CHƯƠNG 23. MỘT NGÀY CỦA KỈ TÍCH
Sáng sớm 7h15, Kỉ Tích vén chăn, khinh thủ khinh cước rời giường. Vào phòng vệ sinh, rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo sạch sẽ. Lặng lẽ đi đến đầu giường, nhìn xem dung nhan vợ lúc ngủ, cũng giúp anh chỉnh lại góc chăn.
Bất đắc dĩ, thời khắc ấm áp qua rất nhanh. Kỉ Tích không thể không vào lúc 7h40, xuống lầu ăn bữa sáng.
“Trần Trần lát nữa xuống đây, kêu lão Côn ôm anh ấy.” Kỉ Tích há miệng cắn bánh sừng bò, tầm mắt sắc bén rà qua mấy người Kỉ gia đang ngồi.
“Con không phải đã nói qua rồi sao?” Khương Như nhắc nhở.
Ánh mắt Kỉ Tích, ở trên mặt người nhà dạo qua một vòng, híp mắt cười nói: “Con sợ có người dễ quên.”