- Em nghỉ ở đâu?_ Tử Thiên đột nhiên hỏi.- Khách sạn Monaco._ Tử Vỹ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt lơ đễnh đáp.
Tử Thiên gật đầu đưa tay bấm điện thoại giao phó:
- Qua khách sạn Monaco lấy hành lý của Tử Vỹ đến biệt thự cho tôi.
- Tại sao tôi phải chuyển đến ở trong biệt thự của anh?_ Tử Vỹ chợt quay đầu nhìn anh lạ lùng hỏi.
- Từ hôm nay trở đi em là người của tôi._ Tử Thiên liếc cô nhẹ giọng nói.
Sao lại có người ngang ngược bá đạo đến như thế? Khóe miệng Tử Thiên khẽ nhếch lên, cười xấu xa, đôi chút mang hương vị lạnh lùng nói:
- Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy. Em có gì muốn nói sao?
- Không có._ Tử Vỹ biết nói gì bây giờ, bất lực đành quay sang phía cửa sổ tự kỷ một mình tiếp.
20 phút sau, chiếc xe chạy đến một ngôi biệt thự có không gian sang trọng. Kiến trúc bên trong biệt thự mang phong cách khác nhau, có kiểu Tây Ban Nha, có kiểu Trung Quốc hiện đai, có kiểu Rococo ( phong cách nghệ thuật và thiết kế của Pháp thế kỷ 18 ), có kiểu Baroque ( phong cách nghệ thuật bắt ngồn từ phục hưng Ý), v.v... tuy có nhiều kiểu phong cách thiết kế nhưng khi nhìn vào không hề cảm thấy rắc rối, khó chịu mà ngược lại rất thoải mái.
Bao quanh biệt thự là những thảm cỏ xanh đan xen là những khóm hoa hồng trông vô cùng đẹp mắt. Đèn đường có tạo hình độc đáo cộng thêm đài phun nước nhỏ, càng làm cho khung cảnh trước mắt sáng ngời.
Tử Thiên thấy Tử Vỹ nhìn khắp nơi đánh giá cũng không ngăn cản, anh ngồi trên ghế sofa trong phòng khách hỏi hơi mong đợi:
- Thích không?
Mọi thứ trong ngôi biệt thự này đều vô cùng vừa mắt của Tử Vỹ, chỉ là cô không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng, không muốn Tử Thiên được đắc ý, nên cười hỏi:
- Nếu tôi nói không thích anh sẽ cho người sửa lại sao?
Sắc mặt Tử Thiên hơi lạnh, không nể mặt nói:
- Không! Anh thích, nhất định em phải thích.
Tử Vỹ thấy mình bị trêu ngược lại thì trên mặt hiện không ít vạch đen:
- Vậy anh còn hỏi tôi làm gì? nhỏ mọn!
Mới vừa rồi Tử Thiên còn hy vọng nghe được từ “ thích “ từ miệng cô, dù không biết là tại sao nhưng anh lại có chút mong chờ. Anh không tiếp tục đề tài này nữa, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Thấy anh không nói gì nữa cô cũng mặc kệ, không chút ngại ngùng cô ôm lấy đống hoa quả trên bàn ngồi ăn một mình. Nhưng chưa cho được miếng cam nào thì đã bị anh cướp mất. Bực mình vì bị cướp mất đồ ăn trên tay, Tử Vỹ nhăn mặt khó chịu;
- Anh làm gì vậy? Đưa giả tôi...
Tử Vỹ cố vươn tay kéo tay anh để lấy lại đĩa hoa quả nhưng không với tới đành thở dài ngồi nhìn anh chằm chằm tỏ vẻ khó chịu, trong lòng “ hào phóng” tặng thêm cho anh chữ “ hận” lần thứ n của n. Thấy cô như vậy không hiểu sao anh lại thấy rất đáng yêu liền cười nhẹ, rất nhanh có lẽ không ai nhìn thấy được. Tử Thiên ra lệnh cho ông quản gia:
- Mang cho cô ấy một ít nước ấm.
Không dám chậm chễ quản ra rất nhanh mang ra hai ly nước ấm đặt trước mặt cô và anh. Nhìn ông đúng chuẩn một quản gia đã dạn dày kinh nghiệm, lướt qua cách ăn mặc cũng đủ thấy ông là một người rất nghiêm khắc. Ông mặc một bộ vest đuôi tôi kiểu cũ nhưng không có gì gọi là lỗi mốt đúng kiểu gia tộc hàng đầu, tất nhiên những người hầu khác cũng vậy, đặc biệt là nhìn qua nhìn lại toàn thấy con trai với con trai thôi à. Lạ gì, cô cũng biết anh là người không ưa phụ nữ cho lám mà, cơ mà tại sao mỗi cô có thể đến gần anh không phải là vì cô có điểm gì giống con trai chứ? Hứ cô ngẫm đi ngẫm lại thấy mình như vậy bao cô còn không mơ được sao lại giống con trai gì chứ? Cô chê mình ngớ ngẩn khẽ lắc đầu. Thấy hành động của Tử Vỹ như vậy Tử Thiên hỏi:
- Sao vậy? Đau đầu sao?
- Không có.
- Vậy uống nước đi không nó nguội mất.
Tử Vỹ bĩu môi, ngồi cạnh ăn vạ Tử Thiên:
- Không uống.
Thật ra cô cũng có muốn từ chối cốc nước đó đâu là vì tự dưng anh cướp mất đồ ăn của cô đến giờ vẫn chưa hết tức nên mới làm “ màu” như vậy.
Tử Thiên buông nhẹ một câu làm như không có chuyện gì, đưa cốc nước của mình uống một hơi hết sạch:
- Vậy à?...em không muốn thì anh uống dùm.
Tử Thiên vừa đưa tay lại gần cốc nước định mang về phía mình thì cô liền nhanh tay hơn cướp về. Đến cốc nước còn bị cướp thì cô chả phải bị thiệt rồi sao. Từ tối đến giờ toàn lốc rượu với rượu có được cóc nước nào nên hồn đâu:
- Của em, em uống._ Nói rồi cô đưa lên miệng uống một hơi hết sạch.
Nhìn cô như vậy anh vui hơn nhiều. Nhưng vẫn thấy cái tính bướng bỉnh của cô khó bảo quá. Trong đầu chợt hiện lên ý nghĩ trêu đùa. Anh tiến lại gần xoa đầu cô, khiến hành động của cô dừng lại giữa không trung, quay sang tỏ thái độ với anh:
- Ý gì đây?
- Đói chưa?
À nhắc mới nhớ là anh kêu anh đói liền kéo cô đi ăn, dẫn về đây thì lại hỏi cô có đói không là sao? Cơ mà cô cũng đói thật! Thấy anh hỏi xong cô cũng không nói gì để mặc anh độc thoại. Cái tính bướng của cô lại phát tác rồi. Anh thở dài mọt hơi kéo cô lại gần mình hơn nữa khóa chặt cô trong vòng tay của mình không cho cô lối thóa nói;
- Em còn bướng nữa là anh hôn em đó.
- Không bướng, không bướng nữa._ Lúc nào cũng giở trò đó ra dọa cô nhưng sao lần nào cũng hiệu quả thế? đúng là cô không hiểu nổi mình mà.
Thấy vẻ mặt cô biểu cảm như vậy anh cười một cái đẹp đến mê hồn, đưa tay lên xoa đầu cô khẽ ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Anh nói em có nghe lời anh đâu, nên từ giờ anh chỉ dùng hành động nói chuyện với em, biết chưa?
Nói rồi anh thả cô xuống khỏi lòng mình đứng dậy, trỉnh lại quần áo chuẩn bị lên lầu, không quên nói:
- Lát nữa sẽ có người đưa hành lý của em tới đây không cần vội cứ sắp xếp từ từ rồi xuống nhà dùng bữa.
Ông quản gia tuy rất tò mò và sửng sốt không khác gì đám Đường Dịch hồi đầu nhìn thấy anh như vậy nhưng lại không dám ngước lên nhìn cô, sợ Tử Thiên thấy khó chịu vì đây là lần đầu tiên cậu chủ mang phụ nữ về nhà, còn thấy hai người họ dường như chả ngại ngùng gì cả. Chuyện động trời...trong lòng ông không ngừng suy nghĩ lung tung. Thấy ông quản gia có chút gì đó kỳ lạ Tử Vỹ ngước lên hỏi nhỏ nhẹ:
- Có chuyện gì ạ?
- À không thưa tiểu thư, cô còn cần gì không ạ?
- Không cần dùng kính ngữ với cháu như vậy đâu, cứ gọi cháu là Tử Vỹ được rồi.
- Nhưng thưa tiểu thư, cô làm vậy tôi khó xử quá.
Chưa kịp trả lời thì đồ đạc của cô được chuyển đến nên liền quên luôn mình đang nói gì, đám người hầu nhanh chóng mang hành lý của cô về phòng, cơ bản cô chả cần động vào một thứ gì dù chỉ là một ngón tay. Vừa đi lên lầu cô vừa nghĩ:“ chuyện gì đây? bỗng nhiên cô lại được sống một cuộc sống gì đây?”