Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 2: Chương 2




Ôn Tuyết thấy Ôn Nhung từ từ ngồi vào xe, đi như thế nào, về vẫn thế ấy, không thiếu một cọng tóc, kinh ngạc nói: “Sao chị lại về nhanh vậy?”

Ôn Nhung thắt dây an toàn: “Chút việc nhỏ như vậy, đương nhiên nhanh.”

Ôn Tuyết nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói: “Chị gặp anh ta chưa?”

“Coi như gặp rồi.”

Gặp tờ giấy anh ta nhắn lại

Ôn Tuyết hít một hơi dài: “Có phải anh ta…… cực kỳ đáng sợ đúng không?”

Ôn Nhung nghĩ nghĩ, quyết định nói dối một lần: “Có phần đúng.”

“May mà mình không đi.” vẻ mặt Ôn Tuyết như tránh được một kiếp nạn, lại nói: “Anh ta có nói gì không?”

“Anh ta nói… Anh ta không có hứng thú với chị.”

Nói mình như vậy, vẫn là có chút thương tâm.

Ôn Tuyết trái lại vẫn bình thường đáp lại một tiếng, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Ôn Nhung coi như không có chuyện gì, nói: “Đưa chị về trường đi, buổi chiều chị còn có tiết.”

“Ách…Tiểu Nhung à, lát nữa tôi có hẹn đi SPA trước rồi, không tiện lắm đâu, chị xem, hay là chị đón xe đi đi?”

Tốc độ trở mặt của Ôn Tuyết so với cú ném qua vai của cô còn nhanh hơn, cô vừa bước lên xe đã đoán được cô em này chắc chắn sẽ qua sông là đánh gãy cầu, thấy chưa, nó đã trang điểm lại rồi, ngay cả chị cũng không gọi.

Ôn Nhung cũng không tức giận, thật sự là trải qua nhiều lần, mãi cũng thành thói quen, cô thấy không đáng tức giận với người như vậy. Thế nên, cô lập tức xuống xe, Ôn Tuyết tốt bụng chìa ra tờ một trăm ngàn: “Bắt xe đi, hôm nay lạnh như vậy, đừng ngồi xe bus.”

Thật sự là một cô em biết quan tâm.

Ôn Nhung chỉ nói một tiếng tạm biệt, băng qua đường chạy đến trạm xe bus phía đối diện.

TNND, thói đời gì thế này, Ôn Nhung chen lách một giờ trên xe bus, rốt cục cũng kịp tới trước giờ lên lớp 10 phút, vừa vọt vào văn phòng đặt túi xuống, ném khăn quàng cổ ra.

*TNND = mụ nội nó (từ mạng)

“Đừng có cuống lên như thế, vừa kịp.” Tổ trưởng đang chơi trò chơi trên máy tính, chậm rì rì nói với cô.

“Lão Đại, thuốc của anh.”

“A…, vẫn nhớ rõ, cám ơn.”

Chẳng kịp nói không cần khách khí, Ôn Nhung đeo cái còi lên, nhanh chóng chạy đến sân tập của trường. Làm một cô giáo thể dục tiểu học luôn tuân thủ nghiêm ngặt nghề nghiệp, mục tiêu của cô chính là, không có trốn học.

Không sai, Ôn Nhung là một giáo viên tiểu học của đất nước này, chuyên bồi dưỡng trụ cột của nước nhà, là một giáo viên nhân dân mỗi năm đều có riêng một ngày 10 tháng 9.

Cô học đại học trường sư phạm, ngành học là thể dục, cha cô lúc đầu nghe cô muốn đăng kí vào trường này tức đến nỗi gân xanh nổi hết lên, lại nghe đến cô còn đăng kí cái ngành cực kỳ không thịnh hành kia, nhất thời giận sôi lên, đem hồ sơ thuận tay nện xuống.

Tiếc rằng lúc cô học trung học đã là đai đen Không thủ đạo, dễ dàng tránh được đòn của cha.

Cha cô tức giận công tâm, giống hệt như người mắc bệnh tim, sắc mặt đáng sợ, mắng cô chẳng ra gì, nếu còn tiếp tục học, thì đừng có về nhà nữa.

Ôn Nhung thật sung sướng, vốn học đại học đã muốn ra ngoài ở, cha cô đúng là đánh người không đánh vào chỗ yếu, chém rắn không chém đến tấc thứ bảy. Sau đó, cha cô rốt cục cũng ý thức được vấn đề, chữa lại đe dọa cô, nếu còn đi học tiếp thì sẽ không cho cô phí sinh hoạt nữa. Cô nói, cô học thể dục, chỉ có sở trường duy nhất là thể dục, học lại cũng chẳng được.

Vì thế, bắt đầu từ khi học đại học, Ôn Nhung đã tự lực cánh sinh – - nhân thân độc lập, kinh tế độc lập.

Trường tiểu học này là trường tốt nhất trong thành phố, rất nhiều bậc cha mẹ có máu mặt đưa con đến đây học, tính ra, hiệu trưởng mỗi năm cũng thu được phí tài trợ lên đến vài trăm vạn RMB.

Cho nên, ở chỗ này có rất nhiều đứa trẻ có gia thế hiển hách, bối cảnh hùng hậu, đông thì một cậu công tử của cục trưởng, tây lại một cô thiên kim của ông tổng giám đốc nào đó, khiến cho chủ nhiệm lên lớp mỗi lần đề bạt cán bộ lớp đều lâm vào thế khó xử, chỉ cần nhỡ nhàng một chút thôi sẽ đắc tội người ta. Ôn Nhung cho rằng, cô có trách nhiệm dạy dỗ thật tốt đám con nhà giàu này, bồi dưỡng thế hệ thứ hai.

Trong 5 lớp cô quản lý, có 3 lớp bé, 2 lớp lớn, vốn tưởng rằng mấy đứa trẻ lớn một chút mới có mấy đứa tiểu ác ma có tâm lý phản kháng, ai ngờ tiểu ác ma khó dạy dỗ nhất lại ở lớp bé, lại là một cậu nhóc có khuôn mặt tròn như bánh bao cực kỳ đáng yêu.

Hoa càng đẹp thì càng hay có gai, trẻ con càng đáng yêu thì càng đáng sợ.

“Lâm Tử Hào! Em đang làm gì hả?”

Ôn Nhung giận giữ hét một tiếng, chạy đến chỗ xảy ra chuyện, những đã không kịp rồi, cậu nhóc béo đứng ở phía đối diện Lâm Tử Hào bị con giun ném lên trên áo dọa cho sợ tới mức tè ra quần, xanh cả mặt, đang gào khóc.

Lâm Tử Hào ngẩng đầu lên, cười tít mắt nhìn Ôn Nhung nói một cách đáng yêu: “Báo cáo cô Ôn, em không làm gì cả.”

“Cô thấy hết rồi.” Ôn Nhung vừa giúp cậu nhóc mập mạp kia lấy con giun ra, vừa hung tợn nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Tử Hào nói: “Em vô pháp vô thiên!”

Lâm Tử Hào có tiếng là tiểu ác ma khắp trường, toàn bộ giáo viên trong trường, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng không có cách nào trị nổi thằng nhóc này, cho dù nó có thiếu lễ phép với giáo viên như thế nào, không thân thiện với bạn học ra sao, đều không có cách nào đuổi học nó.

Thứ nhất, thành tích của nó cả năm đều đứng đầu, thứ hai, bối cảnh của nó vững chắc như kim cương vậy. Hiệu trưởng không muốn bị bộ giáo dục kêu lên giáo huấn, lại càng không muốn bị lấy mất chức vị, nhất là không muốn mất đi 100 vạn tiền tài trợ mỗi năm.

Không có giáo viên nào dám đắc tội với tiểu ác ma này, đắc tội với thằng nhóc này chính là đập vỡ bát cơm ăn của mình, trừ Ôn Nhung. Ôn Nhung hận không thể đem thằng nhóc tóc còn lưa thưa này lôi ra quất cho một trận, vì thế cô thực sự làm vậy.

Dùng cách xử phạt về thể xác quả thật rất có tội, nhưng đến lúc giáo viên không nhịn được nổi cơn thình nộ rồi thì tội hay không tội cứ đánh trước nói sau.

“Có giải thích hay không?”

“Không.”

Được lắm, mồm miệng cứng rắn như vậy, tôi xem em còn cứng rắn được bao lâu. Một bàn tay Ôn Nhung đánh lên cái mông nhỏ của cậu nhóc.

“Có giải thích không?”

Tiểu ác ma nghẹn ngào một tiếng, cắn răng nói: “Không.”

Thật đúng là một thằng nhóc cứng đầu.

Ôn Nhung đánh liên tiếp ba phát liền, “Vẫn không chịu giải thích?”

“Không giải thích! Tôi không có làm sai!”

“Em vẫn còn cãi cố?” Ôn Nhung xắn tay áo, cố ý thổi thổi bàn tay, “Vậy em đừng trách tôi.”

Một bàn tay đang định giáng xuống, cửa phòng tập đột nhên bị người đạp ra, phó tổ trưởng chấn kinh nhìn Ôn Nhung, không nói đến câu thứ hai liền xông lên trước lôi tiểu ác ma qua, luống cuống tay chân chỉnh lại quần của thằng nhóc, ôm nó vào trong ngực hoảng sợ nói: “Ôn Nhung, cô điên rồi, sao có thể đánh đứa nhỏ này!”

Ôn Nhung nhíu mày: “Nó đáng đánh.”

“Nếu đứa nhỏ này tố cáo, cô chịu không nổi!”

Ôn Nhung không thèm để ý: “Trò ấy đáng đánh đòn, một ngày không ăn đòn là ngứa ngáy, đánh thì mới thấy thoải mái. Tuần trước vừa mới đánh qua, cuối tuần đã phạm lỗi rồi.”

Miệng của phó tổ trưởng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng đà điểu: “Cô… cô đây không phải lần đầu tiên?”

“Buông ra.”

Một giọng nói non nớt hàm chứa sự tức giận đột nhiên phát ra, phó tổ trưởng sửng sốt, thì ra là hắn ôm đứa trẻ chặt quá.

Hắn cười thân thiết hỏi tiểu ác ma: “Ai da, không sao chứ, mông có đau không? Có muốn đến phòng y tế không?”

Ai ngờ thằng nhóc này lại tỏ ra chán ghét nhíu đôi lông mày nhỏ lại: “Đừng có đụng vào tôi, ông già nát rượu.”

Mặt của phó tổ trưởng nhất thời tái lại, cái mũi vì uống nhiều rượu lại càng thêm đỏ.

Sau đó, tiểu ác ma lại hét về phía Ôn Nhung: “Cô bà la sát này, sớm hay muộn tôi cũng sẽ trả thù.”

Trong mắt rõ ràng vẫn còn ngấn nước, cái mũi nhỏ vẫn còn hồng hồng mà mồm miệng cũng không kém đi chút nào, trái lại còn có vài phần quyết đoán.

Ôn Nhung lười biếng chỉnh lại tay áo: “Câu này đã nói mấy lần rồi, làm đi, tôi đợi đấy, có giỏi thì đừng có về mà khóc lóc mách lẻo, thế không tính.”

Tiểu ác ma vênh cái mặt tròn trịa lên, mở to hai mắt trừng Ôn Nhung, đến lúc nước mắt sắp rơi xuống mới đột nhiên quay đầu chạy ra ngoài.

“Ôn Nhung, nếu chuyện này đến tai hiệu trưởng, cô tự chịu trách nhiệm, không được làm liên lụy đến tổ thể dục của chúng ta!” Tổ phó cực kỳ tức giận.

Ôn Nhung mặc kệ ông ta, cái đồ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, khó trách lăn lộn mãi mới chỉ lên được đến chức tổ phó, vẫn phải đưa phong bì cho hiệu trưởng.

Lão mũi đỏ còn đem chuyện này đi báo cáo với tổ trưởng, nhưng mà ông ta còn chưa nói xong, tổ trưởng Lão Đại lại lạnh nhạt ngắt lời ông ta: “Da con trai ấy mà, dùng biện pháp mạnh một chút cũng không sao, con anh chẳng suốt ngày bị anh cho ăn đòn còn gì, thôi, không sao đâu.”

“Được, nếu sau này có chuyện gì, Tần Chân, anh phụ trách” Lão nát rượu kìm nén cơn giận, không cam lòng nói.

“Rồi, tôi phụ trách.”

Nát rượu bị sặc nghẹn một câu, cũng không nói nên lời, tan ca giận dữ trở về nhà. Ôn Nhung lập tức đem lên một ly trà: “Lão Đại, đa tạ.”

Tần Chân lắc đầu: “Làm sao lại thiếu cẩn thận như vậy, để Mận tiểu nhân phát hiện ?”*

* chắc là mũi ông kia giống quả mận nên gọi là Mận tiểu nhân

“Không biết, mỗi lần em đều khóa chặt cửa mới đánh, Mận tiểu nhân chắc là đúng lúc đang vào trong phòng thiết bị lấy đồ…”

Chuyện dạy bảo tiểu ác ma, tổ trưởng đã sớm biết, tổ trưởng cũng đã nghe qua mấy sự tích về tiểu ác ma kia, cho nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Kể ra, xương cốt của tiểu ác ma kia cũng rắn rỏi, mỗi lần bị Ôn Nhung giáo huấn cũng không đi mách lại với cha mẹ, điểm ấy trái lại lại khiến cho Ôn Nhung có chút thay đổi cách nhìn.

“Sau này, cẩn thận một chút.”

“Dạ…” Ôn Nhung nheo mắt cười nói, “Em định về nhà sẽ nghĩ ra phương pháp mới để dạy dỗ thằng nhóc đó.”

Tổ trưởng đại nhân ngoáy ngoáy lỗ tai, làm bộ như không nghe thấy.

Lúc Ôn Nhung đi về, trời đã đổ tuyết, dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi, thật là chuẩn. Ôn Nhung túm lấy áo khoác ngoài, đón gió bước về phía cổng trường, đột nhiên nhìn thấy tiểu ác ma, nhóc mập mạp, còn có cha mẹ của nhóc mập mạp. Cha mẹ của nhóc mập đang cúi mặt, liều mạng khom lưng cúi đầu với người đàn ông đang đứng phía sau tiểu ác ma, sắc mặt cực kì khẩn trương, như là đang chịu tội.

Người đàn ông kia, Ôn Nhung thuận thế nhìn qua, áo khoác ngoài màu trắng, áo sơ mi trắng, cổ áo tùy ý khoác lên một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, cách ăn mặc đơn giản như vậy, nhưng ở trong khung cảnh một trời tuyết đang tung bay như thế này, trông giống hệt như một bức tranh, giống như mọi thứ đẹp đẽ trong trời đất này đều tụ lại trong hình ảnh nho nhỏ kia.

Khuôn mặt của người đàn ông rất trắng, trắng như tuyết từ trên trời rơi xuống, trên sống mũi cao cao có một cái kính đen, ánh mắt phía sau mắt kính nhìn không được rõ ràng. Khóe miệng hắn ẩn ẩn nụ cười, không chút ấm áp, trước sự khúm núm lấy lòng của cha mẹ nhóc mập mạp cũng không nói câu nào.

Ôn Nhung đứng bên cạnh nhìn, nhóc mập mạp không ngừng lau nước mắt đang rơi xuống, nước mũi nhỏ xuống thành một mảng thật dày đọng trên khăn quàng cổ, cha mẹ nó còn đang giải thích với người kia, mà tiểu ác ma cùng với cha nó một chút phản ứng cũng không có.

Thế giới này, khinh người quá đáng.

Tuy không muốn xen vào việc của người khác, nhưng vừa vặn cô là giáo viên, Ôn Nhung cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ giải quyết tình huống, lúc đang chuẩn bị bước qua, không ngờ bên kia đã có người chú ý tới cô trước, ánh mắt kia như một lưỡi dao sắc bén lướt qua khuôn mặt cô, lại lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi.

Ôn Nhung cảm thấy trong nháy mắt kia máu trong người như bị đông lại, hít sâu mấy hơi mới trở lại bình thường.

Cô không tiếp tục do dự nữa, đi đến trước mặt năm người kia: “Quấy rầy một chút, không biết mọi người có phải đang nói về chuyện hai đứa trẻ này cãi nhau không?”

“Cô là?” Mẹ của nhóc mập mạp nghi hoặc nhìn Ôn Nhung.

“Tôi là giáo viên của hai em này, hai em ấy cãi nhau vừa lúc đúng vào giờ của tôi. Tôi thấy rất rõ ràng, là bạn Lâm Tử Hào ăn hiếp bạn Dương Tiểu Vũ, tôi đã bảo Lâm Tử Hào viết bản kiểm điểm, ngày mai nộp cho tôi.”

Cô vừa mới nói xong, cha mẹ của nhóc mập mạp lại như mất hồn mất vía, nếu Ôn Nhung không nhìn lầm, cha của nhóc mập mạp còn lau mồ hôi.

“Cô giáo à, là Tiểu Vũ nhà chúng tôi có lỗi, không liên quan đến bạn Lâm Tử Hào. Tiểu Vũ mau xin lỗi.”

Nhóc mập mạp vừa lau nước mũi, khóc đến nói cũng không rõ ràng: “Con không, rõ ràng nó bắt giun nhét vào trong quần con !”

“Thằng nhóc đáng chết này !” Mẹ của nhóc mập mạp đánh vào đầu nó một cái, “Mau xin lỗi.”

“Tiểu Vũ nói rất rõ ràng, tôi cũng thấy rất rõ ràng, hẳn là bạn Lâm Tử Hào nên xin lỗi mới đúng.”

Nói xong, Ôn Nhung đón nhận tầm mắt của người đàn ông kia.

Sau đó, cô không khỏi sửng sốt.

Đây thật sự là một đôi mắt đẹp, môi đôi mắt hoa đào của mỹ nhân, con ngươi màu nâu, giống như được phủ một tầng nước mỏng vậy, ba phần liễm diễm, bảy phần lạnh bạc, khóe mắt vốn xếch lên, lại bị anh ta dùng nụ cười làm cho hướng xuống.

Anh ta nhìn Ôn Nhung vài giây, đáy mắt bằng phẳng không gợn sống, một lúc sau mới mở miệng “ Tử Hào, xin lỗi.”

Ngoài dự kiến của mọi người, câu nói đầu tiên của người đàn ông này lại là muốn con mình xin lỗi.

Cha của nhóc mập mạp mồ hôi chảy như mưa, gần như sắp thành thác: “Không… không… là lỗi của con tôi. Xin Lâm tiên sinh không cần bận tâm, tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn thằng nhóc này tử tế.”

Người đàn ông kia vẫn tươi cười như cũ, “Tử Hào, xin lỗi.”

Tiểu ác ma hốc mắt bỗng đỏ lên, nước mắt chực trào ra, nó ngẩng đầu lên, vô cùng vô cùng ủy khuất, vừa tức vừa giận nói: “Vì sao?”

“Cô giáo nói con sai, thì là con sai rồi.” Ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng lại trên mặt Ôn Nhung, nhẹ như gió, lạnh như tuyết, anh ta nhẹ nhàng nói với Lâm Tử Hào: “Mau xin lỗi.”

Ôn Nhung cứ tưởng tiểu ác ma sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời, cô đã đánh cho tiểu pp của nó đỏ hết lên như thế, nó còn không chịu xin lỗi cơ mà, nhưng mà sự thật lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của cô, tiểu ác ma tuy không cam lòng, nhưng vẫn cố nén nước mắt nói: “…Thực xin lỗi.”

(Ngưu: pp: là mông ý)

“Được rồi, nén nước mắt lại, không được khóc.”

Sau đó, anh ta chẳng thèm để ý đến phản ứng của cả nhà nhóc mập mạp, cũng không nhìn Ôn Nhung, kéo tiểu ác ma đi về phía chiếc limousine nhà họ. Trước khi đi, tiểu ác ma còn xoay người qua, dùng đôi mắt sưng to bằng quả nho trừng Ôn Nhung, nhưng nó thật sự không nhỏ một giọt nước mắt.

Cha nào con nấy, con là tiểu ác ma, cha chỉ nói mấy câu thôi cũng khiến Ôn Nhung toàn thân khó chịu.

Tuy anh ta vẫn cười nói, nhưng Ôn Nhung lại có cảm giác như bị người ta dùng roi nhẹ nhàng quất vào mặt một trăm lần.

“Cô giáo này !”

Ôn Nhung quay đầu, cô đương nhiên biết bọn họ muốn nói gì, vì thế liền nói trước một bước: “Trẻ con từ nhỏ phải được giáo dục đúng cách cho biết thế nào là thị phi đúng sai, rõ ràng không làm gì sai mà phải xin lỗi, làm sai lại không xin lỗi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này của trẻ.”

“Cô giáo à, chuyện lần này là Tiểu Vũ nhà chúng tôi có lỗi.”

“Sao có thể, tôi thật sự thấy Lâm Tử Hào bắt giun ném vào người Tiểu Vũ.” Ôn Nhung thật sự không thích gặp mấy vị phụ huynh kiểu này.

“Đó cũng là Tiểu Vũ có lỗi trước.” Mẹ của nhóc mập mạp vội là lên.” Cháu nó nói người ta là đứa được mẹ sinh ra mà không có mẹ chăm sóc….cho nên, cậu bé kia mới….aiz! Thằng bé này, không biết học được mấy câu này ở đâu, xem ra trở về không đánh không được.”

Ôn Nhung sửng sốt sau một lúc lâu, nhớ đến dáng vẻ quật cường của Lâm Tử Hào lúc bị đánh rưng rưng nước mắt thà chết chứ không chịu giải thích, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu, tâm hồn đứa nhỏ này còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều đau đớn như vậy…

Ôn Nhung buồn bực về nhà, nói chuyện với người chị em ở cùng nhà, cũng là giáo viên dạy văn của lớp Lâm Tử Hào, Đinh Đinh, cô giáo Đinh một lúc lâu còn chưa lấy lại tinh thần: “Cho nên nói….chị cứ võ đoán như vậy mà xử phạt Lâm Tử Hào, còn phạt sai rồi?”

“Cái gì mà võ đoán…Hai mắt chị rõ ràng nhìn thấy, lại nói thằng nhóc kia mắc lỗi nhiều như vậy, lần đấy không phải nó chọc khóc ba đứa học sinh nữ lớp em hay sao…. Thôi xong rồi, không nói nữa.”

“Nhung Nhung, việc này không lớn không nhỏ, chị phải cẩn thận.” Đinh Đinh cực kỳ thấy buồn thay cho cô, “Gia cảnh của nhà Lâm Tử Hào thật sự có phần khủng bố.”

“Nói chị nghe một chút coi, chị sớm nghe nói qua về gia cảnh nhà tiểu ác ma này, rốt cục là nhà hắn là từ chủ tịch hay là từ bộ trưởng ra hả? Lâm gia, chị chỉ biết có nhà của Lâm Nham rất lợi hai thôi, nhà của tiểu ác ma có lợi hại được như Lâm gia sao ?”

Ôn Nhung ở thành phố Z, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một đường thành thị, kinh tể trọng điểm, là nơi kẻ có tiền tụ tập, họ Lâm lại càng nhiều, nhưng nói đến nổi danh thật sự, chỉ mặt đặt tên ra, chỉ có nhà của Lâm Nham, không sai, em gái cô là bị buộc phải gả cho Lâm Tuyển, chính là em trai của Lâm Nham.

Đinh Đinh thu dọn sách vở đã soạn xong, bắt đầu tư thế buôn chuyện, nuốt nước miếng, giống hệt như bị thần kinh nói: “ Nói vậy cũng không phải, em cũng nghe mấy người cùng dạy nói thôi, nhà đó xác thực có người, trong quân đội có, tỉnh ủy, thị ủy cũng có người của họ, trong nhà vừa theo chính trị vừa làm ăn, từ đời cụ nội đã bắt đầu lập gia nghiệp, đến đời cha anh ta đã là đời thứ ba, cơ nghiệp vững như tòa kim sơn, nói thẳng ra là nhà giàu bình thường không thể nào so với nhà họ được, đấy mới là hào môn thế gia chân chính .”

Ô wow, Ôn Nhung níu lưỡi, hào môn….từ này nghe thật rát lỗ tai, trừ bỏ nhà Lâm Nham ra còn có Lâm gia nào lợi hại như vậy?

Ôn Nhung nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, nheo mắt, hung hăn cắn một miếng thịt bò khô: “Chiều hôm nay chị gặp cha của Lâm Tử Hào.”

“A? Thật sao? Là người thế nào? Em nghe nói mỗi lần họp phụ huynh cha Lâm Tử Hào đều cho cấp dưới đến hết, chưa từng xuất hiện qua.”

Trong đầu Ôn Nhung hiện lên vẻ mặt tươi cười kia, còn có đôi mắt hoa đào ôn nhu: “…Không nói rõ được, anh ta bảo Lâm Tử Hào xin lỗi, vẫn luôn tươi cười nói chuyện với bọn chị, nhưng mà chị lại cảm thấy không thoải mái.”

Đinh Đinh nắm lấy tay Ôn Nhung, vẻ mặt lo lắng: “ Nhung Nhung à, vậy phải làm sao bây giờ, chắc anh ta không đến chỗ hiệu trưởng kể tội chị chứ ?”

Ôn Nhung gắng xua đi ý nghĩ vừa lướt qua: “Không sao đâu, anh ta là quý nhân hay quên việc, làm sao mà nhớ được nhiều như vậy.”

Không lâu sau đó, khi Ôn Nhung hiểu rõ được con người Lâm Tuyển tiểu nhân ra sao, âm độc bao nhiêu, cầm thú thế nào, nhớ lại câu nói vô tư không chút sợ hãi của mình ngày đó thật sự là hận không thể cắn đầu lưỡi của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.