Rời khỏi Lộ dinh một quãng xa Tử Vỹ dần tỉnh lại cảm thấy bản thân rất khó chịu, nhức mỏi giống như cô phải mang mấy tấn đá tảng. Cũng may cô có chỗ dựa tốt như vậy phần nào cũng dễ chịu hơn. Cơ mà có gì đó sai sai, lúc định hình lại hình như cô đang được anh ôm đặt ngồi trên đùi mình, cho cả cơ thể cô dựa vào ngực mình. Tử Vỹ có chút không quen định đẩy ra nhưng cô không có sức mà nghĩ lại cô cũng chẳng có gì thiệt thòi đâu thể chối từ một đãi ngộ tốt như vậy nên cô chỉ động đậy chỉnh lại tư thế cho thoải mái một chút. Tử Thiên thấy cô tỉnh lại định lên tiếng còn nghĩ rằng cô định đẩy anh ra nào ngờ cô chỉ cựa mình một chút rồi thôi hại anh lo lắng sợ cô còn bị thương ở đâu.
- Em tỉnh rồi? Còn khó chịu ở đâu sao?
Tử Vỹ nghe thấy tiếng của anh thì đỏ mặt, cũng không biết tại sao lại như vậy nữa. Cùng lúc cơn nóng rát ở cổ truyền đến khiến cô không khỏi nhăn mặt chỉ có thể đáp mấy tiếng.
- Tôi không sao... anh tới rồi thật tốt.
Nói xong cô thực sự muốn cắt lưỡi mình đi. Khi không tại sao lại nói mấy lời đó chứ anh nghe thấy rồi thì đã đành, nhỡ đâu cái bọn tự thiên mà nghe thấy cô chắc xấu hổ đến cắn lưỡi tự sát mất. Tử Thiên bị mấy lời cô thì thầm vào tai làm cho đơ vài giây, thỏa mãn trong lòng thôi chưa đủ còn khiến anh cười ra mặt, cô nói như vậy có phải vị trí của anh trong lòng cô đã được khẳng định rồi không? Tử Thiên cúi xuống nhìn Tử Vỹ vừa hay chạm phải môi cô không kìm được mà mút nhẹ, vui vẻ nói:
- Em ngủ thêm đi.
Vụng trộm lộ liễu thế đấy, hai người này thực sự không biết mọi hành động của mình đều bị hai người đó phía trên nhìn thấy, cũng không ngờ rằng hai người phía trên từ khi chứng kiến cái cảnh bán mặn nồng này thì thần kinh đã căng hơn cả dây đàn rồi, à thì có một số cảnh còn phải nhắm mắt để cho lòng thanh tịnh đến một hơi thở cũng không dám phát ra tiếng động toàn tập chú ý về phía trước.
Tại bệnh việntruj sở chính của Mạc gia.
- Một vài vùng da xung quanh cổ gần như bị phá hủy nhưng không có gì quá nghiêm trọng... xin ngài bớt lo, tôi đã cho xử lý cẩn thận rồi ạ. Giờ tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi và thay thuốc thường xuyên thôi ạ.
Tử Thiên nghe xong cũng bớt lo lắng nhìn về phía Mục Lâm đồng thời ra hiệu cho bác sĩ cùng y tá ra ngoài, nói.
- Mục Lâm, kiểm tra tổng quát thế nào rồi?
- Lão đại cô ấy không sao nhưng em phát hiện phía bắp chân trái của cô ấy có gắn một con chip định vị. Loại chip này hiện nay không còn sản xuất, là hàng nhân bản chuyên dùng cho quản lý tổ chức, không có quá nhiều tổ chức dùng hàng này, duy chỉ có tổ chức Tào Vương của lão Vương khi đó thu mua số lượng lớn không ngờ lại dùng đến cả hạ sách gắn nó vào trong cơ thể người thế này.
Tử Thiên nghe xong chỉ cười nhìn cô chăm chú.
- Nếu không làm vậy cậu nghĩ cô ấy sẽ ngoan ngoãn để yên cho họ giám sát sao?... lấy nó ra.
Sau khi phẫu thuật lấy con chip ra khỏi người Tử Vỹ, Mục Lâm uể oải rời khỏi phòng bệnh. Vừa đúng bắt gặp cả đám Tư Thuần ngồi xúm tụm hi hi ha ha gì đó ở bàn chờ. Mục Lâm nhìn thôi nhưng không thể không tưởng tượng đến cảnh mấy vị phu nhân cả ngày rảnh rỗi ngồi tán phét với nhau.
- What? Lão đại công khai luôn hả?
Đường Dịch tính tình ngày thường ôn hòa trầm tính là vậy mà đến hôm nay không kìm được cũng phải thốt lên.
- Tất nhiên chính mắt tôi thấy mà... tôi nói các cậu nghe lúc đó phải nói là khung cảnh nghìn năm có một luôn.
Tư Thuần đắc ý cười lớn.
Thấy Mục Lâm từ phòng bệnh đi ra cả đám chuyển chủ đề về phía anh.
- Mục Lâm, sao rồi? Lão đại đâu?
Mục Lâm đau thương thở dài nói.
- Xin lỗi, tôi đã cố hết sức.
Cả đám nghe xong sửng sốt đứng dậy hỏi:
- Cậu nói cái gì vậy? Chẳng phải bác sĩ nói không có gì đáng lo rồi sao? Sao tự nhiên...
Mục Lâm thấy mấy người đó lo lắng như vậy thì đành nói tiếp.
- Thực ra...
Sau khi lấy con chip ra khỏi người Tử Vỹ. Không khí trong phòng có chút căng thẳng:
- Lão đại, anh thực sự muốn tự mình băng bó sao?
Tử Thiên khăng khăng nhất quyết muốn tự tay làm. Người phụ nữ của anh hết lần này đến lần khác qua tay bao nhiêu người, sức chịu dựng của anh cũng có giới hạn.
- Để đồ đó, ra ngoài.
Thực ra lão đại muốn băng bó cũng chẳng ai nói gì nhưng nhìn thấy đống quần áo bị anh xé nằm một đống trong góc thì Mục Lâm có chút thương tâm. Mục Lâm nói hết nước hết cái cũng không khuyên nổi lão dại đến phút cuối chỉ đành nhìn về phía Tử Vỹ dành một giây ngắn ngủi dùng bản mặt đau xót để tưởng niệm: Tử Vỹ cô thảm rồi, ai nói cô là người phụ nữ của lão đại chứ... chúc cô bình an. Tôi thay anh em tưởng niệm cô.
Cả đám Tư Thuần nghe xong cũng chỉ biết ngao ngán dồn nén đồng thanh nói với Mục Lâm, sau đó hiên ngang rời đi:
- Xàm.
- Ơ... ơ tôi cất công kể cho mấy người nghe, mấy người còn hắt hủi tôi sao? Này đi đâu đấy chờ tôi.
Chỉ Hàn đồng cảm nói với lại:
- Chuẩn bị đồ thăm chị dâu.