“Nếu đến một thành phố khác, có ánh sáng đèn nhưng lại không có đom đóm, chẳng phải cũng thế sao? Cậu là người tham lam như vậy sao? Vừa muốn vừa có đom đóm lại vừa muốn ánh sáng đèn?”
Hình như cậu ta đã hỏi vặn được tôi, tôi có phải là người tham lam không nhỉ?
Vừa muốn có ánh đèn, lại vừa muốn có đom đóm?
Có lẽ... đúng vậy...
Nhớ lại lúc ở bến xe buýt, khi cả Triệt Dã và Hứa Dực đều đứng trước mặt, trong đầu tôi cũng từng nảy ra ý nghĩ “nếu họ đều có thể ở bên mình thì tốt quá”.
Không muốn lựa chọn, không muốn mình phải mâu thuẫn và do dự, không muốn mất đi bất kỳ ai.
Đúng là trước đây, trong đầu tôi đã tồn tại suy nghĩ tham lam ấy.
“Muốn có cả hai...” Cậu ta ngập ngừng, ánh mắt long lanh nhìn tôi. “Như vậy có phải là tham lam không?”
“...”
Đúng vậy, như thế có phải là tham lam không nhỉ?
Giữ cả hai người họ lại, liệu có khiến họ đau khổ không?
Như thế liệu có phải là sự thương hại, liệu có phải là sự mất mát không?
“Khi đứng trước ánh sáng đèn thì nghĩ đến đom đóm, khi đứng trước đom đóm lại nghĩ đến ánh đèn. Thực ra cũng giống nhau cả thôi. Nhưng với tôi, lại hoàn toàn khác nhau.” Vừa nói, cậu ta vừa cười khẽ, chắc cậu ta đang nghĩ đến chuyện gì vui lắm.
“Vì sao thế?”
“Bởi vì tôi biết thứ mình muốn là đom đóm, nên tôi không nghĩ đến ánh đèn, cũng không bao giờ có ý nghĩ phải có cả ánh đèn và đom đóm.” Vừa nói, cậu ta vừa cho con đom đóm mới bắt được vào lọ thủy tinh. “Chúng ta sẽ chỉ thấy hạnh phúc khi biết mình muốn gì và có được điều mình muốn, đúng không? Chứ không phải tưởng rằng mình có rất nhiều, nhưng trên thực tế, lại không biết chính xác là mình thực sự cần thứ gì.”
Lúc này đây, tôi thấy nụ cười của cậu mang hàm ý sâu xa đến vậy.
Liệu có phải cậu ta muốn nói cho tôi biết điều gì không?
Ôi!
Chính bản thân tôi cũng không biết mình thực sự muốn gì, nhưng tôi cũng đâu cần phải nói rõ điều gì đó cho một người xa lạ.
Thôi thì, tốt nhất là mau chóng giúp cậu ta bắt đom đóm thôi.
Nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại như gợn sóng, không thể tĩnh tâm được.
Hay chắc tại vì cảnh tượng nơi đây trông quen thuộc quá.
Triệt Dã, nếu mình không tìm đươc Hứa Dực, liệu cậu có giận mình không? Cậu có giận vì mình đã đồng ý với cậu là sẽ tìm bằng được cậu ấy mà đến giờ vẫn chưa tìm được không?
Tôi đã tự nhủ là sẽ không nhớ đến Triệt Dã, vậy mà trong phút yếu lòng này, tôi lại không kiềm chế nổi cảm xúc của mình...
“A! Bên kia còn nhiều hơn kìa! Bọn mình sang bên đó xem nhé!”
“Chỉ là đom đóm thôi mà, có cần phải hưng phấn đến thế không?”
“Này, đồ ngốc!”
“Cái gì? Đừng làm phiền! Mình đang bận!''
“Này, đồ ngốc!”
“Nguyên Triệt Dã! Đã nói là đừng có gọi mình là đồ...”
“Xòe tay ra, mình có cái này cho cậu.”
“Cái gì?”
“Cẩn thận, chúng rất thích bay nhảy đấy.”
...
Cũng vào một đêm tối mịt không một ánh sao như thế này, cũng ở một nơi đom đóm bay lượn lập lòe chiếu sáng cả một vùng trời, cũng khuôn mặt nghiêng nghiêng yên tĩnh khiến lòng người xúc động.
Tất cả mọi thứ, đều quá trùng khớp.
Lòng tôi như ấm lại, đầu óc như đang trong cơn mê bởi cảnh tượng trước mặt. Bỗng dưng tôi cất lời như trong cơn mộng du: “Triệt Dã, nếu lúc này cậu có mặt ở đây, nhất định cậu sẽ giúp mình đúng không?”.
Chắc chắn cậu sẽ lại mắng mình là “Đồ ngốc”, sau đó cậu sẽ đưa mình quay trở lại chuyến xe Fly.
“Vừa nãy cậu nói gì thế?” Cậu ta bỗng chốc thay đổi sắc mặt, đứng im như một bức tượng đá. Cậu ta tò mò nhìn tôi rồi tuyên bố dõng dạc: “Được rồi, tôi sẽ đưa cậu ra bến xe ngay bây giờ!”.
“Không bắt đom đóm nữa sao?” Tôi ngẩn người nhìn cậu ta, sao đột nhiên cậu ta lại phản ứng mạnh đến vậy cơ chứ?
“Chẳng còn tâm trí để làm việc ấy nữa!” Mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói không còn nhẹ nhàng nữa, rõ ràng cậu ta có vẻ không vui.
Liệu có phải vì những gì tôi đã nói lúc nãy không?
Nhưng ban nay tôi có nói gì động chạm đến cậu ta đâu.
Cậu ta dẫn tôi đi một con đường khác hẳn với con đường tôi đi lúc trước.
“Sao không dẫn tôi quay lại con đường ban nãy?”
“Bởi vì tôi phải hoàn thành công việc trước khi trời sáng.” Cậu ta vẫn cúi mặt trả lời tôi.
“Thế chả lẽ cậu không thể đưa tôi trở lại bên xe buýt trước được hay sao?”
Cậu ta không trả lời, đưa tôi rẽ vào một lối ngoặt rồi dừng lại. Đến khi tôi sánh đôi cùng cậu ta, cậu ta mới chỉ tay ra phía trước nói: “Ngay phía trước đấy”.
Hả? Cậu ta nói, cứ đi thẳng là có thế đến bến xe sao?
“Nhưng...” Tôi không hiểu. “Đi theo lối ban nãy thuận tiện hơn nhiều mà. Đường này phía trước làm gì có đèn, tối quá đi mất!”
Cậu ta nhướng mày.
“Thật đúng là ngốc, vì rất tối, cho nên tôi mới phải chiếu sáng cho những ngọn đèn, đó chính là công việc của tôi.”
Cậu ta giơ cao lọ thủy tinh trong tay.
“Cậu quên rồi à? Đây là công việc của tôi mà. Nếu tôi có thể thắp sáng tất cả các ngọn đèn trong thành phố này, thì những người đi qua đây không may bị lạc đường như cậu sẽ không phải lo lắng, sợ hãi nữa.”
Nghe cậu ta nói điều này, tôi không thể không nhìn lại cậu ta một lần nữa.
Cậu ta dù không mấy lịch sự, hơn nữa còn dễ khiến người ta bực bội, nhưng lại vô cùng tốt bụng.
Trong khi nghĩ như vậy, cậu thanh niên bên cạnh đã đi đến ngọn đèn phía trước, mở lọ thủy tinh, lấy ra một con đom đóm.
Con đom đóm như đã biết nhiệm vụ cao cả của mình, nên vừa được thả ra, nó đã từ từ bay cao, bay cao, sau đó...
Ngọn đèn đã được thắp sáng.
Tất cả những ngọn đèn trên con đường ban nãy tôi đi chắc cũng được cậu thắp sáng như thế này. Tối nào cậu ta cũng một mình cần mẫn hoàn thành công việc này trong một thành phố trông vắng không có lấy một ánh sao này sao?
Lẽ nào cậu ta thực sự không có lúc cảm thấy một mỏi hay cô đơn sao?
Tôi không tin, không thể tin nổi.
Trong lúc tôi còn đứng đó mải mê với suy nghĩ mông lung của mình, cậu ta đã thắp sáng ngọn đèn thứ hai, rồi thứ ba...
Ánh sáng màu cam dịu nhẹ lấp lánh rọi xuống phố, lòng người cũng như được sưởi ấm hơn.
“Này! Cậu còn đứng đần ra đấy à?”
Tôi chu miệng, không nói được gì. Chỉ dừng lại một tí thế mà đã bị cậu ta giục ngay rồi. Tôi vội vàng chạy theo sau.
“Cứ vừa đi vừa thắp đèn thế này, lúc nào mới đến được bến xe chứ?”
“Đương nhiên rồi.”
“Thế này nhé, cậu hãy giúp tôi thắp đèn đi.” Nói rồi, không biết cậu ta lôi đâu ra một lọ thủy tinh nữa, chia số đom đóm ra làm đôi, đưa cho tôi một lọ.
“Rồi, giờ cậu chỉ cần đứng dưới mỗi ngọn đèn, thả một con đom đóm ra để nó bay lên là được.”
Hừ...
“Cậu vội lắm à?”
“Nghe có vẻ đơn giản nhỉ?”
“Thì vốn rất đơn giản mà.”
Thôi đi, cậu có thể bỏ cái kiểu nhìn châm chọc ấy đi được không!
“Nếu vội thì hãy mau chóng tiến hành đi.”
Mỗi ngọn đèn được thắp sáng nghĩa là sẽ không nhìn thấy một con đom đóm nữa. Ánh đèn màu cam ấm áp rọi xuống, dường như có thể soi sáng đến tận đáy mắt vậy.
Những ánh đèn nơi đây có lẽ là nơi ấm áp duy nhất của thành phố này.
Và chàng trai đang vui vẻ nhìn những con đom đóm bay lên không trung kia lại chính là người duy nhất tạo ra sự ấm áp cho thành phố này sao?
Cậu đã thắp sáng ngọn lửa ấm áp cho những người qua đường như tôi bằng sự cô đơn của mình sao? Nhưng...
“Thật sự cậu chưa từng nghĩ cậu sẽ ra đi sao?”
Cậu ta vừa xoa nhẹ vào lọ thủy tinh vừa như đang suy nghĩ điều gì.
“Cậu mong tôi sẽ ra đi sao?”
Không... Tôi chỉ cảm thấy cậu ta cứ một thân một mình bước đi trong cái thành phố tối tăm, tĩnh mịch này thì thật là cô đơn. Tôi chỉ cảm thấy cậu ta cần một người bạn đồng hành, cũng như con đom đóm lập lòe thắp sáng để xua đi bóng tối lạnh lẽo, một người bạn để xua đi cảm giác cô đơn đang vùi sâu trong lòng cậu ta.
Có lẽ tận sâu đáy lòng, cậu ta cũng hy vọng có một người đồng hành.
Thế nên cậu ta mới đề nghị tôi giúp cậu ta bắt đom đóm chứ.
Vì hy vọng, thế nên cậu ta mới chọn một con đường khác xa hơn để đưa tôi ra bến xe buýt.
Và vì thế nên cậu ta mới để tôi cùng thắp sáng những ngọn đèn đường...
Đúng rồi, chắc lúc này cậu ta vẫn đang đợi câu trả lời của tôi.
“Tôi...” Tôi đắn đo một lúc rồi lại nói sang chuyện khác. “Đây là công việc của cậu mà.”
“Là như vậy ư?” Xem ra cậu ta có vẻ hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng che giấu đi bằng một nụ cười vui vẻ. “Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra đi.”
Cậu ta nhìn vào mắt tôi. Dù nhìn cậu ta cười có vẻ rất rạng rỡ, nhưng đằng sau nụ cười ấy lại chất chứa nồi buồn nặng trĩu. Ánh đèn vàng rọi xuống mờ ảo, tạo nên bóng tôi lờ nhờ trên khuôn mặt cậu. Cậu ta nhìn về phía sau lưng tôi, ánh mắt xa xăm.
Không khí bỗng chốc im ắng lạ thường.
“Thực ra nơi này rất ít người đi qua, đúng không?”
“Ừ, cậu là người thứ ba... có lẽ là thứ hai. Phải lâu lắm mới có một người qua, mặt mũi người ta thế nào, chắc tôi chẳng nhớ nổi nữa.”
“Có khi sau tôi, có thể chẳng còn ai đi qua đây nữa đâu nhỉ?” Bỗng dưng tôi cảm thấy lo lắng. Vậy thì chẳng phải từ nay về sau cậu ta sẽ phải sống cô đơn một mình mãi sao?
“Ừm, cũng có thể.” Cậu đi đến một ngọn đèn nữa rồi lại mở lọ thủy tinh lấy ra một con đom đóm.
Lại một ngọn đèn nữa được thắp sáng.
Nhìn cái bóng dáng ấy, tôi dường như đã nhìn thấy được cả những tháng ngày dài đằng đẵng sau này của cậu ta.
Trời tối, trời sáng. Đèn đường, đom đóm, cậu ta.
“Chẳng phải cậu rất vội sao?” Bỗng dưng cậu ta quay lại nhìn tôi. “Chậm chạp như thế sẽ không kịp mất.”
Đi đến từng ngọn đòn, cậu ta lại thả ra một con đom đóm. Một lúc sau, cả đoạn đường đã được thắp sáng, bỏ lại bóng tôi phía sau lưng.
Cậu lặng lẽ làm công việc đơn điệu ấy, lòng tôi như lấy lại được cảm giác yên bình trước đây, thời gian cũng như ngừng trôi.
Lại rẽ một lối ngoặt nữa rồi tiếp tục đi thẳng.
Càng lúc càng nhiều những ngọn đèn được thắp sáng, mặc dù đom đóm chỉ phát ra những tia sáng yếu ớt, nhưng chút ánh sáng nhỏ nhoi ấy lại mang đến cho tôi sự ấm áp lạ thường trong màn đêm tĩnh mịch.
Thậm chí, trong một khoảnh khắc, tôi đã mơ hồ nghĩ, mơ hồ hy vọng con đường phía trước sẽ kéo dài mãi, dài mãi để tôi có thể mãi đồng hành cùng cậu ta trên con đường mang ánh sáng đến cho cả thành phố.
Nhưng con đường nào rồi cũng có điểm tận cùng. Khi ánh đèn ngày một nhiều hơn, con đường đã sáng hơn, tôi ngẩng lên, thấy phía không xa trước mặt chính là bến xe buýt công cộng mà chuyến xe Fly đang đỗ.
Từ đây, tôi đã thấp thoáng nhìn thấy bác lái xe đang ngoi ăn một loại quả gì đó.
“Kia có phải nơi cậu muốn tìm không?” Cậu ta dừng bước rồi quay lại hỏi tôi.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”.
“Mau đến đó đi.” Nói rồi, cậu ta đưa tay về phía tôi.
“Được rồi.” Hiểu ý cậu ta, tôi vội đưa lại chiếc lọ thủy tinh. “Trả đom đóm cho cậu này.”
Cậu ta dồn hai lọ đom đóm thành một, gõ nhẹ vào lọ thủy tinh rồi nói: “Thế này lại đông vui nhộn nhịp rồi nhé”.
Nhưng nụ cười trên môi cậu ta lúc này trông thật đau lòng. Cái vẻ buồn rầu ấy tự nhiên lại lây sang cả tôi, khiến lòng tôi cũng nhói đau theo.
Lúc này tôi rất muốn hỏi xem cậu ta có muốn tôi ở lại cùng không.
Nhưng hỏi như thế thật là đường đột.
“Nếu tặng chúng cho cậu...” Cậu ta vẫn tập trung nhìn những sinh vật nhỏ bé trong lọ thủy tinh, rồi hạ giọng hỏi. “Cậu có cần chúng không?”
Một lát sau, cậu ta mới đưa mắt nhìn tôi, thái độ rất chân thành.
Nhưng thắp sáng đèn cho thành phố bằng ánh sáng đom đóm chằng phải là công việc của cậu ta sao? Nếu giờ tặng đom đóm cho tôi, cậu ta sẽ lấy gì để thắp sáng đèn trong thành phố đây?
Nếu không có đom đóm, sẽ chẳng có ánh đèn, chẳng phải cậu ta sẽ càng cô đơn han sao?
Tôi do dự một hồi.
“Hi hi...” Đây có lẽ là tiếng cười đầu tiên của cậu ta từ lúc gặp tôi, sao mà nghe bi thương và bất lực vậy.
Cậu ta vừa cười vừa mở lọ thủy tinh ấy. Những con đom đóm như chim sổ lổng, ùa ra miệng lọ, rồi vội vàng bay lên.
“Cậu...” Tôi thoáng kinh ngạc, những con đom đóm ấy phải khó khăn lắm mới bắt được mà!
Trông cậu ta có vẻ buồn rầu.
“Dù có bắt được thật nhiều đom đóm, thì cũng chỉ để thắp sáng đường mà thôi, chứ không bao giờ tôi có thể bắt được con đom đóm mà cô ấy yêu quý.”
Cô ấy?
Tôi càng kinh ngạc hơn. Cô ấy mà cậu ta nói là ai? Là người đã từng tới đây trước tôi chăng?
Dù buồn rầu, dù cô đơn, dù đã từng nghĩ sẽ ra đi, nhưng cuối cùng vẫn ở lại, hết đêm này đến đêm khác bắt đom đóm để thắp sáng từng ngọn đèn đường. Liệu có phải cậu ta đang ở đây để đợi cô ấy xuất hiện một lần nữa không?
Thì ra cậu ta cũng đang chờ đợi!
Những con đom đóm ùa ra từ lọ thủy tinh đang từ từ tản ra, rồi bay ngày càng cao.
Chúng lấp lóe như những ánh sao trên bầu trời đêm, rọi sáng cả những giọt nưóc nơi khóe mắt cậu.
“Cậu...”
Cậu ta mỉm cười.
“Tôi sẽ tiếp tục bắt thật nhiều đom đóm để thắp sáng những ngọn đèn cho cả thành phố này.”
“Cậu có muốn lên xe với tôi không?” Không kìm nổi cảm xúc, tôi buột miệng hỏi cậu.
“Tại sao?” Cậu ta nhìn tôi thắc mắc.
Tôi nên trả lời câu ta thế nào nhỉ?
Tôi rất muốn nói: “Bởi vì tôi có thể trở thành bạn đồng hành của cậu”, nhưng nếu tìm thấy Hứa Dực rồi, tôi sẽ không thể tiếp tục đồng hành cùng cậu ta nữa, lúc ấy, cậu ta sẽ ra sao? Vì thế lúc này đây, tôi đâu thể nói thật với cậu ta những điều ấy.
Tôi đành ngại ngùng trả lời rằng: “Tôi... chỉ hỏi vậy thôi”.
Cậu ta lại cười. “Thật đúng là một câu trả lời hay. Thôi được, tôi sẽ đi cùng cậu.” Nói rồi, cậu ta sải bưóc nhanh hơn.
Việc này...
Thật đúng là một chàng trai kỳ lạ, kỳ lạ trong cả việc đưa ra quyết định.
Cả hai đang tiến đến trước cửa xe buýt Fly, bỗng nhiên cậu ta dừng bước.
“Sao vậy?” Tôi thắc mắc. Cậu ta dừng đột ngột làm tôi suýt ngã dúi dụi vào lưng cậu.
Cậu ta quay lại nói nhỏ: “Bác lái xe trông có vẻ hơi hung dữ, cậu lên trước đi”.
“Thật ra bác ấy rất tốt, đừng sợ.” Tôi cười khẽ, hóa ra không phải chỉ có tôi, mà người khác cũng phải sợ cái dáng vẻ nghiêm khắc của bác lái xe.
Tôi ung dung bưóc lên xe trước.
Tôi tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để tha hổ phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, trên xe vẫn trống không, Ơ? Sao cậu ta vẫn còn chưa lên nhỉ?
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cậu ta vẫn đứng bên ngoài xe. Tôi lo lắng hỏi: “Sao cậu còn chưa lên xe?”.
Dưới ánh đèn leo lét, hình ảnh cậu thật nhạt nhòa, như có thể tan biến vào màn đêm bất cứ lúc nào cùng với những con đom đóm ấy, tôi cảm thấy bất an, tim đập loạn nhịp.
“Bởi vì, đi cùng cậu...” Cậu ta bước đến gần cửa sổ, tay gõ nhẹ vào lọ thủy tinh đang ôm trong lòng, nụ cười như sương trắng. “Chỉ là nói thế thôi.”
Âm cuối trong câu nói của cậu sao kéo dài vô tận, lộ ra nỗi bi thương tột cùng, ngay cả màn đêm đen cũng như bị xé toạc ra tạo thành vết thương dài và sâu.
Trái tim tôi vô cớ bỗng quặn đau, nụ cười như sương trắng trên môi cậu ta trước mắt tôi sao ngày càng mờ nhạt, ngày càng nhạt nhòa...
Gần như trôi vào hư vô...
“Chỉ nói thế thôi sao?” Tôi buột miệng lặp lại, như một lời than thở, mất đi khả năng suy nghĩ.
“Ừ, chúc cậu lên đường may mắn.” Cái nhìn nơi ánh mắt cậu ta như xuyên vào tận sâu đáy lòng tôi, như nguồn nước đang chảy qua mặt tôi, nó ẩn chứa một thứ tình cảm sâu sắc không thể coi nhẹ.
Phút chia tay ấy thật không ngờ khiến tôi đau lòng đến độ không thốt thành lời.
Xe từ từ lăn bánh, cậu ta vẫn đang dõi theo tôi. Dù hình ảnh cậu ta đã dần tan biến, nhưng sao tôi vẫn cảm nhận thấy ánh mắt chứa chan tình cảm ấy vẫn đang dõi theo tôi, theo sát tôi suốt con đường dài.
Đột nhiên, tôi bỗng thấy trống vắng lạ thường.
“Nha đầu ngốc.”
Bác lái xe vừa cho quả anh đào vào miệng, đúng là không để ngơi cái miệng bao giờ.
“Ừm!” Tôi nhẹ nhàng đáp lại, cảm giác đau đớn vô cớ chiếm cứ toàn bộ con tim.
“Chuyến xe Fly đi một mạch đến bến sau không dừng giữa đường, và chỉ tiến không lùi.”
“Bác ơi?” Tôi thẫn thờ gọi bác.
“Tôi đã nhắc cô rồi mà! Thật đúng là nha đầu ngốc!”
“Hình như bác đã nói với cháu câu này rồi thì phải.” Việc gì mà bác ta phải nhắc nhiều thế liệu có phải bác đang muốn ám chỉ điều gì không? Nhưng sao tôi không thể nào đoán ra được.
Bác lái xe đưa mắt nhìn tôi vẻ chán nản.
“Nha đầu ngốc thì vẫn mãi là nha đầu ngốc thôi!”
“Câu này bác cũng nói rồi đấy ạ.” Tôi cố xua tan cảm giác khác lạ trong lòng, mỉm cười.
Cuối cùng bác ta cũng bực mình, chẳng nói thêm gì nữa.
Tôi thấy tâm trạng hơi nặng nề, thế nên để tránh ánh mắt của bác, tôi leo lên tầng hai thả sức ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Hình ảnh chàng trai bắt đom đóm ban nãy đã mất hút vào trong màn đêm yên tĩnh, bên ngoài chỉ còn lại một khoảng không vô tận tối đen như mực.
Lúc này đây, không hiểu sao tôi lại thấy đau lòng, xót xa đến lạ kỳ.
Nhưng dù có buồn thương, có đau đớn, tôi cũng phải tiếp tục cuộc hành trình. Chưa tìm thấy Hứa Dực, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không ngăn cản được cuộc hành trình tìm kiếm của tôi.
Hơn nữa, tôi tin rằng, dù phải chờ đợi hay tìm kiếm, cuối cùng chúng ta cũng sẽ có được kết quả như mong muốn.