Editor: Trà Đá.
Cô cũng không ngốc, thu hết mọi chuyện vào trong tầm mắt.
Một người là em gái thầm mến anh trai, một người vừa là ba vừa là bạn của anh, còn một người là mẹ không hiểu cảm xúc của con trai, em gái là thư ký của anh, ba anh là cấp trên của anh, nhìn dáng dấp của mẹ Tô đoán chừng cũng là tiểu thư quyền quý, một tổ hợp gia đình rất kỳ quái.
Mục Tiểu Tuệ đứng im tại chỗ nhìn Tô Dịch đi xa, cánh hoa đào rơi rụng trên vai anh làm chói mắt cô.
Mẹ Tô tìm anh bởi vì công việc, cũng vừa lúc cô và anh đang ở cùng nhau, cô không buồn vì mình trở thành bia đỡ đạn của anh, nhưng lại muốn trốn khỏi cái không khí áp lực. Rốt cuộc cô hiểu rõ khoảng cách giữa bọn họ, chính là khoảng cách giữa bụi rậm và sao.
Nhưng cô rất biết ơn anh, lúc cô đau khổ nhất thì anh chấp nhận ở bên cô vô điều kiện.
Khi Mục Tiểu Tuệ quay lại ký túc xá mới biết là chuyện trộm cắp đã được giải quyết, ăn trộm thừa dịp lúc kiểm tra vệ sinh rồi đột nhập vào ký túc xá, mà chỉ cần đẩy cửa vào là có thể thấy ngay giường đệm của Liễu Bảo, nên mới thừa cơ trộm. Cô được rửa sạch mọi nghi ngờ, nhưng lại không có vui vẻ như trong tưởng tượng.
Lớp của Tô Dịch hoãn lại trong một tháng, cũng không đổi giáo sư mới, nên vẫn nhàn rỗi như vậy.
Trong một tháng này cô có nghe được một chút chiến tích về Tô Dịch.
Ngày hôm đó đến lớp đầu tư, giáo sư chủ nhiệm khoa để sách xuống rồi nói: “Nói đến đầu tư là tôi nghĩ ngay đến giáo sư Tô Dịch của các em, thành phố W là cái nôi của chứng khoán CJ, thầy ấy không bán chứng khoán, sau ba ngày liên tục rớt giá, khi tình hình đã nóng trở lại thì thầy ấy bán đi, nghe nói một lần bán như vậy lời mấy chục triệu, thầy ấy đã có danh hiệu ‘Ngôi sao sáng chói của giới chứng khoán’, bây giờ danh tiếng lại nổi hơn gấp nhiều lần……”
Hôm đó Mục Tiểu Tuệ ngồi ở bên dưới nghiêm túc nghe giảng, lại một lần nữa ý thức được khoảng cách giữa hai người bọn họ xa xôi biết bao nhiêu.
Trời sinh Liễu Bảo yêu thiết kế, mọi nhiệt huyết đều dành hết cho thời trang, ngày đêm đọc sách trau dồi thêm kiến thức về thời trang. Thượng Bình và bạn trai thì bận rộn vừa làm vừa học; Ô Thiến Hàm thì cả ngày bận suy nghĩ tìm mọi cách để hẹn hò với giáo sư Trương Ba.
Chỉ có một chữ dành cho Mục Tiểu Tuệ chính là ----- Rảnh.
Rảnh rỗi quá, cả ngày cô đều cắm đầu vào chơi bài Tú Lơ Khơ, cho đến khi thua sạch thì coi ti vi, tình hình cứ như vậy kéo dài cho đến cuối tháng tư đi chơi xuân.
Ô Thiến Hàm cười gian xảo một tiếng, đưa điện thoại di động cho Mục Tiểu Tuệ: “Tớ đã bấm số điện thoại của Trương Ba rồi, mau! Mau rủ thầy ấy đi chơi xuân vào ngày mai đi, nói thầy ấy phải đi cùng với bọn mình.”
Mục Tiểu Tuệ choáng váng, cái này thật đúng là chuyện tình bất đắc dĩ mà!
“Alô!”
Cô sững sờ, khẽ nhíu mày: “Giáo sư Tô?”
Anh “Ừ” một tiếng.
Cô không tự chủ được đỏ mặt: “Ngày mai cả lớp đi chơi xuân, nên hy vọng thầy và Trương Ba có thể đi cùng…….” Rồi sau đó cảm thấy mời Trương Ba mà không mời Tô Dịch thì có vẻ tệ, nên vội vàng bổ sung thêm một câu, “Giáo sư Tô có thời gian để đi chung không……….”
“Trương Ba?” Gọi thân thiết quá vậy.
Mục Tiểu Tuệ như muốn cắn lưỡi tự vẫn, bởi vì Ô Thiến Hàm ngày đêm hết Trương Ba dài Trương Ba ngắn, khiến cô cũng nói theo thành thói quen: “Không….. Không phải, là giáo sư Trương……”
“Ừ, để tôi suy nghĩ một chút!” Nói xong cũng cúp máy.
Cô ngu ngơ nhìn chằm chằm điện thoại di động: Á….. Nãy giờ hình như toàn tập trung về Trương Ba?
Ô Thiến Hàm cũng trợn tròn hai mắt, sau khi hoàn hồn lại thì lắc lắc bả vai Mục Tiểu Tuệ điên cuồng: “Tiểu Tuệ Nhi Tiểu Tuệ Nhi………. Tại sao lại là Tô Dịch, còn Trương Ba của chúng ta đâu? Lâu lắm rồi tớ chưa nghe được giọng nói của thầy ấy đó…………….”
Cô vô tình vạch trần: “Hôm qua cậu còn kéo bọn tớ đến lớp của Trương Ba nghe giảng, tớ vẫn còn nhớ thầy ấy hỏi ‘Tại sao hải tặc Tác Mã Lý hung hăng ngang ngược xuất hiện liên tục như vậy? Phải làm cách nào để phòng ngừa hải tặc gây loạn?”
Lúc này Ô Thiến Hàm mới buông tay, thở dài một hơi: “Được rồi! Tớ phải nghĩ cách lôi thầy ấy đi mới được.”
Thượng Bình lạnh lùng ném vào một đống muối: “Cậu buông tha thầy ấy đi! Cậu nói cậu đã theo đuổi thầy ấy bao lâu nay, nếu thầy ấy có ý với cậu thì đã sớm nói rồi.”
“Nhưng thầy ấy vẫn trả lời tin nhắn của tớ!”
“Vậy sao, cậu nhắn mười tin thì thầy ấy trả lời lại một tin, chỉ là lịch sự nhắn trả lời vậy thôi, cậu tỉnh táo lại đi.”
Ô Thiến Hàm thẹn quá hóa giận nhào tới đánh nhau với Thượng Bình.
Liễu Bảo bình tĩnh thổi vỏ đậu phộng rơi đầy xuống sàn nhà, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói chuyện thời tiết: “Các cậu có cố gắng cũng không được đâu, thấy không, lời tớ nói trở thành chân lý rồi, bọn họ không chỉ mặc quần áo đôi, lại còn ở cùng nhau nữa, mọi thứ rõ rành rành ra rồi.”
Ô Thiến Hàm đang đánh nhau với Thượng Bình đột nhiên giật mình một cái, tâm tình ngổn ngang trong nháy mắt.
Tin nhắn nhóm trong điện thoại rung lên thông báo cả lớp sẽ đi về vùng quê du xuân, Mục Tiểu Tuệ cảm thấy không bằng đi về nhà cô chơi ba ngày ở đó còn tốt hơn.
Sáng thứ hai khi tia nắng ban mai tỏa sáng khắp mặt đất thì mọi người dậy chuẩn bị xuất phát, Mục Tiểu Tuệ vốn không muốn đi, nhưng lại bị Liễu Bảo, Ô Thiến Hàm và Thượng Bình lôi kéo đi, sau khi lên xe Thượng Bình phát hiện ra là Tô Dịch và Trương Ba ngồi cùng nhau.
Lông mày đen rậm, môi mỏng, con ngươi chứa nụ cười yếu ớt, giống anh những ngày thường!
Đường cong trên môi cô biến mất, cúi đầu ngồi ở hàng ghế cuối. Ngay từ lúc Ô Thiến Hàm thấy Trương Ba cũng đã không còn trong trạng thái bình thường rồi, ánh mắt cô ta dính cứng ngắc trên người Trương Ba không kéo xuống được.
Đường Mẫn tiến lên hỏi Tô Dịch: “Giáo sư Tô, khi nào thì lớp chúng ta bắt đầu học ạ, đã thiếu bảy bài rồi.”
Tô Dịch gật đầu rồi bảo: “Thứ bảy tuần sau bắt đầu học bù cho đến trưa.”
“Vâng ạ, cảm ơn giáo sư.”
“Không có gì, là trách nhiệm của tôi mà.”
Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm phía sau gáy của Tô Dịch một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, Liễu Bảo quơ quơ tay trước mặt cô, nhắc nhở: “Cậu định khi nào thì trả lại quần áo cho Tô Dịch vậy?”
Lúc Liễu Bảo nói xong thì cô mới hốt hoảng nhớ tới chuyện này: “Cậu nghĩ thầy ấy còn nhớ không?”
“Cái này……….. Nói không chừng đó là bộ quần áo thầy ấy thích nhất thì sao.”
“Đi mua bộ mới có sao đâu.”
“Mục Tiểu Tuệ, tại sao mỗi lần có chuyện gì dính đến Tô Dịch là cậu lại trở nên cay nghiệt như vậy chứ………..”
Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Bảo, hỏi ngược lại: “Tớ cay nghiệt sao?”
“Đúng, đời người có bao nhiêu khắc nghiệt thì cậu đã đổ hết lên trên người Tô Dịch rồi đó.”
“Tớ……. Tớ……… Tớ chỉ đang tự vệ chính đáng thôi, ai bảo thầy ấy không đàng hoàng với tớ trước làm chi.”
~
Lớp trưởng Tần Hoa đặt một chỗ trong vườn trà, địa điểm đi chơi là ngay tại trung tâm của vườn trà, bóng bàn và bóng rổ nghiễm nhiên trở thành môn thi đấu. Nhảy dây, nhảy Bungee, xích đu, bóng ném cái gì cũng có, ngoài ra còn có một phòng karaoke.
Mục Tiểu Tuệ, Liễu Bảo và Thượng Bình lần lượt chơi thử các trò chơi, Ô Thiến Hàm đã sớm chạy như bay đến chỗ Trương Ba đơn độc hành động.
Cuối cùng ba người đi đến phòng chơi bi-da, vừa mở cửa đã thấy Trương Ba và Tô Dịch đang chơi, Ô Thiến Hàm đứng một bên lộ ra vẻ mặt sùng bái.
Mục Tiểu Tuệ lôi kéo tay áo của Liễu Bảo, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi câu tôm hùm đi!”
Liễu Bảo làm bộ gật đầu nghiêm túc một cái, nghiêng đầu nói với Tô Dịch: “Giáo sư Tô, Mục Tiểu Tuệ nói muốn chơi bi-da, cần người dạy cậu ấy.”
Mục Tiểu Tuệ đứng chết trân tại chỗ không biết nói gì, đôi mắt trừng trừng tức giận nhìn Liễu Bảo, Liễu Bảo không muốn chết dưới tay cô nên nhanh chóng chạy vọt đến chỗ Thượng Bình rồi kéo luôn Ô Thiến Hàm ra ngoài, để lại cô và Tô Dịch đang mắt to trừng mắt nhỏ.
Tô Dịch dựng cây cơ thẳng đứng rồi ngoắc ngoắc tay, trong giọng nói của anh không để cho cô kháng cự: “Lại đây………”
Cô đứng bất động tại chỗ, nhưng mũi giày đã âm thầm lặng lẽ tiến ra phía ngoài cửa, chuẩn bị thời cơ bỏ chạy.
Trương Ba cười yếu ớt để cây cơ xuống: “Hai người cứ tiếp tục, tôi đi câu tôm hùm với bọn họ.”
Tô Dịch không nói chuyện nữa, cầm cây cơ rồi cúi người đánh một đường, ba quả bi nhanh chóng rơi lọt vào lỗ, anh mấp máy môi: “Em không nhìn thấy tôi được bao lâu rồi?”
Cả một tháng nay anh bận rộn đến nỗi cả cuối tuần cũng không dứt ra được, chỉ là anh muốn xem phản ứng của cô, muốn bắt cá thì phải đánh lâu dài.
Đáng tiếc cô bình tĩnh đến nỗi trên mặt cũng không bộc lộ một chút tức giận nào, hoàn toàn yên tĩnh.
“Có gặp thầy hay không gặp thầy thì cũng chẳng liên quan gì đến em.”
Anh hiểu ý của cô, nhưng lại cố ý nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Biết đánh bi-da không?”
“Không.”
“Lại đây thử một chút đi!”
Mục Tiểu Tuệ đã bước hai bước ra phía cửa rồi, nhưng vì muốn trả thù nên cô quay lại, cầm cây cơ lên, cúi người tùy tiện đánh một quả bi: “Rốt cuộc thì hai người có quan hệ gì vậy?” Cái vấn đề này đã quấy nhiễu cô cả một tháng nay rồi.
Cô đánh một gậy không đụng bất kỳ trái bi nào, mà bi cái còn bị rớt vào lỗ nữa.
Ngón tay thon dài của anh lấy bi cái từ trong lỗ ra, đặt ở trên bàn bi-da rồi dùng cây cơ đánh một đường, âm thanh bi chạm vào bi kêu lách cách: “Tôi còn tưởng tôi và em đã lạnh nhạt đến mức không nói chuyện rồi chứ.”
“Không có, chỉ là không biết nói gì thôi.”
“Em vừa hỏi tôi một vấn đề đó?”
“……..” Không tìm đường chết sẽ không chết, mà cô đâu có tìm đường chết, vì sao mỗi lần đều chết thê thảm như vậy chứ.
Anh di chuyển sang chỗ khác chuẩn bị đánh một đường khác: “Em thật sự muốn biết sao?”
Cái đầu nhỏ của Mục Tiểu Tuệ quay qua quay lại, sao lại có cảm giác anh trở thành người đàng hoàng hơn rồi?
“Em muốn biết, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của thầy, hỏi về vấn đề đó cũng không hay, còn nói hay không thì tùy thầy thôi.”
Anh ngẩng đầu cười phá lên, giống như mực nhỏ giọt xuống tạo thành một đóa hoa, một đóa hoa mê hoặc lòng người: “Biết không được rồi còn hỏi?”
Hai mắt cô trợn to hết cỡ, bởi vì cô muốn biết, thậm chí là biết rõ toàn bộ.
“Chơi với tôi hết ván này rồi sẽ nói cho em biết.”
“Được………..”
Đây là lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ tiếp xúc với trò bi-da, có thể chọt được trái bi cũng là rất tốt rồi, so với cô đang vật lộn thì Tô Dịch lại chơi rất nhẹ nhàng, sau bốn năm lượt đánh chỉ còn lại bi đen số tám. Cô không sợ thua, cũng hiểu Tô Dịch cố ý tạo cơ hội cho cô, chọt tới tới lui lui cũng vài chục lần cũng có thể quen tay hơn rồi.
Cô cúi người chuẩn bị đánh bi thì Tô Dịch đứng ở một bên tỉ mỉ giải thích: “Cả bàn tay không được để dính trên mặt bàn như vậy, chỉ có đầu ngón tay tiếp xúc với mặt bàn thôi, mu bàn tay chụm lại tạo thành một lỗ tròn, tay không được run, mắt nhìn chằm chằm vào viên bi….. Không phải như vậy…………”
Rốt cuộc Tô Dịch hiểu rõ cái gì gọi là gỗ mục không thể đẽo. Anh đi lên trực tiếp cầm tay giảng dạy, sau đó ở phía sau tạo thành trạng thái vây quanh cô, bàn tay rộng rãi ấm áp của anh che đi hơi lạnh trên bàn tay mềm mại của cô.
Thần kinh Mục Tiểu Tuệ căng ra, trên mu bàn tay cô là lòng bàn tay 37 độ, lưng cô dán chặt vào lồng ngực anh, chỉ có cự ly gần thì cô mới ngửi thấy được mùi Tử Đàn Hương trên người anh.
Anh làm bộ như không hiểu cô đang căng thẳng, giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở ấm áp truyền vào bên tai cô nói: “Em dịch tay ra gần đuôi cây cơ một chút mới kiểm soát được lực mạnh yếu, tay đỡ đầu cây cơ phải vững một chút, rồi nhắm thẳng quả bi mà đánh………”
Anh vừa dùng lực, bi cái lướt đi đập trúng quả bi số năm, anh thả tay cô ra rồi nói: “Em dùng phương pháp tôi chỉ rồi thử lại lần nữa xem sao.”
Viên bi số năm không ngừng xoay tròn khiến cô nhớ lại mình phải thi lại môn Thống kế, cô không khỏi đau buồn, chợt xoay người ý muốn xả giận lên người Tô Dịch: “Thầy đúng là…..”
Tô Dịch đang nghiêng người giúp cô chỉnh lại bi cái, môi của cô chạm vào cổ anh rồi trượt đến gò má anh, cô hoảng hốt rồi giây tiếp theo cô liên tiếp lùi về phía sau, sau lưng cô chính là bàn bi-da, hết đường lui nên người của cô cũng ngã nhào lên bàn.
Mắt anh thấy cô lui về phía sau đang ngã xuống bàn, anh theo bản năng đưa tay ra, một tay đỡ sau lưng cô. Tốc độ Mục Tiểu Tuệ đụng đến mặt bàn cũng không nhanh, tuy nhiên mất trọng tâm nên ngã xuống.
Tô Dịch vừa đỡ lấy cô, cô chỉ cảm thấy sau lưng có một lực cánh tay mạnh mẽ kéo cô trở lại, một giây sau, cô phát hiện mình đang đối mặt với anh gần trong gang tấc, cặp mắt đen sậm không tạp chất, hai hàng lông mày rậm. Mà cặp mắt kia đang nhìn cô chằm chằm, giống như xoáy nước muốn hút cô vào.
Mục Tiểu Tuệ hoảng sợ, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, cũng không để ý tầm mắt đang rơi vào đôi môi mỏng của anh, cô theo bản năng mấp máy đôi môi khô khốc của mình.
Giống như đang rình bị người ta bắt gặp, cô vội vàng dời ánh mắt ra khỏi môi anh, rồi lại lần nữa rơi vào trong ánh mắt sâu hun hút của anh. Khoảng cách của hai người rất gần nhau, có thể nghe được nhịp thở, không khí ngột ngạt tràn ra giữa hai người, Tô Dịch cũng không muốn buông cô ra, vững vàng khóa chặt ánh mắt của cô.
Anh vẫn đứng bất động nhìn thẳng vào cô, cho đến khi cô buộc phải dời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó ánh mắt nóng bỏng của anh di chuyển đến môi cô. Nhiệt độ trên mặt cô càng ngày càng cao, cô muốn thoát khỏi anh, rồi lại giống như bị đánh thuốc tê không phản ứng được, cô cứ lúng túng trầm mặc chờ hành động tiếp theo của anh. Thời gian như ngừng lại, có lẽ chỉ qua mấy giây, có lẽ đã qua rất lâu rồi, tầm mắt của Tô Dịch vẫn dính cứng trên môi cô, không hề cử động.
Mục Tiểu Tuệ cảm thấy không khí xung quanh trở nên nặng nề, bức bối đến nỗi cô không thể thở được, ánh mắt Tô Dịch nóng như lửa cộng thêm cơ thể anh bất động, khiến cô không biết phải làm sao. Mỗi một giây trôi qua giống như cả một thế kỷ, Mục Tiểu Tuệ cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi.
Cuối cùng, lúng túng và căng thẳng đã ép vỡ phòng tuyến cuối cùng của cô, cô chỉ muốn phá vỡ bầu không khí ngạt thở này, cô nhón chân lên, phủ kín môi anh.