Gặp Phải Kỳ Duyên Là Đại Boss

Chương 47: Chương 47: Bạn trai cũ tìm đến cửa.




Italy, đất nước cổ kính của châu Âu.

Sau vài giờ trên máy bay, cuối cùng cũng tới nơi. Khi cô tỉnh lại, mở mắt nhìn khung cảnh bên ngoài xe ô tô, từng khung đường quen thuộc hiện ra trước mắt, trong lòng Tử Vĩ lạnh đi vài phần.

Tử Thiên cúi xuống bắt gặp gương mặt không mấy vui vẻ gì của cô thì cất giọng lãnh đạm.

- Anh cho nổ nó.

( ý anh nhà là cho nổ cái trụ sở của tổ chức ở Italy)

Anh biết thời gian gần đây tên cô luôn được treo trên bảng truy nã với mức thưởng cao nhất, nơi này ít nhiều luôn khiến cô chán ghét. Nhưng anh muốn cô đối diện vì muốn cô hiểu, có anh ở đây cô không cần sợ gì cả.

Nghe Tử Thiên nói xong trong lòng Tử Vĩ chợt rung động, cô bất giác mỉm cười, lắc đầu.

- Không cần đâu, để họ chết như vậy dễ dàng quá. Hơn nữa nơi này không có người em cần ghi thù, nổ nó vô ích.

Thấy Tử Thiên không đáp lời, Tử Vĩ cười rạng rỡ bày ra bộ dạng nịch nọt.

- Thôi mà, bao năm qua em hành tẩu giang hồ chẳng lẽ để thanh danh vô ích hay sao?

Bộ dạng của Tử Vĩ làm Tử Thiên bị chọc cười, nụ cười càng rộng hơn. Đi theo Tử Thiên bao nhiêu năm mấy người họ cũng chưa từng thấy boss vui vẻ như lúc này, vẫn là Tử Vĩ giỏi.

Nơi Giả Nghi ở là một tòa lâu đài nguy nga, đậm nét quý tộc phương Tây, khắp nơi toát ra không khí nho nhã uy nghiêm.

Cánh cổng lớn mở ra, Đoàn xe của Tử Thiên lần lượt tiến vào, từ cổng lớn phải đi một đoạn nữa. Mới vào trong sân đã thấy một bóng hình choi choi hào hứng, nồng nhiệt chào đón, chả cần nhìn cũng biết là con gàng Giả Nghi.

- Cậu tới rồi, Thiên. Mau vào nhà.

Tử Thiên lạnh lùng nhìn người đang dang rộng cánh tay tính ôm anh chào hỏi, cảnh báo:

- Giả Nghi.

Nói rồi kéo Tử Vĩ vào lòng tỏ ý. Một là, anh chỉ cho cô ôm. Hai là, cô là người của anh đừng dùng trò chào hỏi đó với cô.

- Lâu rồi không gặp, Thiên. Tôi còn tưởng cậu nghe cái giọng phái rồ của Giả Nghi thì sẽ không tới chứ.

Phía sau vang lên một giọng nam trầm ấm.

Vừa nghe thấy giọng nói này, tay Tử Vĩ liền siết chặt lại, cô nhích lại gần Giả Nghi gằn giọng thì thầm.

- Con mẹ nó, anh cố ý à.

Giả Nghi cũng làm động tác y hệt cô, cũng ghé đầu xuống thì thầm.

- Ý cô là gì? anh em lâu ngày không gặp thôi mà.

Đầu Tử Vĩ chảy dài hắc tuyến.

- Anh muốn huynh đệ tương tàn à?

Giả Nghi bày ra bộ dạng ngạc nhiên. Mỉm cười giảo hoạt, cuối cùng cũng có thể chơi cô một vố... dám tọng thức ăn cho chó cho anh à.

- Sao có thể, chúng tôi rất thân... À, có phải An Phong là bạn trai cũ của cô không nhỉ? Thảo nào... Này, bạn trai cũ lâu ngày gặp lại, cảm thấy thế nào?

Tử Vĩ muốn hộc máu, chết ngắc ở đây cho xong, kìm chế chửi Giả Nghi một câu.

- Cảm cái quần nhà ngươi.

- Hai ngưòi đang nói gì thế?

Thấy bộ dạng như đang bàn chuyện xấu của hai ngưòi kia, Tử Thiên khó hiểu, hơi không vui. Hai người đó, từ khi nào thân nhau thế.

Tử Thiên nhìn cô, kéo cô về lại bên mình.

Cả người Tử Vĩ trở nên căng cứng, giọng nói kia như lật lại từ trong ký ức, không hề báo trước.

Thời gian như đọng lại, người ở trước mặt từ mơ hồ lại trở nên rõ rệt. An Phong ngẩn ra khi thấy Tử Vĩ, hình bóng anh luôn tìm kiếm hiện về trước mắt anh.

Thấy không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, Giả Nghi bắt đầu toe toét.

- Ha ha, ở đây có gương mặt mới nhỉ. Để tôi giới thiệu nhé. Tử Vĩ, đây là An Phong bạn thân của chúng tôi... Còn An Phong, đây là...

Hạ An Phong như không nghe thấy lời Gỉa Nghi, anh ta nhìn chằm chằm vào Tử Vĩ, nghẹn ngào gọi:

- Ái...

Tử Vĩ nổ bùm một tiếng trong đầu, trái đất cũng nhỏ quá mà. Trong lòng không khỏi chửi thầm một tiếng. Thế quái nào tên đó không nể nang gì à... muốn huynh đệ tương tàn hay sao? Cô ở giữa đấy, có khi nào chết khômg toàn thây không?

Hạ An Phong không tin vào mắt mình, một cảm giác vô cùng phức tạp, một tia ấm áp khó phát hiện.

Tử Vĩ khó xử giờ trả lời cũng không được, không trả lời cũng không xong. Dành liều mình, làm bừa một lần.

- À, đã lâu không gặp.

- Ái, là em đúng không? Anh còn tưởng sẽ không được gặp lại em nữa.

Hạ An Phong kích động nhìn Tử Vĩ, trong anh giờ hoảng loạn, không biết làm sao mới phải. Anh lúc này thực sự muốn lao tới ôm lấy cô.

Tử Thiên miết chặt tay Tử Vĩ, miết mạnh tới tối cô cảm giác tay sắp gãy tới nơi. Anh nhìn cô, nhướn mày gọi lại cái tên An Phong mới gọi nghi hoặc;

- Ái?

Hạ An Phong nghe Tử Thiên gọi như vậy cảm thấy có chút kỳ quái.

- Hai người?

Tử Thiên nhìn ánh mắt của An Phong đương nhiên đoán được mấy phần, liền ôm lấy cô, thân mật.

- À, tớ chưa nói với cậu nhỉ? Đây là người phụ nữ của tớ, Tử Vĩ.

Niềm vui sướng cực độ của An Phong giống như bị tạt một gáo nước lạnh. Tất cả biến thành nỗi thất vọng, tâm tình lúc này của An Phong như bị bóp nghẹn đến không thở nổi.

Bầu không khí trở nên quỷ dị, Tử Thiên quay sang Tử Vĩ, hỏi:

- Hai người biết nhau à?

Tử Vĩ cũng chả thèm biện minh.

- Ừm... cũng coi như quen biết.

- Anh, anh tới rồi sao.

Từ trong lại vọng ra tiếng của một cậu thanh niên, sức sống cũng thật tràn trề đi. Tử Vĩ đỡ trán, cầu mong đừng gặp phải con hàng quái thai nào nữa.

Lúc ra tới cửa liền nhìn thấy một người con gái, thật giống với người trong điện thoại anh Phong thì kêu lên kinh ngạc.

- Ớ, đây chẳng phải người anh Phong...

Chưa kịp nói từ yêu sao? thì Hạ An Lạc bị An Phong kéo mạnh về sau, cướp lời.

- Nó là em trai tôi, An Lạc.

Hạ An Lạc bị anh trai mình kéo lại thì khó hiểu, giờ mới để ý người con gái kia với anh Thiên đang tay trong tay, chợt nảy ra suy nghĩ cô bắt cá hai tay, liền cảm thấy ác cảm với cô.

Tử Vĩ cảm thấy sau lưng luôn có ánh mắt thâm thù đại hận nhìn cô, quay lại thì biết người thanh niên kia nãy giờ cứ nhìn cô như vậy thì khó hiểu, cô chọc giận gì cậu ta rồi.

Ngồi trong phòng khách, Tử Vĩ luôn chằm chằm lườm nguýt Giả Nghi. Anh ta cũng không rời mắt khỏi cô. Hai người dùng ánh mắt để nói chuyện. Đại khái là thế này:

- Con hàng quần nhà ngươi, xem ta xử lý ngươi thế nào.

- Ơ hay, cô đừng có mà giận cá chém thớt. Ai kêu cô hoa tâm cho lắm vào, giờ khổ chưa.

- Ngươi... có tin ta tát một phát chết tươi luôn không?

- Giỏi thì cô tới3 đi... lêu lêu.

Thấy Giả Nghi cứ liếc mắt đưa tình với Tử Vĩ mãi, Tử Thiên lạnh giọng cảnh báo.

- Có tin tôi móc mắt cậu ra không, Giả Nghi?

Gia Nghi oan ức lên tiếng.

- Này, là cô ấy lườm tôi có được không?

Ngồi một chỗ nhìn khung cảnh quỷ dị kia, An Lạc trong lòng rối như tơ vò. Rốt cuộc chuyện này là sao? Người anh hai yêu lạo là người phụ nữ của anh Thiên. Mới đây cậu vòn nghe anh hai kể về cô ta cơ mà. Hết chịu nổi, An Lạc lên tiếng chỉ vào Tử Vĩ.

- Anh Thiên, rốt cuộc ngưòi này là sao?

An Phong thấy thế liền cau mày:

- An Lạc, không được vô lễ.

- Anh, rốt cuộc chuyện này là sao?

An Lạc nghĩ mình sắp phát điên tới nơi.

- Thì chả có chuyện gì hết.

Nói rồi ném cho cậu ánh mắt cảnh cáo, quay sang nói với Tử Thiên.

- Tới đây rồi, có muốn đi đâu không?

Tử Thiên nhìn Tử Vĩ, để cho cô quyết định.

- Em muốn đi đâu?

Đột nhiên hỏi cô như vậy sao cô biết mà trả lời, ở cái nước Ý này có chỗ nào cô chưa từng qua. À hình như còn mỗi khu quân sự.

Không để Tử Vĩ kịp lên tiếng An Lạc vội cho ý kiến.

- Em biết, em biết...

Giả Nghi huých nhẹ vào người An Lạc. Tên này thường ngày có loi choi thế này đâu, hôm nay uống nhầm thuốc à.

- Cậu vội cái gì, con gái nhà người ra còn chưa lên tiếng.

Tử Vĩ cũng chẳng để bụng thản nhiên đáp.

- Cứ để cậu ta chọn đi, dù sao tôi cũng chẳng nghĩ ra nơi nào.

An Lạc cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui. Nhìn cô ta chắc cũng kiểu mỏng manh dễ vỡ sao chịu được mấy trò cảm giác mạnh như kiểu đua xe, đọ súng, đột kích chứ.

- Đua xe, đua xe đi. Lâu rồi chúng ta chưa chơi. Này, chị biết chơi không?

- Cũng biết chút.

An Lạc đắc ý.

- Aiza, tôi không muốn nhường đâu. Nhưng chị là con gái tôi cũng không muốn thắng như vậy, mất mặt lắm.

- Cậu chắc chứ?

An Lạc nghi ngờ nhìn cô, có cảm giác nụ cười kia sao mà quái dị thế.

...Trường đua công thức 1...

Trên đài quan sát, ba người Tử Thiên, Giả Nghi, An Phong nhàn nhã uống trà. An Phong có chút lo lắng lên tiếng, dù sao em trai anh cũng đua xe không tồi nhưng đấu với một người con gái thì có hơi...

- Sẽ không sao chứ?

- Cậu đừng lo, tôi thấy Tiểu Lạc hôm nay thảm rồi.

An Phong không hiểu, đưa mắt nhìn xuống dưới.

Tử Vĩ chọn cho mình một xe đua màu trắng, mặc bộ đôg bó sát, tôn lên dáng người đẹp đến ngây người. An lạc nhìn một màn trước mặt, lên tiếng khiêu khích.

- Chị có được không đó? Đừng để thua rồi lại đi ăn vạ với anh Thiên nhá.

Tử Vĩ nhếch môi cười, xem ra hôm nay cô có trò tiêu khiển rồi.

- Nói nhiều như thế làm gì, chơi thôi.

Tiếng súng báo hiệu vang lên. Hai chiếc xe đua phóng vụt đi. Ban đầu xe của An Lạc phóng đi vượt qua xe Tử Vĩ, kéo ra một khoảng cách khá xa. An Lạc cười mỉa,thật không ngoài dự đoán, cô ta cũng chỉ là cái bình hoa thôi, chỉ biết nhấn ga thì chả còn gì.

Đột nhiên xe Tử Vĩ thay đổi tốc độ, giống như mũi tên phóng lên bám sát nút xe An Lạc, chỉ hơn kém có nửa thân xe.

An Lạc hơi ngạc nhiên, có thể điều chỉnh tốc độ đột ngột như vậy hoàn toàn không phải người chơi vu vơ liền náng cao cảnh giác phóng xe.

Trên đường đua không ngừng vang lên tiếng phanh chói tai mỗi khi đến đoạn cua. Tử Vĩ để xe đi sát vào gần lề đường đua, trong lúc An Lạc mải tiến về đích. Tử Vĩ phanh xe, đánh xe ma sát lên mặt đường đẩy xe An Lạc ra khỏi đường đua.

Bị chơi mộ vố như vậy, An Lạc một lần nữa kinh ngạc, không ngờ kỹ thuật của cô ta giỏi như vậy. Nhưnh anh cũng không phải dạng thường, nhanh chóng giữ chắc tay lái bám theo Tử Vĩ.

Đương nhiên đường đi của An Lạc vô cùng khó khăn, hầu như đến 78% là Tử Vĩ nắm quyền làm chủ đường đua,không để cậu vượt qua, luôn chắn đầu, rồi lại né cho cậu mộ đường, rồi lại chặn đầu như kiểu mèo vờn chuột khiến An Lạc sắp phát điên tới nơi.

Tử Vĩ không muốn dây dưa với An Lạc nữa, dứt khoát tăng tốc tiếm về đích.

Trong khoảng thời gian ngắn như thế rất ít người có thế điều khiển tốc độ nhảy vọt như vậy. Trận này cậu thua thảm hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.