12 giờ 30 phút, khoảng thời gian tĩnh mịch hất ở thành phố. Hôm nay gió thu lại thổi về rồi, cái hơi se lạnh như thấm vào da thịt. Trời lất phất mưa, mưa càng ngày càng nặng hạt.
Mưa,,, lớn lắm, nó khiến mọi người cảm tưởng như có thể quấn hết mọi thứ.
Hoà vào tiếng mưa là tiếng hét. tiếng súng, tiếng la khóc , van xin.
Tiếng súng cứ ngày một dày đâm xuyên thủng màn đêm.
Những bước chân dồn dập của một trò chơi đuổi bắt đẫm máu. mùi máu tanh nồng lên xộc vào mũi.
Sự truy đuổi, tiếng rên rỉ đau thương dường như đừng lại tại một góc khuất của khu nhà trọ nơi một thiên thần đang ngồi dựa vào bức tường bẩn thỉu lấm lem máu hoà với bùn đất.
- Vương gia, chúng ta làm gì với nó?_ một tên cầm súng còn thấm đẫm máu quay qua nói với một người đàn ông chừng 35 tuổi, người ông ăn mặc chỉnh tề bước ra từ nhóm người nhếch nhác ướt sũng.còn ông khác hẳn với đám người kia tiến lại gần cô, khẽ nhấc cô lên nở nụ cười đôn hậu nói:
- Về nhà cùng ta nha._ ánh mắt ông nhìn cô có chút áp đặt, lạnh lùng.
Nhưng không hiểu sao điều đó khiến cô nghĩ nơi đó khiến cô an toàn. Theo bản năng cô lại gần người đàn ông đó để mặc cho ông bế cô lên xe.
những chiếc xe cứ thế rời khỏi bỏ xa đần khung cảnh đáng sợ kia để làn mưa cuấn đi tất cả...cô mệt quá...cô cần ngủ...đêm nay đã quá dài với cô rồi.
***...........***............***
7 ngày kể từ khi cô tới đây, cô không cười không nói chỉ ngồi một góc mắt khẽ nhắm hờ. trên tay tay luôn cầm một con dao găm nhỏ đủ giấu trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô, nó lướt qua kẽ ngóc tay cô rồi lại mất hút đi đâu đó như một trò ảo thuật rẻ tiền_ đối với cô thì như vậy. Hàng ngày, bảo cô ăn thì cô ăn, cô chơi thì cô chơi nhưng mọi việc cô đều thích làm một mình. Đơn giản cô không muồn ai tới gần, trên người cô toái lên vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ, khác hẳn tối hôm đó. Hôm nay cũng vậy, cô ngồi dựa vào tường nơi tối tăm nhất, xung quanh cô rất nhiều trẻ con cùng lứa nhưng ai cũng tránh xa cô nói cô là kẻ lập dị, phần nào cũng sợ vũ khí trên tay cô.
Cả thế giới của cô là một màu xám xịt, tưởng chừng như có một nỗi buồn đến khó tả, nơi đó không ánh sáng, không tiếng cười chỉ vẻn vẹn một câu nói vào đêm đó” Về nhà cùng ta nha.“... cô đang đợi điều gì chăng? ừ, phải rồi, là giọng nói này.
Cánh cửa bật mở, tiếng bước chân đó hình như rất quen, người đàn ông khoách lên mình bộ vets đen xám khuân mặt thoắt ẩn thoắt hiện sau làn khói mờ từ điếu thuốc lá. người đàn ông đó lại gần cô, ngồi xuống bên cạnh giọng ông trầm xuống lạnh toát khiến bất cứ đứa trẻ nào cũng phải sợ, ngoài cô.
- Con chờ ta sao?
- chắc vậy._ Mặt cô vẫn không biểu lộ cảm xúc, khoé môi nhếch lên diễu cợt.
...
Sự yên lặng bao trùm lên cả căn phòng, ánh nắng chiều tàn yếu ớt hắt vào qua khung cửa sổ, khẽ cuốn lấy làn khói trắng không rời.
- Ta biết rồi, vậy giao dịch của chúng ta đã xong...cứ nghỉ ngơi đi mai sẽ có người tới đón con._ giọng nói ông thoáng ý cười, đặt tay lên vai cô tỏ ý tin tưởng rồi mới rời đi.
Theo tiếng bước chân ông là giọng mệt mỏi yếu ớt hoà vào tiếng va chạm của những con dao sắc nhọn đến ghê người:
- Đừng làm con... thất... vọng.
Thoáng ngạc nghiên với sự kì lạ của cô, ông chợt quay lại nhìn tấm thân nhỏ bé bị bóng tối nuốt trọn, vọng ra tiếng cười ghê rơn kia mà thầm nghĩ:“ Có lẽ đối với con bé này sẽ có nhiều ngoại lệ đây. Một quân cờ mới đầy thú vị.”