Mạc Tử Thiên quăng điên thoại qua một bên, thay đồ đi xuống lầu.
Dưới nhà, Tử Vĩ đang thảnh thơi ôm một đĩa hoa quả ngồi trên sofa. Còn dưới bếp đám Tư Thuần đang tranh nhau xử lý tô mì còn nghi ngút khói, thấy anh bước xuống cũng không nỡ buông đũa, nói không thành lời.
-...ão ...ại.
Tử Thiên chỉ gật đầu bỏ qua bọn họ luôn, khoanh tay vòng tới chỗ Tử Vĩ ngồi xuống. Tử Vĩ khẽ liếc qua anh thấy biểu cảm nửa cười nửa không cười của Mạc Tử Thiên khiến Tử Vĩ bất giác chớp mắt. Trong lòng cô bỗng nổi lên một chút suy nghĩ bất an. Quả nhiên giây sau giọng người đàn ông liền cất lên:
- Tôi đánh giá thấp mê lực của em rồi. Giờ tôi thông báo cho em biết, tôi lại ghen rồi.
-...
Tử Vĩ im lặng trong chốc lát liền lập tức quang đĩa hoa quả nhảy phắt ra khỏi ghế sofa, chần bị hẫng cả người đổ về phía trước.
Anh gần như chẳng kịp suy nghĩ lập tức đưa tay ra đỡ lấy tấm thân mềm mại của Tử Vĩ. Tử Vĩ liền cảm nhận được phần bụng mình bị một cánh tay siết chặt làm bị đau. Tử Vĩ hốt hoảng vuốt vuốt ngực, tim cô đang đập thình thịch như đang chạy tám trăm mét vậy.
Sau vài giây Tử Vĩ cảm thấy thả lỏng rồi đưa tay vỗ lấy cánh tay của người đàn ông đang ôm lấy eo mình.
- Anh thả em ra đi, em bị cánh tay anh siết đau chết đi được.
Tử Vĩ vất vả ngước đầu lên nhìn Tử Thiên, khuân mặt vô cùng đáng thương.
Tử Thiên chỉnh lại thế ngồi cho cô có thể ngồi vững, tay anh lướt qua ngực cô thì ngón tay bất giác chạm vào, đã vậy còn chọc chọc mấy cái.
Tử Vĩ thật muốn đánh người, cô nhớ đã sang hè sắp tới thu luôn rồi, mùa xuân mùa động dục qua lâu rồi sao bậy giờ anh vẫn trong thời kỳ động dục vậy. Khuân mặt Tử Vĩ bỗng đỏ lên. Cô đột ngột kéo giãn khoảng cách, khuân mặt ửng hồng nói:
- Anh... anh...sàm sỡ.
Thấy hành động mẫn cảm và kịch liệt của Tử Vĩ, Mạc Tử Thiên bất giác nheo mắt lại, rồi ung dung vẫy vẫy tay với cô:
- Lại đây.
Tử Vĩ trợn mắt lên hỏi:
- Làm gì?
Người đàn ông bình thản liếc mắt nhìn cô một cái rồi chậm rãi nói:
- Tiếp tục sàm sỡ.
Anh lấy đâu ra dũng khí mà nói những lời vô liêm sỉ như vậy trước mặt cô cơ chứ? Đột nhiên Tử Vĩ muốn tăng xông quá.
Rõ ràng lúc trước gình tượng Mạc Tử Thiên trong mắt cô vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, hình tượng đẹp đẽ tới mức giống như phong cảnh phương xa cô chỉ có thể ngắm nhìn. Thế mà giờ nhìn xem, mẹ nó có khác gì lão yêu dâu xanh không cơ chứ? Đáng sợ.
Nghĩ tới đây Tử Vĩ nhìn Tử Thiên bằng ánh mắt khó diễn tả thành lời. Cô thở dài một hơi, chống tay lên thành ghế sofa lựa chọn lời thuyết phục nói:
- Em nói này, thân là một người đứng đầu nhà họ Mạc, anh sao có thể trước mặt toàn thể anh em xương máu của mình mà không biết liêm sỉ giở trò lưu manh với em chứ.
Tử Thiên khẽ nhún vai phong độ chỉnh lại quần áo, nhìn thẳng vào cô nói.
- Trước mặt em, anh có liêm sỉ sao? Với lại anh em của anh họ sớm đã quen rồi.
Trong bếp, trước mặt mỗi người đám Tư Thuần vẫn còn nghi ngút khói, mồm người nào người lấy nhét đầy mì giờ đang mắc nghẹn trong cổ. Trong lòng không khỏi oán thán.
- Lão đại, anh chắc chắn chúng tôi đã quen rồi à?
Tử Vĩ câm nín.
Cái đệt.
Hình như ngượng ngùng rồi nha.
Câu nói này quả thực khiến cô không thể nào phản bác... bởi nói quá có lý.
Tử Vĩ trầm tư hồi lâu, cô không kiềm được đưa tay lên day ấn đường rồi vô cùng uất ức nhíc chân tới trước mặt Tử Thiên.
Thấy bộ dạng Tử Vĩ bị bắt nạt, sự đắc ý trong mắt Tử Thiên càng lộ rõ hơn, sao vợ nhà mình lại đáng yêu thế nhỉ?
Đợi Tử Vĩ hoàn chỉnh tới trước mặt mình, Tử Thiên mới chậm rãi đứng dậy kéo tay cô lên lầu.
- Từ từ,...anh... anh không suy nghĩ lại à.
- Nghĩ cái gì mà nghĩ, tôi còn chưa hết giận đâu đấy.
Sắc mặt Tử Vĩ đen sì, làm như cô không thấy dáng vẻ lưu manh của anh không bằng. Tử Vĩ bất giác chu môi, suy cho cùng thì vẫn là muốn ăn cô phải không?