Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Editor: Trà Đá.

Sở Hà yên lặng nhìn cô chăm chú, kiên định nói: “Chân trời góc biển, theo người mình yêu là chuyện bình thường.”

Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, mặc dù biết không phải ai cũng nhân nhượng người ta như Sở Hà, nhưng cứ coi như là một niềm vui đi.

“Sở sư ca chắc chắn là rất cưng chiều bạn gái!” Hai tay cô chống lên ghế dài đá đá hai chân, không phải giọng điệu hâm mộ, mà là hỏi thăm. Bởi vì cô cảm thấy kể từ khi ở chung một chỗ với Tô Dịch, cô được anh cưng chiều rất nhiều, cho nên không cần thiết phải hâm mộ.

“Anh cũng rất muốn cưng chiều cô ấy, nhưng không có cơ hội.”

Mục Tiểu Tuệ sững sờ, vội cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, chẳng lẽ cô đâm trúng chuyện tình thương tâm của Sở Hà rồi sao? Chẳng lẽ giống như trong phim, bởi vì người yêu chết đi nên không yêu thêm một ai khác nữa? Không được không được, cô phải khuyên anh ta một chút, cuộc sống còn dài như vậy, không thể tự hành hạ bản thân như vậy.

“Sở sư ca cũng không cần phải đau khổ như vậy, thế giới rộng lớn, Trung Quốc có 1.3 tỷ người, đương nhiên sẽ có người làm anh xao động. Anh phải nhìn về phía trước, thời gian sẽ chữa lành vết thương.”

Sở Hà cười khổ, đứng lên xoay người muốn đi, chỉ ném lại một câu nói lạnh lùng trong cái gió đông lạnh thấu xương: “Đôi lúc anh thật sự hy vọng em có thể biết được.”

Đầu óc Mục Tiểu Tuệ mơ hồ nhìn chằm chằm bóng dáng của Sở Hà, lẩm bẩm nói: “Hy vọng mình có thể biết? Chẳng lẽ……. Mình biết người trong lòng của Sở sư ca?” Là ai chứ? Mình có người quen nào mất sớm sao!

“Mục…… Tiểu…… Tuệ……”

Cô rùng mình một cái, ba chữ này hoàn toàn phát ra từ trong kẽ răng, còn mang theo một chút tức giận.

Cô quay đầu lại đã thấy Tô Dịch đứng ở đó, cô vội vàng chạy tới nịnh nọt: “Ai da, hôm nay Tô đại gia ăn mặc sang trọng dữ, làm gì có người đàn ông nào địch nổi……. Wow, thật khiến cho người khác bị mê hoặc!”

Một tay anh giữ lấy cô, hung tợn nói: “Đi trước cũng không nói với anh một tiếng, em cố ý muốn anh lo lắng đúng không?”

Cô chống lại ánh mắt giận dữ của anh, những lời nói của Quản Tĩnh Di và Mễ Khả lại vang lên trong đầu cô, nhất thời khiến cô cười không nổi, chỉ sững sờ nhìn anh.

“Em làm sao vậy?” Cô lập tức hoàn hồn, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

Cô lắc đầu, nói: “Là em cố tình khiến anh lo lắng đó, anh lo lắng nhiều thì mới chứng minh là anh yêu em nhiều chứ.”

Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp cực kỳ êm tai: “Vậy em đã hài lòng chưa?”

“Hài lòng! Rất hài lòng!”

Anh cúi đầu phà hơi vào cổ cô, giọng nói cợt nhã: “Vậy em tính trả cái gì cho sự lo lắng của anh đây?”

Cô hôn nhẹ lên môi anh, ánh mắt ánh lên sự ham muốn chiếm hữu: “Lấy thân em trả cho anh có đủ hay không?”

Anh khom lưng bế cô lên, đi vào khu chung cư: “Vậy phải chờ anh giám định xong rồi mới đưa ra kết luận được.”

Mục Tiểu Tuệ triền miên cả đêm với anh, không có mẹ Tô, không có Mễ Khả, không có thân phận xa cách, chỉ có hai người bọn họ, mang theo tình cảm nồng đậm hấp dẫn lẫn nhau, kèm theo một căn phòng kiều diễm mãi đến khi trời sáng.

Một đêm buông thả quá độ khiến cho hậu quả của ngày hôm sau rất nghiêm trọng, tình hình buổi sáng ngủ gà ngủ gật, buổi trưa cũng không ăn cơm mà lại trực tiếp gục mặt xuống bàn ngủ, sau giờ nghỉ trưa mới có tinh thần một chút, trong giây lát nhớ tới chuyện mẹ Mục muốn cô về nhà một chuyến, thì cô mới lảo đảo đi đến phòng trưởng phòng.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó nói: “Tổ trưởng muốn tôi giao bản kế hoạch đầu tư của tháng sau cho trưởng phòng.”

“Mời vào…………”

Cô nhẹ nhàng đặt văn bản ở trên bàn, trưởng phòng Vu hơn 40 tuổi, phụ nữ, bình thường cực kỳ nghiêm túc tỉ mỉ, cho nên khiến cô có chút căng thẳng.

Trưởng phòng Vu có vẻ cảm nhận ra được, cô ta ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô: “Còn có việc gì sao?”

Cô nắm chặt hai tay, quyết tâm nói: “Em muốn hỏi khi nào thì công ty nghỉ lễ?”

Trưởng phòng Vu nhíu mày không vui: “Cô cũng không còn là học sinh nữa, nên không có nghỉ đông đâu, hôm nay mới ngày 16 tháng giêng.”

“Cái này em biết, nhưng em muốn hỏi một chút, sắp tới em xin nghỉ phép về quê một chuyến.” Tài liệu đập trên bàn ‘Rầm’ một cái, cô sợ hết hồn, một lúc lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên, giọng nói khiển trách lại bay vào trong tai cô.

“Mục Tiểu Tuệ, tôi cần cô biết rõ, công ty chúng tôi chỉ nhận nhân viên có ít nhất hai bằng cấp trở lên, nếu không dựa vào Sở thiếu gia thì ai mà nhận cô? Huống chi bây giờ là cuối năm, nhân viên khan hiếm bận tối mặt, trong khi đó cô lại muốn nghỉ phép……. Không, cô không phải là nhân viên chính thức, nên có thể trực tiếp về nhà, không ai ép buộc cô tới đây hết.”

Cô cắn chặt môi dưới, trong lòng chát chát khó chịu, nhưng cô không thể vứt bỏ cái cơ hội trở thành nhân viên chính thức được, cô ngẩng đầu nhìn trưởng phòng Vu, chết lặng hỏi: “Vậy đại khái thì khi nào công ty nghỉ lễ ạ?”

Trưởng phòng Vu không thèm để ý đến cô, nghĩ đến con gái của cô ta cũng đang lớn, nên giọng nói chợt dịu đi một chút: “Giao thừa mới nghỉ.” Dứt lời bổ sung nói: “Ngày 30, còn hai tuần lễ nữa, cô nên kiên trì một chút.”

Cô trở lại chỗ làm việc của mình, không nhịn được mà đỏ hai vành mắt, dáng vẻ sau khi tan việc cũng phờ phạc rũ rượi. Chiếc xe BMW màu xanh của Tô Dịch dừng trước cổng công ty, cô chui vào trong xe rồi mới trả lời điện thoại của mẹ Mục.

“Mẹ, không phải là con nói dối, mà con phải tăng ca.”

Trong nháy mắt mẹ Mục tức giận: “Mục Tiểu Tuệ, tại sao con lại cứng đầu ở lại thành phố W vậy? Mấy năm qua ở thành phố phồn hoa nên xem thường huyện thành nhỏ rồi sao? Con đừng quên con sinh ra ở đâu, làm người không thể mất gốc được.”

Mục Tiểu Tuệ cắn chặt răng không để nước mắt tụ ở hốc mắt, nhưng tầm nhìn ở trước mắt càng ngày càng mơ hồ, một câu nói của mẹ Mục như có ngàn cây kim ghim trong tim cô, hai hàng nước mắt nóng hổi chợt chảy xuống trên gương mặt lạnh lẽo của cô: “Con không có mất gốc.” Ở lại thành phố W thôi mà mẹ Mục đã không chấp nhận rồi, nếu cô nói cô muốn đi Hong Kong thì không biết người trong nhà sẽ nghĩ như thế nào?

Nhưng cô vì Tô Dịch nên mới ở lại đây! Cô đè nén không nức nở thành tiếng, Tô Dịch thấy vậy nên dừng xe ở bên đường, đưa tay lau sạch nước mắt trên má cô nhưng cũng không nói gì.

Ở bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, giọng nói của mẹ Mục cũng có chút khàn khàn: “Nghe lời mẹ, về nhà trước đã, nếu con thật sự muốn ở lại thành phố W, thì sau khi tốt nghiệp rồi đi kiếm việc cũng chưa muộn.”

Cô hít mũi một cái: “Tại sao? Bộ hai tuần lễ sau con về thì không được sao?”

Mẹ Mục không trả lời cô, sau đó giọng nói ở đầu dây bên kia chuyển thanh ba Mục, chần chờ thật lâu sau mới nói: “Vậy con cố gắng về sớm một chút.”

Cô còn chưa kịp trả lời thì bên kia đã cúp máy, cô ôm mặt khóc, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy xuống, không ngừng tràn ra. Tại sao không ai chịu hiểu cô? Một bên vì Tô Dịch nên cô cố gắng cắm rễ ở lại đây, một bên thì muốn cô quay về nhà, ai có thể nói cho cô biết nên lựa chọn như thế nào không?

Tô Dịch ôm cô mà lòng anh đau như cắt: “Anh thấy ba mẹ em muốn em phải quay về gấp, công việc ở đây cứ để sang một bên đi, sang năm anh sẽ giúp em tìm được công việc tốt.”

Cô thút thít không trả lời, đây chính là cảm giác trưởng thành sao? Tại sao lại khổ sở như vậy? “Em không muốn đến chuyện kiếm việc làm cũng phải nhờ anh ra mặt, mẹ anh sẽ nghĩ em như thế nào đây?”

Tô Dịch trầm mặc không nó, chỉ ôm cô thật chặt, như muốn khảm cô vào thân thể anh.

Cô ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Tô Dịch, nước mắt ào ào lăn xuống: “Người khác ở chung một chỗ đều dễ dàng nhận được lời chúc phúc từ người nhà, tại sao chúng ta lại không được chứ?”

Anh từ từ hôn nhẹ đến hôn sâu như muốn chiếm đoạt cô, sau đó mới lưu luyến buông môi cô ra: “Những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần em có lòng tin đứng bên cạnh anh, chúc phúc lẫn nhau là tốt rồi.”

Sau lần đó cô như người mất hồn, việc người khác không muốn làm thì cô nhận, luôn luôn là người đầu tiên đến công ty, và cũng là người cuối cùng tan làm, cô không muốn buông lỏng một giây một phút nào, như vậy thì tất cả những cố gắng của cô sẽ không uổng phí.

Mười ngày làm việc liên tục khiến cho cô mệt mỏi không chịu nổi, song nghỉ ngơi chỉ cần nghỉ ngơi đơn giản cũng khiến cô hạnh phúc rồi, ít nhất không làm thêm giờ.

Mặt trời chiếu lên cao, cô mở cặp mắt hơi sưng ra liếc tấm rèm cửa sổ tối hôm qua quên kéo, cô dùng chân đá đá bắp chân của Tô Dịch, mơ mơ màng màng nói: “Anh ra kéo rèm cửa sổ đi.” Dứt lời lật người đổi tư thế ngủ tiếp.

Tô Dịch kéo chăn đắp kín giúp cô, chuẩn bị đứng dậy đi kéo rèm cửa sổ, ở bên giường nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy dép đâu.

“Mục Tiểu Tuệ, em để đôi dép của anh ở đâu rồi hả?”

“Hả?”

“Dép, không phải tối hôm qua em mang dép của anh đi tìm dép của em sao?”

Cô rụt cổ vào trong chăn một cái, hình như tối hôm qua lúc cô vừa tắm xong thì đã bị Tô dịch trực tiếp bế lên giường, sau đó cô lại mang dép của anh đi tìm dép của mình. Cô xoay người nhìn anh, vui vẻ nói: “Hì hì, hôm qua em vứt dép của anh rồi.”

Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Em nghĩ em đủ thông minh để làm điều đó sao?”

Cô đưa tay bấm cánh tay anh: “Anh đừng có xem thường em!”

“Anh chỉ nói sự thật thôi.”

Cô liếc anh một cái, biết anh đang muốn nói cô ngu ngốc. Cô vội vàng dùng chân đạp đạp bên hông anh: “Nhanh đi kéo rèm đi, em đã làm việc liên tiếp mười ngày rồi đó, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ lao lực mà chết đó.” Được rồi, thật ra thì tối qua quá sức điên cuồng mới đúng.

Tô Dịch kéo chăn lên một lần nữa, lớn tiếng nói: “Đắp chăn kín vào.”

Cô kéo chăn đắp kín toàn thân, cô nhìn Tô Dịch một cách trìu mến, thì ra chỉ cần không thèm nghĩ đến những người nhà họ Tô, thì quả thật bọn họ vẫn hạnh phúc như lời Quản Tĩnh Di nói.

Tô Dịch gặp khó khăn, nhìn đôi dép lê nho nhỏ của cô thăm dò, trên quai dép là hình một chú chỏ nhỏ màu trắng. Anh cười bất đắc dĩ, chẳng lẽ anh đã quá già còn cô thì vẫn như trẻ con?

“Anh mang dép của em nhé!”

Lời còn chưa dứt thì đã thấy cô chui từ trong chăn ra, ôm cổ anh lớn tiếng nói: “Không cho anh mang dép của em.”

Anh không hiểu: “Tại sao?”

Cô ngẩng đầu cười hì hì: “Bởi vì chân anh quá lớn sẽ làm giãn đôi dép của em ra mất.”

“Vậy thì anh càng phải mang dép của em mới được.” Anh nổi đóa, thì ra anh còn không bằng một đôi dép sao?

“Không cho.”

“Kệ em.”

“Không cho.”

Trong cơn giận dữ, anh hung hăng đè cô xuống dưới thân anh, dùng tay kéo vạt áo của cô lên: “Có phải được anh cưng chiều quá rồi không biết mình là ai đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.