Đau đầu quá, Tử Vỹ trong cơn mơ màng chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối giã rời, cả người rất khó chịu. Xung quanh cô chỉ chìm ngập trong bóng tối. Hình như có gì vàng chóe đang vờn trước mặt Tử Vỹ, quả cầu lửa sao?, cô cố chụp bắt nhưng hai cánh tay quá nặng nề không giơ lên được.
Cô chớp mắt. Hóa ra không phải quả cầu lửa mà là một bóng đèn vàng. Lạ lùng làm sao! Tử Vỹ đang nằm ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Tim Tử Vỹ đập dồn dập. Cô yên lặng lắng nghe sự yên tĩnh đến ớn xương sống. Trong không khí bỗng đưa tới một mùi hôi thối rất khó chịu, một mùi hỗn hợp của cái vớ cũ và nhà vệ sinh công cộng đã lâu không chùi rửa ngày càng nặng hơn. Không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân không nhanh nhưng dồn dập được phụ họa bởi những tiếng kim loại va chạm vào nhau. Cô cựa quậy một cách khó khăn nép vào bóng tối đưa mắt theo dõi đám người dần hiện ra dưới ánh đèn.
Bỗng có tiếng đóng cửa rầm đưa cô về lại khoảng không gian khi cô tỉnh lại, chỉ khác nơi này bây giờ không chỉ có mình cô mà có thêm sự hiện diện của vô số kẻ có thân hình thô kệch, vô cùng gớm ghiếc. Không khó để nhận ra một vài gương mặt cô chợt thấy kinh tởm, đi đầu là Dạ Huyên cùng lão già “ đầu sỏ “, chợt lão lên tiếng:
- Đưa nó đi.
Tử Vỹ cười ngượng, giọng khản đặc:
- Tôi muốn đi vệ sinh.
Lão ta không còn kiên nhẫn, rút súng ra chía vào đầu cô lặp lại câu nói:
- Đưa nó đi.
Được rồi thời gian vẫn còn dư giả, cô chơi với mấy người một chút cũng được. Tử Vỹ tựa hồ khoái chí ra mặt, khoảng lúc cô tỉnh lại đã xem xét một lượt căn phòng đó còn lo không tìm được lối ra, giờ được đưa đi đến chỗ khác chỉ mong có sơ hở để cô tình cách tẩu thoát.
Lần này cô bị đưa đến một căn phòng nhỏ hơn, không còn cái mùi khó chịu kia nữa, cô cười nhẹ nhõm. Không lâu sau cánh cửa chợt mở ra, người bước vào không ai khác lại là Dạ Huyên, rất nhanh cậu bước tới chỗ cô cởi chói, cởi xong lập tức quỳ xuống không nói lời nào. Được giải thoát cô thả lỏng người duỗi tay đá chân thư giãn gân cốt. Vừa ngoảnh lại vừa hay hình được hành động khó hiểu của Dạ Huyên, trong lòng có chút tức giận muốn giết người.
- Cậu làm gì vậy?
- Tôi...Đây là chút việc cuối cùng tôi có thể làm cho cô...tôi biết dù có làm gì cũng không đền hết tội của mình. Tôi chỉ giúp được đến đây, phần còn lại cô tự lo liệu cho bản thân.
Nói rồi cậu lôi một khẩu súng lục hình dáng nhỏ vừa tầm và đồ dùng của cô bị đám người đó lấy đi. Trong đầu cô giờ rất khó hiểu rốt cuộc cậu như vạy là sao, Dạ Huyên? Như đọc được suy nghĩ của cô, cậu nói:
- Tôi... tôi bị lợi dụng, thời gian qua cũng vậy tôi không thể làm gì khác.
- Đủ rồi, tôi không muốn nghe cậu trình bày. Hiện tại cậu nói cho tôi biết sơ đồ khu nhà này đi.
Đúng là cô không muốn tha thứ cũng chả muốn nghe cậu giải thích dài dòng. Vấn đề của cô là làm sao thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Lát nữa họ tới, sẽ rất nhanh thôi, họ muốn đem cô đi bán.
- Hả? đem tôi đi bán, cậu nhầm không vậy? bán tôi đi đâu?
Ngạc nhiên trước câu nói của Dạ Huyên, cô không ngừng chế diễu bản thân, cô rẻ tiền vậy sao?
- Cô nhỏ tiếng một chút, họ nghe thấy bây giờ. Họ nói đưa cô đi làm hầu gái. Tôi biết, cô đừng quá kích động. Hãy nhân cơ hội đó mà trốn đi được không?
Vừa nói Dạ Huyên vừa nhanh chóng mô tả sơ đồ khu nhà. Nơi cô sắp bị đưa đến là khu phía Đông khu duy nhất có của sổ và đường đẫn thẳng ra đường lớn. Cô cười thầm, ông trởi quả không triệt đường sống của con người mà. Nói xong Dạ Huyên lại trói cô lại nói như vậy sẽ không bị nghi ngờ, dây thừng trói cô được Dạ Huyên buộc lỏng hơn đủ để cô thoát ra đễ dàng, cũng không gây nghi ngờ gì cho bọn chúng. Hoàn thành, cậu rời đi như không có chuyện gì sảy ra.
Đúng như lời của Dạ Huyên nói cô được đưa đến khu nhà phía Đông. Họ dẫn họ đi vòng quanh tầng hai, cuối cùng thì dừng bước trước cánh cửa có sáu người đang canh giữ. Một người trong số đó gõ cửa cung kính nói:
- Ông chủ, đã đưa người giúp việc tới.
Giọng của một người đàn ông trung niên vọng ra;
- Để cô ta vào.
Tử Vỹ vừa bước vào không khỏi vui mừng, xem ra cậu ta không lừa cô coi như cũng còn một chút lương tâm, căn phòng được trang hoàng khá lộng lẫy, cũng có cửa sổ như lời kể, từ đây phóng tầm mắt xuống là một bãi cỏ, khoảng cách không lớn.
Người đó vênh mặt hất hàm sai khiến
- Dọn dẹp cẩn thận, sạch sẽ chiếc bàn cùng ghế sofa đằng kia đi. Còn nữa, đừng cố quyến rũ khách của tôi, nếu không cô dừng mong sống sót.
Ọe, cô mà cần đi làm mấy trò bỉ ổi đó ư? Tử Vỹ nhìn xung quanh một lượt không có động tĩnh gì liền cúi đầu nhếch môi giễu cợt. Đi chầm chậm về phí cạnh bàn, tay phải cầm chiếc khăn lau bàn lên. Lúc lão già “ trùm sỏ “ đó đang cho rằng cô sẽ lau bàn, trong chớp mắt Tử Vỹ đã ở ngay phía sau lưng hắn, đồng thời không chút do dự chiếc khăn lau trên tay đã bịt chặt lấy miệng hắn. Tiếp đó tay trái đặt ngay sau ót, hai tay phối hợp cùng nhau, dùng sức xoay cổ hắn theo chiều kim đồng hồ, nhanh chóng cổ hắn bị bẻ gãy rất nhẹ nhàng.
Tử Thiên đang lau tay trong nhà vệ sinh, đột nhiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, anh dừng động tác dón dén lại gần phía cửa, từ từ vặn tay nắm, mở cửa he hé.
Tử Vỹ nghe thấy có tiếng động vội vàng ném khăn xuống, xoay người thuận tay túm lấy một chiếc khăn quàng cổ. Ngay tức khắc chiếc khăn thanh mảnh lao về phía đối phương, ở khoảng cách này là bất lợi cho anh, dù có né đi thì cũng không tránh được thương tích mà chiếc khăn gây nên, cô gái này thạt nhạy bén, trong lòng anh hiện chút hưng phấn.
Tử Thiên đẩy cửa ra, thoáng thấy chiếc khăn đang lao vun vút về phía mình, như đoán trước được đường đi của chiếc khăn, tay phải của anh liền nắm chặt lấy chiếc khăn, xoay tròn 360 độ để chiếc khăn quấn lấy tay anh, sau đó dùng sức kéo mạnh người đang nắm đầu khăn kia về phía mình.
Tử Vỹ thấy thế, tay phải không dám chậm trễ liền buông tay. Đồng thời bám lấy tấm rèm trên tường đu người ra khỏi cửa sổ. trái cô nhanh nhẹn rút lấy khẩu súng được giấu sẵn trong bắp dùi, nhằm thẳng về phía tim đối phương bắn. Tử Thiên không lùi bước vẫn di chuyển thần tốc về cô, thấy viên đạn lao tới cũng không có ý từ chối, chỉ hơi né người cho viên đạn không vào tim, để mặc cho nó chui vào trong cơ thể. Tử Vỹ khẽ cau mày chợt trong khảng khắc nào đó cô thấy như anh cố tình để bị thương. Nhưng thôi kệ, cao thủ so chiêu ngay lập tức đã phân cao thấp. Cô đánh không lại người đàn ông này, không đi lúc này thì còn đợi đến bao giờ?
Tử Thiên nhìn ra ý của đối phương, anh hơi dùng sức lấy tay phải làm điểm tựa tung người lên không trung tay trái mạnh mẽ bắt lấy cánh tay phải của Tử Vỹ kéo cô xuống đất không thương tiếc. Sau đó thừa dịp phản công tay phải đoạt lấy khẩu súng trong tay cô.
Trong mắt Tử Vỹ có chút ngạc nhiên, đây là người sao trời? Hơn nữa khẩu súng này tuy nhỏ nhưng uy lực rất lớn, thế sao anh ta không hề hấn gì vậy? Thậm chí ngay cả cảm giác đau đến nỗi nhăn mặt cũng không có, biểu cảm hoàn toàn bình thường. Lúc này cô vô cùng hối hận vì mình đã không giết ngay hai tên vệ sĩ bên ngoài. Hiện tại thì hay rồi, cô đem chính mạng sống của mình ra chơi đùa. Người bên ngoài nghe thấy tiếng động kỳ lạ bên trong thì lên tiếng.
- Ông chủ, bên trong không sao chứ?
- Ông chủ.
Tử Thiên dùng đôi mắt ma mị, quyến rũ nhìn người dưới đất, bất ngờ nói:
- Không có việc gì, không cần vào.
Trong lòng Tử Vỹ khó hiểu, nhìn người kia đầy nghi hoặc. Tử Thiên đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống hạ lệnh:
- Đứng dậy.
- Anh không giết tôi sao?_ Tử Vỹ vẫn không nhúc nhíc, ngây ngốc hỏi.
Tử Thiên cau mày lạnh lùng nhắc lại;
- Đứng đậy.
Tử Vỹ dứng lên một cách mệt nhọc. trái Tử Thiên không chút khách khí đặt lên vai cô kéo cô lại gần mình hơn để che đi vết máu trên áo sơ mi đen, nói: - Đi.
- Hả? Anh không giết tôi lại còn đưa tôi ra khỏi đây sao?
Tử Vỹ không thể tin vào mắt của mình nữa. Thấy khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện trên chiếc kính gần đó phát ra sự tàn bạo, không khỏi giật mình. Cô nói:
- Vậy chờ tôi chút.
Cô cúi đầu lấy ra một khẩu súng lục khác từ trong áo của tên cô vừa hạ vui vẻ cất đi. Chợt phát hiện thấy mặt dây chuyền hình giọt lệ lắc lư liên hồi, cô nhanh tay đặt tay sâu xuống khe hở bên cạch ghế sofa lấy ra một chiếc bom cùng màu với chiếc ghế, kim dài và ngắn của nó đang gần suýt soát, nhất thời trái tim cô chìm xuống tận đáy, là bom tắc kè số lượng có hạn. Đây là loại bom mới được nghiên cứu thành công, có thể uốn cong và đổi màu tùy theo môi trường đặt bom, cơ bản không có cách gỡ bom. Trang bị xong cô từ tốn mở của đi ra ngoài cùng người kia.
- Ngài đây đang có chuyện cần suy nghĩ , không muốn bị làm phiền, cho nên ngài ấy đặc biệt ra lệnh cho tôi đưa anh ấy xuống vườn hoa trước._ Mặt Tử Vỹ không chút biến sắc nói.
Bốn người đó nhìn nhau không hẹn mà gật đầu:
- Xin mời.
Tử Thiên không nói gì chỉ từ tốn khoác vai Tử Vỹ nhếch môi cười bước xuống tầng dưới không nhanh không chậm.