quân Duệ nói xong lời này,hài lòng khi thấy hắn(TTK)dừng lại động tác trên tay.
-“Là sao?” -Tiêu Thiên Khởi nhíu mày nhìn Tiêu Quân Duệ như chờ đợi đáp án.
-“Có phải ông ta nói với đệ mẫu thân vì động lòng nam nhân khác mà rời đi?”
‘Gật’
-“Có phải năm đó mẫu thân tuyệt tình thu dọn hành lí rời đi, mặc cho phụ
thân ‘đáng thương’ quỳ xuống khóc lóc cầu xin nàng ở lại?”
‘Gật’
-“Có phải mẫu thân trước khi đi đã dõng dạc tuyên bố ‘Ngươi không xứng làm
phu quân của ta’ rồi đánh ông ta một chưởng suýt tàn phế?”
'Gật'
-“Hahaha...”
-“Huynh cười cái gì?” -Tiêu Thiên Khởi mày nhíu lại, khó hiểu nhìn hắn(TQD).
-“Đệ thực ngốc, bị lão ta lừa bao nhiêu năm qua mà vẫn hết lòng tin tưởng...” -Tiêu Quân Duệ khẽ cong môi trào phúng.
-“Lừa? Vớ vẩn, đó là phụ thân thân sinh của ta, sao người có thể...”
Tiêu Quân Duệ không kiên nhẫn cắt ngang: -“Được rồi, không cần nói nữa! Ta
biết đệ tôn trọng nghĩa phụ tử, ta có nói đệ cũng không tin. Chẳng qua
trước khi đi ta muốn đưa cho đệ...” -Hắn đang nói, mặt mày bỗng nhiên
trắng bệch, hai tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu.
-“Huynh làm sao vậy?” -Thấy gương mặt Tiêu Quân Duệ ngày càng trở nên trắng bệch, hắn(TTK) lo lắng hỏi.
Tiêu Quân Duệ định mở miệng nói chuyện thì một cỗ tanh ngọt lại xông lên đến cổ họng, hắn phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
-“Ca ca...” -Trong mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng Thiên Khởi la thất thanh.
-----------------------------------------------------
-“Một đám phế vật! Có một lão già mà cũng để sổng được! Ta nuôi các ngươi
thật hao tốn bao nhiêu của cải!”-Âu Dương Khuynh Nhan nộ khí chỉ vào một đám thập nhị nữ nhân đang quỳ dưới đất, sắc mặt mỗi người đều bất hảo.
-“Thánh nữ tha tội. Chỉ là lần này tỉ muội chúng ta bế quan, những tưởng lão
không thể thoát được, ai ngờ...” -Một nữ nhân vận bộ y phục màu lục nhạt lên tiếng.
-“Câm mồm!” -Âu Dương Khuynh Nhan cắt ngang lời nàng
ta -“Nội trong một tháng nếu lão ta không chết thì các ngươi sẽ trở
thành vật hiến tế! Các ngươi tự mình chọn đi!”
-“Xin người yên tâm, lão già đó một tháng sau sẽ không thể nhìn thấy mặt trời được nữa!” -Ðám nữ nhân đang quỳ đồng thanh hô.
-“Hừ, tốt nhất là như thế, nếu không...” -Ánh mắt nàng trở nên ngoan độc -“Thiên nữ không cần tồn tại nữa!”
-“Tuân mệnh!” -Dứt lời, một đám nữ nhân liền dời đi.