“Tôi phải làm gì để giúp cậu không buồn rầu như thế nữa...” Giọng nói của chàng trai đứng bên cạnh có vẻ như rất buồn phiền. Bỗng nhiên, như nghĩ ra điều gì đó, cậu vui vẻ hẳn lên. “Đúng rồi, tôi nghe nói, khi tâm trạng không được vui thì nên ăn kẹo, kẹo sẽ khiến tinh thần ta thêm hưng phấn, bởi vì kẹo ngọt, mà vị ngọt ngào dễ khiến con tim cảm động. Vừa hay đối diện đây có một cửa hàng kẹo, để tôi đi mua kẹo bông cho cậu nhé?”
Nói xong, cậu ta cất bước, đi lướt qua bên cạnh tôi, hướng về bên kia đường.
“Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch...”
Tiếng gì vậy?
“Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch...”
Là tiếng chuông đồng hồ vang lên.
Vang liên tục, càng lúc càng rõ hơn.
Tôi thẫn thờ ngẩng mặt lên, ánh mắt dần hướng lên cao hơn, cao hơn.
“Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch...” Tiếng kim đồng hồ chạy vừa chậm vừa vang, như xuyên thấu vào tai.
Ánh mắt tôi vẫn hướng lên trên mặt đồng hồ.
“Lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch...” Tiếng ba chiếc kim đồng hồ chạy cùng một lúc vang lên, giao nhau.
Lúc này, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác lo sợ tột cùng.
Như có chuyện gì khủng khiếp lắm sắp xảy ra vậy.
Bỗng nhiên, trong giây phút tiếng kim đồng hồ vang lên ngày một rõ ràng ấy, tôi đã nhìn thấy thời gian chỉ trên mặt tháp đồng hồ.
Kim giờ đang ở giữa số 4 và số 5, kim phút chỉ cách số 9 có một khoảng rất nhỏ.
Kim giây đang từ từ nhích qua số 6 rồi qua số 7...
4 giờ 44 phút 35 giây.
Có thứ gì đó ập xuống, giống như pháo hoa đang nổ trong đầu tôi vậy, rất nhiều cảnh tượng xuất hiện liên tục trong đầu tôi...
“... Cậu ta đã chết chưa?”
“... Sao nhiều máu thế?...”
“Hình như là chết rồi...”
...
“Nhưng, nơi đây lan truyền một truyền thuyết.”
“Truyền thuyết ư?”
“Ừm. Đây là chiếc đồng hố duy nhất trong thành phố này đấy. Truyền thuyết kể rằng, nếu có người nhìn được thời gian trên mặt đồng hồ thì thành phố này sẽ lập tức biến mất như chưa bao giờ tồn tại vậy.”
Mắt tôi mở to, người run lên vì sợ.
“Đừng!”
Tôi lắc đầu, lắc đầu thật mạnh!
Đừng, đừng, đừng!
Đầu tôi choáng váng như một chiếc lăng kính mất trọng tâm, ánh mắt nhìn cảnh vật trước mắt lúc mờ lúc tỏ. Lúc này, trước mắt tôi, hình ảnh của Hứa Dực lúc băng qua đường trước đây và hình ảnh của chàng trai mới quen kia hòa lại làm một.
Liệu cậu ta có bị...
Không! Tuyệt đối không thể để cậu ấy bị như vậy!
Tôi gắng gượng dốc sức chạy lên phía trước để níu tay cậu ta lại!
Tôi cố sức giữ bàn tay ấy như thể bất kỳ một sức mạnh to lớn nào cũng không thể tách nó ra được!
Tự nhiên bị giữ lại, cậu ta dừng bước, quay người lại nhìn tôi vẻ kinh ngạc hỏi: “Cậu sao thế?”.
Toàn thân tôi run lên. Tôi không trả lời, chỉ nắm thật chặt tay cậu ta, không để cậu ta rời tôi nửa bước chứ chưa nói là chạy sang đường.
“Mắt cậu sao thế? Đỏ hoe rồi kìa.” Cậu ta vừa dứt lời, nước mắt tôi trào ra không ngừng, như chiếc vòng cổ trân châu bị đứt dây, lăn dài trên gò má.
“Cậu đừng đi sang bên kia phố nữa nhé! Đừng đi nữa nhé!”
Tôi nói với cậu ta từng lời từng lời như sắp kiệt sức.
Cậu ta đưa tay định lau nước mắt cho tôi nhưng đưa lại gần rồi lại ngập ngừng rút lại. Im lặng một lúc lâu, cậu ta mới mở lời an ủi: “Tôi không đi nữa đâu... Cậu đừng khóc nữa nhé!”.
“Ừ! Đừng đi đâu đấy.” Tôi gật đầu, giọng có vẻ mạnh mẽ hơn. Nước mắt vẫn nghẹn ngào không ngớt.
Lòng tôi quặn đau, đau như thể giây phút tuyệt vọng đang đến gần.
“Tôi nghe lời cậu rồi mà.” Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi, như đang chờ tôi bình tĩnh lại.
Nhưng tôi không thể nào bình tĩnh được, chỉ suýt nữa thôi, thực sự chỉ suýt nữa thôi, có lẽ tôi sẽ mất cậu ta mãi mãi...
Bị bệnh và chết không biết có thể thay thế được nhau không nhỉ?
Nếu như có thể...
Vậy thì có phải, nếu tôi thay thế Triệt Dã để sang thế giới bên kia, thì người tôi yêu sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn như cô ấy mong muốn ?
Có phải là để có được câu đồng ý như trong lòng mong đợi, chỉ cần phải bày tỏ một tình yêu bền bỉ thì có thể có được không?
Nếu như có thể...
Thế thì trước khi tôi trao lại cuốn nhật ký này cho cô ấy, hãy cho phép tôi được ngang ngạnh bày tỏ thêm một lần nữa:
Hy Nhã, tớ yêu cậu!
Hứa Dực, sao cậu ngốc vậy, nếu cậu thật sự dám rời bỏ tớ đến một thế giới khác thì tớ quyết sẽ không tha thứ cho cậu đâu!
Chắc chắn tớ sẽ không đế chuyện tương tự như vậy lại xảy ra trước mắt tớ một lần nữa!
Vì thế...
“Hứa Dực, tớ không bỏ cậu, cậu cũng không được rời bỏ tớ đâu đấy!”
Tôi vừa nói vừa cố nuốt vị chát đang bị chẹn lại nơi cổ họng, nhìn chàng trai tốt bụng ấy bằng đôi mắt nhòa nước mắt, chỉ sợ trong chớp mắt cậu ta sẽ biến mất.
Một việc kỳ lạ đã xảy ra ngay trong giây phút ấy!
Ngay vào lúc tôi không kiềm chế nổi cảm xúc mà hét lên cái tên Hứa Dực thì cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi lạ thường như có ai đang dùng đũa thần để điều khiển nó vậy.
Trong đầu tôi vụt qua những ký ức như một tia sáng thoáng qua trong chớp mắt.
Hình ảnh cậu nhóc Tiểu Phi tôi đã gặp ở gần sân bay, người tặng tôi chiếc kẹo bông ngũ sắc mà bình thường cậu bé rất thích ăn, lại còn bắt tôi phải nói thích cậu, rồi khẩn cầu tôi cùng cậu đưa một bé gái bị lạc đường về nhà, và cầu xin tôi đừng bao giò rời bỏ cậu với vẻ rất khẩn thiết nữa.
Lại còn hình ảnh cậu bé đáng ghét tôi gặp trong trung tâm mua sắm, cứ nhất quyết đòi chiếc đàn guitar trong tay tôi. Rõ ràng mẹ cậu ta còn ở đó mà vẫn bướng bỉnh đòi tôi phải tham gia trò chơi dành cho mẹ con với cậu ta.
Và hình ảnh chàng trai tên Wing được cứu ra khỏi chiếc xe bị bốc cháy, vì gia đình phản đối việc thành lập ban nhạc nên mới có suy nghĩ tự tử. Sau khi được tôi khuyên nhủ vài điều, lại nhờ tôi cùng cậu ta đi gặp cha mẹ cậu ta để xin lỗi nhưng bị tôi từ chối nên thất vọng bỏ đi.
Còn cả hình ảnh chàng trai một mình đợi hoàng hôn trong công viên hoa anh đào ấy nữa.
Rồi hình ảnh chàng trai đã biết là bị bệnh dạ dày không ăn được đồ thiếu vệ sinh, nhưng vì thích một cô gái và muốn có nhiều thời gian ở bên cô ấy mà quyết tâm bỏ ngoài tai lời bác sĩ dặn để đi ăn đồ hàng rong vỉa hè. Và giờ là hình ảnh chàng trai tốt bụng đã nói cho tôi biết truyền thuyết “Chung điểm bất kiến” đang đứng ngay trước mặt tôi đây...
Mỗi người tôi đã gặp ở từng bến xe rõ ràng đều chính là Hứa Dực!
Nhưng tại sao mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi, những khuôn mặt ấy lại lạ lẫm đến độ khiến tôi không thể nào nhận ra được cậu ấy? Có phải cậu ấy đang giận tôi nên muốn kiểm tra tình cảm của tôi? Hay cậu ấy đang cố trốn tránh để tôi không thể nhận ra cậu ấy. Cậu ấy hy vọng tôi sẽ nhận ra cậu ấy bằng chính trái tim mình?
Vậy mà tôi đã không nhận ra! Vậy mà đã hết lần này đến lần khác tôi bỏ qua cậu ấy, coi cậu ấy như một người khách qua đường. Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra người mà cậu ấy ngồi đợi trên bãi cỏ cạnh hồ chính là tôi. Thì ra cậu ấy đã cầu nguyện trên dải bùa nguyện ước, hy vọng sẽ gặp được người đầu tiên, đó chính là tôi!
Vậy mà đến tận lúc này tôi mới nhận ra.
Để có cơ hội ở bên tôi nhiều hơn, dù không thể ăn đồ ăn quán hàng rong vỉa hè, cậu ấy vẫn vui vẻ kéo tôi đi cho tôi thưởng thức những món ăn tôi yêu thích. Rõ ràng đó chính là hình ảnh của Hứa Dực.
Sao tôi lại ngốc nghếch như vậy cơ chứ? Sao lại bỏ mặc cho Hứa Dực đi lướt qua tôi hết lần này đến lần khác như vậy chứ?
Lẽ nào những câu nói kỳ lạ của bác lái xe đã nói với tôi mỗi lần lên xe đều là để nhắc nhở tôi, vậy mà tôi vẫn không nhận ra để Hứa Dực phải bao lần thất vọng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt chàng trai trước mặt, đôi mắt ấy vô cùng thân quen, giúp tôi nói với vẻ quả quyết: “Hứa Dực, là cậu! Đúng là cậu rồi!”.
Sự kinh ngạc trong mắt cậu ấy dần chuyển sang niềm vui và sự ngỡ ngàng. Cậu ta không dám tin hỏi lại: “Người cậu đang tìm chính là tớ ư?”.
“Ừ, đúng vậy. Tớ đã tìm cậu lâu lắm rồi.” Tôi vội vàng gật đầu, người run lên vì sung sướng.
Thật may, lần này tôi vẫn kịp để giữ cậu lại.
Thượng đế con cảm ơn Người! Cảm ơn Người đã không để Hứa Dực một lần nữa rời bỏ con.
“Hứa Dực...” Tôi nắm thật chặt tay cậu ấy.
“Tớ không cần kẹo bông đâu, tớ không cần kẹo bông nữa đâu, cậu đừng rời bỏ tớ!”
Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ, nỗi buồn trong mắt dần tan biến đi.
Như thể cậu ấy sống chỉ để chờ đợi câu nói này của tôi thôi vậy. Cậu ấy nói với tôi bằng giọng khàn khàn chứa chan tình cảm sâu lắng.
“Được mà, Hy Nhã nói không cần thì không cần.”
Mọi thứ xung quanh như rời xa. Trong khoảnh khắc này, trong lòng chúng tôi chỉ có duy nhất hình ảnh của người kia mà thôi.
Phải một lúc lâu sau, tôi mới dần bình tĩnh trở lại.
“Hãy nói cho tớ biết đi, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước là thế nào?” Tôi không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa, lên tiếng hỏi.
Rõ ràng hành trình của tôi được thực hiện bằng xe buýt, vậy mà không hiểu sao tôi lại có thể gặp cậu ấy ở nhiều thời điểm khác nhau như vậy.
“Hy Nhã vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện sao? Tại sao xe buýt lại có tên là chuyến xe Fly? Đó là vì... nó được đặt bằng tên của tớ chứ sao. Những thời điểm, những bên đỗ nó đã đi qua đâu phải là không gian và thời gian bình thường, đó chính là những thời điểm, những không gian chỉ của riêng tớ thôi. Fly nghĩa là bay lượn, tên của mình là Dực, cũng là bay lượn đấy thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Tôi giận mình vì đã nhận ra điều đó thật muộn màng, nhưng tôi lại nghĩ ngay ra điều gì đó. “Vậy ý của cậu là những chuyện xảy ra với các chàng trai tớ gặp ở mỗi bến xe đều là nhưng chuyện đã từng xảy ra trong đời cậu đúng không?”
“Đúng vậy! Hơn nữa đối với tớ, đều là những thời khắc vô cùng quan trọng.” Hứa Dực gật đầu, cười vẻ gượng gạo, “Tớ thật ích kỷ, luôn so đo nghi ngờ, vì người mà cậu gặp đầu tiên không phải là tớ. Nếu người cậu gặp đầu tiên là tớ, thì có lẽ tớ sẽ không phải lo sợ rằng cậu chỉ coi tớ là người thay thế Triệt Dã. Thế nên, tớ luôn hy vọng hồi ức của tớ luôn xuất hiện hình ảnh của Hy Nhã.”
“Nhưng tại sao tớ lại không nhận ra cậu? Tại sao rõ ràng cậu biết đó là tớ, mà lại không xuất hiện? Tại sao thế?” Tôi lo lắng hỏi.
Ngộ nhỡ lần này tôi lại không nhận ra cậu ấy thì sao?
Đây đã là bến đỗ cuối cùng rồi, nếu cậu ẩy biến mất cùng với thành phố này, tôi sẽ hận mình cả đời mất!
Hứa Dực, cậu thật là ngốc.
“Bởi vì, tớ cho rằng người cậu muốn tìm là... Triệt Dã. Bởi vì, cậu đã gặp cậu ấy trước tớ, và cậu đã thích cậu ấy trước tớ, ngay cả trong giấc mơ, cậu ấy cũng xuất hiện bên cậu sớm hơn tớ, thế nên, tớ sao dám nhận chứ.” Dù nụ cười trên môi cậu trông thật rạng rỡ, nhưng trong đáy mắt ấy vẫn ẩn chứa nỗi u buồn.
Tôi nên nói gì lúc này đế cho cậu ấy bớt buồn nhỉ?
“Thì ra, cậu mới chính là đồ ngốc!”
“Hy Nhã cũng cảm thấy vậy sao? Hi hi, tớ ngốc lắm sao? Chỉ vì tớ tự ti, vì không đủ tự tin để nói với chính mình rằng Hy Nhã ở bên mình không phải vì cảm kích với tình cảm của tớ mà thực sự là vì cô ấy thích mình, chính vì suy nghĩ ấy mà tớ đã lẩn trốn.”
Nghe những điều cậu ấy nói, tôi bỗng hiểu ra những điều lạ lùng mà những chàng trai tôi đã gặp ở mấy bến xe trước đã nói.
Thì ra đó đều là tâm ý sâu sắc mà Hứa Dực muốn thổ lộ với tôi bấy lâu nay...
Nào là chuyện không bao giờ muốn rời xa, về việc thích một người, rồi cả chuyện chờ đợi hy vọng, và đến chuyện thắp sáng đường cho cả thành phố nữa...
Thì ra tất cả những chuyện ấy đều là tâm ý sâu xa Hứa Dực đã giữ kín trong lòng, những lúc ấy mới thổ lộ cùng tôi. Chỉ vì lúc ấy tôi không hiểu ra mà thôi.
“Hy Nhã, cậu biết không? Đây là bến đỗ cuối cùng của chuyến xe Fly và cũng là bến đỗ cuối trong quỹ thời gian của tớ. Nếu ban nãy cậu không nhận ra tớ và giữ tay tớ lại, thì có lẽ lúc đó, tớ đã biến mất ngay trước mắt cậu, biến mất vĩnh viễn rồi.”
“Biến mất vĩnh viễn?” Lòng tôi quặn đau đến ngạt thở.
“Nghĩa là tớ sẽ lên thiên đường, trở thành thiên sứ luôn chở che bảo vệ cho Hy Nhã.”
“Tớ đâu cần thiên sứ nữa!” Tôi hét lên. “Thiên đường đã có Triệt Dã là thiên sứ rồi, đủ lắm rồi, tớ không cần cậu làm thiên sứ cho tớ nữa! Tớ không cần!”
Cậu ấy bật cười vẻ thật ung dung mà lại rất đáng yêu.
“Được rồi tớ xin nghe theo lời cậu, Hy Nhã ngốc ạ.”
Nhưng tại sao đến giờ tôi vẫn cảm thấy bất an? Tại sao tôi luôn cảm thấy có gì đó chưa thật hợp lý thì phải...
“Đúng rồi, còn bác lái xe? Bác lái xe trên chiếc xe thời gian của cậu, bác ấy là ai vậy?”
“Bác lái xe?” Cậu ta thẫn thờ một lúc rồi như nghĩ ra điều gì. “Cậu thử suy nghĩ kỹ lại xem, cậu quen bác ấy đấy.”
Quen ư?
Lần đầu tiên gặp bác lái xe, tôi đã cảm thấy bác ấy rất thân thiết. Mặc dù nét mặt bác không có chút thiện cảm nào nhưng đôi mắt lại rất hiền hậu, độ lượng, bao dung với tất cả mọi chuyện.
Bác thường xuất hiện vào những thời khắc quan trọng để cứu tôi.
Mặc dù lúc nào bác cũng tỏ ra nghiêm khắc, thỉnh thoảng có thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm bác dành cho tôi. Nhờ thế mà tôi lờ mờ đoán được mục đích của bác không phải là để lái xe mà là để bảo vệ tôi.
Bảo vệ bất cứ lúc nào, bất cứ thời khắc nào, không chút đắn đo, không mảy may suy nghĩ.
Trên thế giới này, người đối với tôi như vậy chỉ có một mà thôi.
Người dồn tất cả tình yêu và tuổi thanh xuân cho tôi, người đó chính là người cha yêu quý của tôi.
Như choàng tỉnh lại sau cơn mê, tôi mở to mắt sung sướng nhìn Hứa Dực.
“Là bố? Bố tớ ư?”
“Ừ.” Hứa Dực mỉm cười gật đầu.
Tôi vội vàng quay người nhìn quanh. Ban nãy chạy một hồi tìm kiếm, cũng chẳng thấy bác lái xe luôn miệng ăn hoa quả ấy đâu. Từ lúc tỉnh giấc xuống xe, tôi đã không nhìn thấy bác ấy rồi, không hiểu là bác ấy đi đâu nữa.
“Cậu không tìm thấy bác ấy đâu.” Hứa Dực nói nhỏ.
Tôi giật người quay lại.
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì nhiệm vụ bảo vệ Hy Nhã đến bến cuối cùng của bác ấy đã hoàn thành rồi mà.”
“Nhưng, nhưng mà tớ...”
“Hy Nhã!” Hứa Dực nhẹ nhàng ngắt lời tôi. “Thực ra bọn mình tìm thấy nhau ở đây chưa chắc đã phải là chuyện tốt đẹp đâu. Dù sao thì đây cũng không phải là...”
Cậu ấy còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng, lạch tạch, lạch tạch, lạch tạch...
Cảnh vật xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Tiếng kim đồng hồ vang lên ngày một rõ hơn, to hơn, ầm ĩ hơn...
Tiếng kim đồng hồ cứ vang lên một tiếng thì cảnh vật lại càng yên tĩnh hơn.
Thậm chí đến nhịp thở cũng như ngưng lại.
Người bộ hành trên phố lần lượt dừng bước. Họ tò mò ngước nhìn lên, mặt biến sắc vì tất cả đều đã nhìn thấy rõ thời gian điểm trên mặt đồng hồ.
“Cuối cùng ngày này cũng đến...” Tiếng than vãn của mọi người từ một nơi xa bắt đầu lan đi rất nhanh.
Sắc trời trong xanh không một gợn mây đẹp lạ thường ban nãy lúc này bỗng nhiên trở nên xám xịt. Từng cơn gió mạnh ập đến khiến tóc tôi rối bù.
Tôi kinh hãi nắm chặt tay Hứa Dực, ngày càng chặt hơn, chặt hơn nữa.
Nếu có người nhìn thấy thời gian điểm trên mặt đồng hồ, thành phố này sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Lúc này đây tất cả mọi người đều nhìn thấy thời gian trên mặt đồng hồ, vậy thì...
Lẽ nào Hứa Dực cũng sẽ biến mất ư?
Không! Rõ ràng tôi đã tìm thấy cậu ấy rồi mà, chẳng phải chính cậu ấy đã nói...
“Nếu được tìm thấy trước khi nơi này biến mất, thì sẽ không sao phải không?”
“Ừ. Cũng có thể.”
Cậu nói là... “cũng có thể”!
Tôi kinh hoàng nhìn mọi vật xung quanh, một cảm giác bất an lan khắp người tôi!
“Hứa Dực!” Tôi nắm thật chặt tay cậu ấy, khẩn thiết hỏi. “Tớ đã tìm thấy cậu rồi, vì thế cậu sẽ không biến mất đúng không? Kể cả khi... tất cả mọi người ở thành phố này đều biến mất thì tớ vẫn có thể cùng cậu trở về thế giới hiện thực, đúng không?”
Xin cậu đấy, hãy cho tớ một lời khẳng định đi!
Nét mặt Hứa Dực không chút lo lắng. Cậu ấy chỉ lặng lẽ cười nhìn tôi, như thể với cậu ấy lúc này dù có chuyện gì xảy ra thì cậu ấy cũng đều chấp nhận vậy. Nhưng càng như vậy tôi lại càng lo lắng hơn.
“Hứa Dực...”
“Chỉ cần Hy Nhã giữ thật chặt tay tớ như vậy mãi...” Cậu ấy nắm chặt tay tôi. “Tớ sẽ không rời xa đâu.”
Tôi hoảng loạn gật đầu, chỉ sợ cậu ấy nghĩ là tôi không đồng ý. Lúc này đây, tôi không thể để lỡ bất kỳ giây phút nào, dù chỉ là một giây thôi!
“Tớ đang nắm tay cậu đây, tớ nắm rất chặt rồi đây! Thế nên cậu không được biến mất đâu đấy! Nhất định không được bỏ tớ đi đâu đấy!”
“Tớ sẽ không bỏ cậu mà đi đâu!” Cậu ấy nói, giọng thật nhẹ nhàng, nghe sao mà chân thành đến thế. “Tớ sẽ không rời xa cậu đâu.”
Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!
Tiếng chuông điểm giờ của tháp đồng hồ nghe giổng như xuyên qua hàng mấy thế kỷ, nặng nề lan truyền tới.
Bầu trời như bị vỡ đôi, một luồng sáng màu vàng xuất hiện từ từ rồi lan rộng ra che kín toàn bộ khoảng không, cảnh vật xung quanh như đang từ từ đổ ụp xuống. Mọi thứ từ rõ ràng chuyển sang mờ nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất...
Tất cả mọi thứ từ nhà cửa, hàng quán đến những ngọn đèn bên hè phố đều đang chìm xuống và dần biến mất hoàn toàn.
Tiếng chuông đồng hồ xuyên qua thành phố này, rồi lại truyền đến một nơi xa xôi chưa đươc biết đến. Tiếng chuông đồng hồ ấy vang xa, cuốn đi cả cảm giác ấm áp đang lan tòa trong lòng bàn tay tôi, tay tôi dần lạnh toát.
Hứa Dực!
Sao cậu lại lừa dối tớ? Rõ ràng cậu đã nói rằng chỉ cẩn tớ nắm thật chặt tay cậu mãi thì cậu sẽ không bỏ tớ đi cơ mà!
Vậy mà sao...
Tại sao khi quay đầu nhìn lại thì tôi chỉ thấy tất cả mọi thứ đang từ từ biến mất, và cả cậu ấy nữa, cậu ấy cũng từ từ mờ đi rồi mất hút trong làn sương trắng vô hình ấy?
Rõ ràng cậu đã bảo sẽ không bỏ tớ đi, vậy mà sao lúc này cậu vẫn biến mất trước mắt tớ như vậy chứ?
Cậu đúng là người nói mà không biết giữ lời. Cậu vẫn còn thản nhiên cười vui vẻ như vậy được sao?
Lẽ nào cậu không hiểu rằng đây gọi là ly biệt sao?
Đồ ngốc! Hứa Dực là đồ ngốc! Cực kỳ ngốc!
Phải khó khăn lắm tôi mới ngăn để không rơi nước măt, vậy mà lúc này đây tôi lại không thể kiềm chế được nữa, khóc thật to, khóc như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt từ trào ra như thác đổ, cuốn trôi tôi đi mãi.
“Hứa Dực! Tớ không cho cậu đi, tớ không muốn cậu đi đâu! Cậu không được đi đâu cả...”
Nhưng thật vô ích, giờ tất cả đều vô ích rồi...
Dù lúc này tôi có gắng sức gào thét, gào thét đến khản cổ, thì cậu ấy vẫn biến mất như cảnh vật xung quanh tôi vậy.
Cậu ấy đã biến mất không một dấu tích như lâu đài cát bị nước biển cuốn trôi không còn nhìn thấy nữa..
Chỉ còn lại một mình tôi đang gào khóc thảm thương trước cảnh tượng dần trở nên mờ ảo của thành phố tươi đẹp ấy.