Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 36: Chương 36




Thế giới của Ôn Nhung tĩnh lặng trong mấy giây, sau đó cô lẳng lặng gắp một miếng vịt nướng bỏ vào miệng nhai kỹ, mùi vị của thịt sẽ khiến cho cô bình tĩnh lại.

Sau đó, cô có thể làm bộ như chẳng sao cả nói: “Anh càng ngày càng biết nói đùa, quan hệ của em và Phó Tô rất tốt... ít nhất là thời đi học, cho nên anh mới hiểu lầm chăng.”

Lý Niên Kiều đối với luận điệu này của cô rất xem thường, anh ta học chung trường với Phó Tô bảy năm, thừa hiểu cái tính khí cổ quái của thằng nhóc kia: “Làm ơn đi, em nghĩ một nam sinh chỉ bởi vì quan hệ tốt sẽ dăm thì mười bận chạy đi mấy hiệu đồ ăn mua bữa tối chuẩn bị cho một nữ sinh sao, à, còn chưa tính mấy túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt kia nữa. Chủ yếu nhất là, người làm những việc này là Phó Tô, cái tên Phó Tô cả đời không biết nói đùa là gì ấy.”

“Chuyện đó cũng đâu có gì... ” Ôn Nhung cố gắng thuyết phục anh ta, cũng đồng thời thuyết phục mình, “Quan hệ của bọn em không chỉ tốt không, bọn em từ nhỏ đã quen biết.”

“Sao em nghe mãi mà không hiểu vậy, hay là em thực sự đần độn như vậy?” Ông anh Lý thở dài, “Phó Tô đó, em đã thấy cậu ta giúp Ôn Tuyết làm những chuyện này bao giờ chưa, những cô gái khác đến nói chuyện cậu ta còn lười phải nhiều lời. Tôi còn nhớ sinh nhật hàng năm của em cậu ta đều bó một bó bách hợp tặng cho em.”

“Bách hợp?”

Ôn Nhung có chút hỗn loạn, trước kia lúc sinh nhật cô quả thực nhận được hoa bách hợp, nhưng lần nào cũng không có để lại tên, sau đó Ôn Tuyết nói cho cô biết là nó đưa, để cho tiện mua bó hoa để tặng, điều này cũng hợp với cá tính của nó.

Như vậy, giờ Lý Niên Kiều nói vậy nghĩa là gì?

“Em không nhận được?”

“Nhận được.”

“Đó là của Phó Tô tặng.”

“...” Ôn Nhung trượt tay làm đổ chén rượu, luống cuống tay chân cầm khăn ăn lên lau, “Anh ấy cho tới giờ chưa từng nói cho em biết.”

“Đứa ngấm ngầm như cậu ta đương nhiên sẽ không nói cho em biết. Anh bảo này, em cũng quá trì độn đấy, em một chút cảm giác cũng không có sao?”

Ôn Nhung mờ mịt lắc đầu một cái.

Đáng hận đáng tiếc làm sao, ông anh Lý cũng lắc đầu một cái theo: “Hai người các người thật là... Anh bảo này,” Lý Niên Kiều hạ giọng, “Em không có chút ý tứ nào với Phó Tô sao?”

“Này, ông đang nói gì đấy.” Chợt, một bên đàn anh tên Cổ Hi lè lưỡi thò qua.

“Không có chuyện của ông.” Lý Niên Kiều đẩy anh ta ra.

“Sao lại không có chuyện của tôi, đương nhiên là có chuyện của tôi.”

Người anh em này hiển nhiên đã uống say, chết sống không chịu đị, Lý Niên Kiều không sao nói chuyện tiếp với Ôn Nhung được, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Vậy ông nói xem mắc mớ gì tới ông?”

Cổ Hi bĩu môi cười một tiếng, đong đưa chén rượu lắc lắc với Ôn Nhung: “Cái gì nhỉ, chuyện kia thật có lỗi, đã nhiều năm như vậy rồi, anh thấy bây giờ em sắp đính hôn, cho nên muốn nói với em một câu, em đừng để trong lòng.”

Ôn Nhung không hiểu ra sao, người anh em này ngộ độc rượu sao, miệng chạy đầy xe lửa.

“Này này, em đừng tức giận.” Cổ Hi thấy Ôn Nhung không phản ứng, cho là trong lòng cô khó chịu, cố gắng ăn nói rõ ràng một chút, “Ca ca hồi đó trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, lá thư của em làm anh rất cảm động, nhưng mà cảm động thì cảm động, không thể nói là vì cảm động nên đồng ý với em được, em hiểu không? Sau đó em gái em nói chỉ cần không đi là không sao, nên anh không đến chỗ hẹn.”

Ôn Nhung càng nghe càng thấy bất thường, nghe đến cuối, đầu oanh một tiếng nổ tung.

Lý Niên Kiều nghe như rơi vào trong sương mù, không nhịn được chen miệng vào: “Ông đang nói thư gì hả, chỗ hẹn cái gì?”

“À à, bây giờ nói ra chắc cũng không sao.” Người anh em này tuyệt đối đã uống quá nhiều, cái gì cũng dám nói, “Nhớ năm đó, mấy người các ông toàn nói tôi không có duyên với phái nữ, hắc hắc, khoan hãy nói, ông đây năm đó nhận được thư tình, ông đây cũng có người thầm mến, năm đó ông đây buồn khổ, vì giữ thể diện cho cô bé đó nên không nói ra, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói.”

Cổ Hi vẻ mặt dương dương đắc ý, khí huyết dâng trào, vành tai cũng giống như đang sung huyết, mà ở một đầu khác, khuôn mặt của Ôn Nhung vốn bị rượu huân cho đỏ hồng từ từ trắng bệch, chậm chạp phản ứng lại không kịp.

Lý Niên Kiều sửng sốt, cuối cùng bộc phát ra cười to: “Ông thôi đi, Ôn Nhung viết thư tình cho ông? Khốn thật, ông biến qua một bên hóng mát đi.”

Cổ Hi vẻ mặt đại gia: “Làm gì, ông đừng có mà không tin vội, tôi dám chắc với ông, đó là thật!”

“Biến biến biến.” Lý Niên Kiều không nhịn được xua con ma men đi.

“Chờ một chút... ” Ôn Nhung vẫn không hề lên tiếng đột nhiên bắt lấy cánh tay Cổ Hi, “Anh nói thư của em ở chỗ anh?”

Cổ Hi hắc hắc cười hai tiếng, gãi đầu gãi tóc: “Anh vẫn để ở nhà, sao vậy, cần anh tiêu hủy? Tránh cho chồng em ghen?”

Ôn Nhung hết sức ổn định tinh thần: “Năm đó anh làm sao mà nhận được thư?”

Cổ Hi đao mắt một vòng, nhớ lại nói: “Thư ở trong hòm thư nhà anh.”

Lý Niên Kiều giật mình hỏi: “Đây là thật? Lúc đó em coi trọng thằng này?”

Ôn Nhung lại nhìn chằm chằm Cổ Hi, nói: “Có thể trả thư lại cho em chứ?”

“Aiz, anh cũng đã xin lỗi rồi, em đừng tức giận.”

“Em không tức giận, cho dù em có tức giận cũng không phải giận anh.” Ôn Nhung chọc đĩa vịt nướng, sắc mặt nhìn qua tương đối không tốt, “Bởi vì lá thư đó không phải đưa cho anh.”

Trên khuôn mặt hồ đồ của Cổ Hi cuối cùng cũng lộ ra một tia tỉnh táo.

Lý Niên Kiều bỗng nhớ tới cái gì, chợt hiểu ra nói: “Khó trách sau đó anh không thấy Phó Tô tặng hoa nữa, có phải cậu ta cũng hiểu lầm rồi?”

Cô dâu chú rể vừa vặn tới đây mời rượu, một bàn người bưng chén rượu không ngừng uống, Ôn Nhung đứng đó giống như một người ngoài cuộc, tâm phiền ý loạn bưng lên chén rượu không, lại cuống quít đổ chút rượu vào, cũng không thèm nhìn buồn bực uống luôn một hớp.

Chú rể cũng uống khá nhiều, rất hăng hái: “Ha ha, tửu lượng Ôn Nhung vẫn tốt như vậy, đúng rồi, nghe nói cậu sắp kết hôn?”

Trong đầu Ôn Nhung ong ong từng trận, máy móc trả lời một câu: “À, là đính hôn.”

Sau đó Phí Phí nói những gì, Ôn Nhung chẳng nghe lọt được chút nào, chỉ gật gật đầu, sau đó chú rể cùng cô dâu tiến quân đến bàn tiếp theo.

Qua một lúc, Ôn Nhung giờ không ngồi tiếp nổi, qua loa bỏ khăn ăn lại, đứng lên nói: “Mình... đột nhiên nhớ tới còn có việc, mình đi trước.”

Lúc Ôn Nhung bước qua chỗ Cỗ Hi, vỗ vỗ vai anh ta: “Cái đó, nhớ đem thư trả em.”

Trong căn phòng tiệc náo nhiệt tiếng người này, từng khuôn mặt tươi cười vui mừng xẹt qua trong mắt cô, biến thành ảo ảnh càng ngày càng không chân thật, Ôn Nhung càng chạy càng nhanh, có chút cảm giác hoảng hốt như bị lạc, song cô quên mất hôm nay dưới chân đang dẫm lên một đôi cà kheo, mới đi hai bước thiếu chút nữa sái cả chân.

“Ôn Nhung!”

Ôn Nhung đỡ tường quay đầu lại, thấy Lý Niên Kiều đuổi tới.

“Lá thư đó của em là đưa cho Phó Tô?”

Ôn Nhung khập khiễng đi về phía ghế sa lon ở đại sảnh, đặt mông ngồi xuống, cúi người xoa chân. Lý Niên Kiều ngồi xuống bên cạnh cô, nhất thời không biết nói gì cho phải: “Không sao chứ?”

Ôn Nhung lắc đầu, cô vẫn rũ mắt, nhìn chằm chằm chỗ mắt cá chân sưng lên, thật ngu ngốc làm sao, tự làm bậy không thể sống, ai bảo vênh váo, ai bảo giả bộ con gái làm gì, sao không đi giày thể thao đến đây, ít nhất còn có thể chạy nhanh một chút.

Một lát sau, Ôn Nhung ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Không có ý nghĩa gì nữa.”

“Cái gì?”

“Lá thư này gửi cho ai, đã không có ý nghĩa gì nữa.”

Lý Niên Kiều cũng hiểu: “Phó Tô chưa từng bày tỏ với em sao? Không đúng, anh rõ ràng nghe tên kia nói muốn tranh thủ một lần... Nhưng sau đó cậu ta lại nói cái gì mà không có tư cách... ”

“Tranh thủ cái gì?”

“Hồi Phó Tô học năm hai đại học, không phải vừa đúng lúc em xong lớp mười hai sao, hôm liên hoan tốt nghiệp năm đó, cậu ta vốn đang ăn cơm với anh, đột nhiên nói muốn về trường cấp hai cũ xem một chút, anh thấy cậu ta đã sớm chuẩn bị, còn mua quà tặng.”

“Em không biết, em không gặp anh ấy.” Cô ngây ngẩn nói, “Cũng ngày hôm đó, em hẹn anh ấy gặp mặt ở trong thư.”

Có cần phải máu chó như vậy không!! Ôn Nhung nhớ rất rõ, buổi liên hoan tốt nghiệp ngày hôm đó, Phó Tô đã xin phép về nhà nghỉ. Lúc liên hoan, cô phải biểu diễn, biểu diễn xong cô ngựa không dừng vó quẹo ra cửa hàng bánh ngọt phố sau, chính là ở chỗ này, hai tháng trước được hương sữa nồng nàn nhuộm dần nên mấy phần ngọt ngào, chính là hai tháng chung đụng đó, Ôn Nhung vất vả lắm mới sinh ra chút dũng khí, tỏ tình thôi tỏ tình thôi, chuyện một câu nói, sống cũng tốt, chết cũng được, tất cả trông vào một trận này.

Song, cô đợi đến khi cửa hàng bánh ngọt đóng cửa, khích lệ bản thân,lại đợi đến khi quán internet mở cửa 24 giờ bên cạnh cũng đã vắng ngắt, người được chờ đợi vẫn không đến.

Ôn Nhung là ngàn chén không say, nhưng đêm đó cô say túy lúy không ngừng, ngay sau đó bệnh nặng một trận, đây đúng là một hồi ức chẳng khác nào ác mộng. Sau đó, khi cô và Phó Tô gặp mặt, thái độ của Phó Tô rất lãnh đạm, thậm chí không muốn nhìn thẳng vào cô, khi đó cô quá thương tâm, không còn sức đâu mà suy nghĩ, cô cứ để mặc anh chán ghét, không xem trực tiếp vứt thư, không nhìn người, quả thật phù hợp với cá tính của Phó Tô.

Ôn Tiểu Nhung không dám nhắc đến chuyện thư từ, lại không dám hỏi Phó Tô vì sao không đến, ít nhất cho cô một cơ hội gặp mặt nói cho rõ ràng.

Sau khi vào đại học, bọn họ như người xa lạ bốn năm trời.

“Sau đó, lúc anh hẹn cậu ta chơi bóng, hỏi cậu ta thế nào rồi, cậu ta chẳng hiểu làm sao lại nói cái gì mà không có tư cách gì đó. Vốn lúc đó anh muốn đi hỏi em, nhưng cậu ta không cho, hai người hôm đó không gặp đúng không, ý trời mà.” Lý Niên Kiều quay đầu thấy vẻ mặt Ôn Nhung không ổn, lập tức nói, “Thật xin lỗi, anh lắm mồm quá, còn cố nói mấy chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao này. Em với Phó Tô người phải lấy chồng, kẻ phải kết hôn, nói những chuyện này cũng vô ích.”

Thời gian đã qua, năm tháng như thoi đưa, tôi và bạn đều đã để vuột mất những năm tháng không thể vãn hồi.

Song, nếu ý trời là như vậy, cô không có lời nào để nói, nhưng mà, chuyện này thật là kỳ lạ, thư của cô chẳng hiểu sao lại đến tay Cổ Hi, đừng nói là thầm mến, cô hôm nay mới nhìn rõ anh chàng kia mắt mũi như thế nào.

“... Sau đó em gái em nói chỉ cần không đi sẽ không sao, nên anh không đến chỗ hẹn.”

Ôn Nhung đột nhiên đứng dậy, Lý Niên Kiều bị dọa cho nhảy dựng: “Sao... sao vậy?”

“Cám ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, có một số việc, em cần làm rõ, tạm biệt.”

Ôn Nhung xách giày cao gót, khập khiễng bước ra ngoài cửa đón một chiếc taxi.

Vào giờ phút này, Ôn Tiểu Nhung thực sự rất nhớ Đoạn cô nương, nhớ đến tê tâm liệt phế, nếu như có cô nàng ở bên cạnh, cô có thể ôm lấy cô ấy, nghe cô nàng tức miệng mắng to còn tốt hơn là như một bà điên, chân trần bước đi trên đường cái.

Ôn Nhung tựa vào cửa xe, đèn đường màu cam làm mắt cô hoa lên, khiến cho dạ dày khó chịu một trận, mà trong đầu sớm đã hỗn loạn thành một đống, những ký ức liên quan đến Phó Tô bị cô cố ý che giấu lúc này từng thứ tùng thứ một bị đào lên.

Lần gần đây nhất, anh đưa cho cô hai tờ chi phiếu, anh không muốn cô lấy Lâm Tuyển.

Trước đó, bà nội nói với cô, Phó Tô thường xuyên đến thăm bà, mỗi lần đều tán gẫu chuyện trước kia của bọn họ, ngậm miệng không nhắc đến Tiểu Tuyết.

Lại trước đó nữa, hai người bọn họ ở trong nhà thể chất, anh muốn nói lại thôi, hỏi cô, em có từng thích ai bao giờ chưa?

...

Ôn Nhung cong ngón trỏ, bên trên đã lưu lại một dấu răng thật sâu.

Đây là vấn đề mà cô vẫn không dám nghĩ, không dám hỏi, thậm chí không dám chạm vào: Phó Tô, có phải, cho dù chỉ là một chút, thích cô không?

Mắt thấy sắp đến nhà của Phó Tô. Ôn Nhung đột nhiên thấy một bóng người, cuống quít bảo tài xế dừng lại, sau đó lặng lẽ thừa dịp bóng đêm trốn đến góc tường, ghé đầu nhìn lại, thị lực 5.0 của cô quả nhiên không gạt người, Ôn Tiểu Tuyết đang đứng trước cửa nhà Phó Tô giậm chân la lối om sòm.

“Này, anh có xuống không hả?... Này, này... cúp máy của em!”

Ôn Nhung thấy Ôn Tuyết không ngừng gọi điện cho Phó Tô, miệng lại trách móc liên hồi, oán phụ cũng không điên loạn như con bé này.

Được một lúc, cửa mở ra, Phó Tô mặt không thay đổi bước ra.

Ôn Tuyết cắn môi, “Cuối cùng anh cũng ra.”

Phó Tô nhìn cũng không nhìn cô ta, trên mặt viết không kiên nhẫn: “Cô còn muốn làm gì?”

“Em muốn làm gì?” Ôn Tuyết chợt nghẹn ngào, “Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em thích anh như vậy, chỗ nào cũng nhường nhịn anh, giúp đỡ anh, bình thường anh không muốn hẹn hò với em còn chưa tính, ít nhất ở trước mặt cô ta, anh phải nhìn rõ thân phận của mình chứ, trong lòng anh chỉ có thể có em.”

Ôn Tuyết rưng rưng chực khóc, vẻ mặt thực khiến người ta đau lòng, song Phó Tô vẫn chẳng khác nào khối băng cứng đờ, tản ra hàn khí siêu cường: “Cô không cần phải uy hiếp tôi, Ôn Tuyết, tôi cũng đã nhịn cô, đừng có khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi.”

Ôn Tuyết rưng rưng lệ, vẻ mặt chợt biến sắc, nở nụ cười, “Làm sao, đập bình phải đập cho nát? Không sợ cô ta biết?”

Tim Ôn Nhung chợt đập rộn lên, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, từ lúc ở tiệc cưới cô đã mơ hồ cảm thấy giữa bọn họ dường như có chuyện gì đó mà cô không biết... Đến tột cùng là chuyện gì? Ôn Tuyết rốt cuộc đã nắm được thứ gì của Phó Tô?

“Anh... ”

Ôn Nhung che miệng lại, túm chặt giày, chỉ sợ phát ra một chút tiếng động, song, Ôn Tuyết ở bên kia vừa mới mở đầu, đột nhiên đằng trước có một chiếc xe đi tới, đèn xe rất không có tư cách mở lớn nhất, Ôn Nhung theo bản năng giơ tay lên che mắt, sơ sẩy một cái, giầy hung hăng rơi xuống đất.

Vì cớ gì! Là tên vô văn hóa vô đạo đức vô giáo dưỡng nào, thời khắc mấu chốt như vậy lại chạy đến hại người.

Ôn Tiểu Nhung phát bực, hé mắt nhìn, trên xe một người bước xuống, nhìn thân hình khá cao, nhìn quần áo rất có phẩm vị, nhìn tướng mạo có chút quen thuộc...

Ôn Tiểu Nhung kinh hãi, Lâm... Lâm Tuyển?

Bên kia, Ôn Tuyết cùng Phó Tô cũng phát hiện ra có cái gì không ổn, đi về phía bên này.

Sau đó, ba người, sáu cặp mắt, ánh mắt khác nhau, nhưng tất cả đều nhìn chòng chọc vào Ôn Tiểu Nhung đang núp ở góc tường, đi chân không, một chiếc giày trên tay, một chiếc nằm trên đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.