Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 54: Chương 54




Cả buổi chiều Ôn Nhung thấy tâm thần bất an, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, cả ngày nay cô vẫn cảm thấy buồn nôn, may mà chiều có kiểm tra, cô ngồi trên bục giảng ngẩn người, thỉnh thoảng nhìn qua đồng hồ đeo tay, không biết Bành Duệ bảo cô 8 giờ đến bờ sông để nói chuyện gì, mà còn gì để nói chứ, ngoài việc khuyên cô tha thứ cho Lâm Tuyển.

Ôn Nhung rũ mắt xuống, theo bản năng viết hai chữ “Tha thứ” xuống mặt vở, hai chữ này viết ra thì dễ dàng như vậy, nhưng làm được quả thật là rất khó.

Đến khi tan học, Ôn Nhung và Tần Khiêm cùng ở lại chấm bài thi, khi đã xử lý xong toàn bộ, sắc trời đã tối, cũng đã gần 7h 40.

“Cô Ôn, về luôn chứ?”

Ôn Nhung lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Ừm, chờ tôi một chút.”

Hai người thu dọn xong đồ đạc, kiểm tra lại cửa sổ của lớp học, bấy giờ mới quay về.

Trên đường đi, cả hai im lặng một lúc lâu, Ôn Nhung có vẻ bồn chồn, Tần Khiêm bèn tìm chuyện để nói trước: “Nghe nói con trai của thầy Lâm đến đây, không ngờ tiểu ác ma trong trường kia mà cũng thấy cô đơn vì nhớ ba ba.”

“À, vậy sao.”

“Nhưng mà nhìn kỹ, con trai thầy Lâm trông không giống anh ta lắm thì phải.”

Ôn Nhung hoảng hốt nói: “Sao cơ?”

“À, có thể là Lâm Tử Hào giống mẹ cậu bé hơn…” Nói đến đây, Tần Khiêm mới nhận ra mình đang chạm đến đề tài nhạy cảm, lập tức sửa lại nói, “Nhưng mà, không ngờ thầy Lâm lại đối xử với trẻ con tốt như vậy, tôi vẫn cảm thấy con người anh ta rất khó gần. Ngại quá, tôi lắm lời rồi, tôi không quen thân với anh ta lắm, không nên bình luận bừa bãi mới phải.”

Ôn Nhung bất giác như nghĩ đến điều gì đó, cười cười: “Mỗi con người đều có những mặt bất đồng chăng.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, cô chợt giật mình.

Không hiểu sao, trong cái nhìn của Tần Khiêm, nụ cười này chất chứa vài phần cô đơn, nghĩ đến những lời độc ác Ôn Nhung đã nói với Lâm Tuyển, lại càng cảm thấy mình đã tìm sai đề tài, nhưng anh ta còn chưa nghĩ xong nên vãn hồi thế nào, Ôn Nhung đã đột nhiên nói: “Thầy Tần, anh về trước đi, tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc.”

Ôn Nhung lập tức đi về hướng ngược lại, cô đi rất vội vàng, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, từ đây đến bờ sông nhanh nhất cũng phải 20 phút, cô giờ phải quan tâm đến thân thể, không thể chạy quá nhanh, đành phải nhẫn nại đi nhanh về phía trước.

Dọc theo đường đi, cô tự nhủ với bản thân, cô chẳng qua chỉ muốn nghe xem Bành Duệ sẽ uốn lưỡi thế nào, biến ra chiêu thức gì mới, xem một mặt mà cô còn chưa biết về Lâm Tuyển là gì.

Đường núi không dễ đi, khi Ôn Nhung chạy tới bờ sông, chiếc áo thun trên người đã ướt đẫm, sắc trời đã tối, bờ sông không có bất cứ ánh đèn nào, Ôn Nhung gạt những bụi cây khô bên bờ sông, tìm kiếm bóng dáng của Bành Duệ, cô đến trễ 40 phút, có thể Bành Duệ đã đi mất rồi.

Ôn Nhung cảnh giác lùi về phía sau một bước, lúc này cô đã cách bọn họ rất gần, nhưng bọn họ vẫn chưa phát hiện ra cô, muốn đi thì phải đi ngay bây giờ. Cô tự nhận là không có lời gì để nói với Lâm Tuyển hết, nhưng vào lúc cô định bỏ đi, tiếng nói chuyện bên kia chợt vọng tới.

“Cậu gọi tôi ra đây chỉ để ngắm sao thôi à?”

Trong bóng tối, âm sắc của Lâm Tuyển nghe có vẻ trầm thấp, thậm chí có chút thê lương, khiến cho màn đêm lúc cuối hè đầu thu lại lạnh lẽo hơn mấy phần.

“Sao hả, tôi tìm anh ôn chuyện, không đến mức không nể mặt nhau chứ?” Bành Duệ nửa đùa nửa thật nói, “Nhớ hồi xưa khi chưa thân nhau anh cũng đã quái dị như vậy rồi.”

“Quái dị thế nào?”

“Đừng có nói là không nhớ, khi đó anh á, người gặp người sợ, tôi và anh đều là học sinh giỏi, sở thích cũng không khác nhau mấy, cho nên thường bị người ta đặt chung một chỗ so sánh. Nhưng cá tính tôi tương đối hiền lành, cuối cùng cũng chủ động làm quen với anh. Mất bao công sức mới được coi như là một nửa bạn bè của anh, không ngờ lại chỉ vì một chuyện vớ vẩn như thế mà bị ăn một trận đòn.”

Lâm Tuyển nguy hiểm cười một tiếng: “Bây giờ đang lật lại chuyện cũ hả?”

Nhớ lại quá khứ, Bành Duệ lắc đầu, thở dài, “Khi đó thân phận của anh trong trường quả thực chỉ có mình tôi biết, nhưng lấy nhân phẩm của tôi, sao có thể để lộ ra được, dù gì anh cũng phải điều tra một chút chứ, manh động đến thế là cùng, đánh cho tôi vào viện nằm hai tháng trời.”

“…Bành Duệ, cậu muốn ôn chuyện cũ thật đấy à?”

“Không phải, tôi muốn nói với anh là, Bành gia đây lòng dạ rộng rãi, sớm đã tha thứ cho anh rồi. Mới đầu tôi rất tức giận, giận đến nghiến răng, rõ ràng không phải tôi làm, anh chẳng nói gì cả cứ xông lên là đánh, không tin tưởng tôi chút nào, nhưng sau đó tôi tỉnh táo lại, từ từ cũng hiểu được tâm trạng của anh.” Bành Duệ vỗ vai Lâm Tuyển, “Nếu như tôi bị người thân thiết nhất của mình bán đứng, có lẽ cũng sẽ kích động giống anh, chẳng qua là do hoàn cảnh lớn lên tạo thành cá tính không dễ dàng tin tưởng.

Nghĩ vậy lại có chút cảm động, anh không phải người dễ dàng bộc lộ tình cảm, mà lại có phản ứng lớn như vậy, nhất định là đã coi tôi là bạn tốt. Lâm Tuyển, anh là người thông minh, nhưng đây có lẽ chính là nhược điểm trí mạng của anh, anh sẽ không nói cho người ta biết anh quan tâm họ thế nào, nhưng anh lại đặt họ ở trong lòng, tình cảm của anh nếu so ra thì nhìn qua có vẻ mỏng manh, bởi vì anh hoặc là không nói đến tình cảm, một khi nghiêm túc, sẽ rất coi trọng tình cảm, mà phương thức biểu lộ với người khác lại trở nên rất cực đoan.”

Bành Duệ nói một hơi dài như vậy, nói xong, Lâm Tuyển trầm mặc một hồi lầu, sau đó đẩy tay anh ta ra, chán ghét buông một câu: “Buồn nôn.”

“Ha ha, đừng có mà chối, đây là ưu thế của tôi, nhược điểm của anh.” Bành Duệ cười một lúc, lại nghiêm túc nói, “Trước tôi đã nói rồi, tôi chỉ thấy anh nổi giận ba lần, một lần là xảy ra với tôi, một lần là với mẹ anh, lần này lại là Ôn Nhung. Lần đầu thì không sao, đàn ông đánh nhau cũng chẳng có gì, còn bà mẹ cực phẩm kia của anh, tôi cũng ủng hộ thái độ của anh với bà ta, nhưng Ôn Nhung thì khác. Trước khi đến đây đã nói rồi, phải thẳng thắn với cô ấy, nhưng mà theo quan sát của tôi, anh chắc là chưa nói gì cả đúng không.”

Gương mặt Lâm Tuyển chìm giữa sắc tối, không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có thể thông qua giọng nói mà cảm nhận được tâm trạng anh ta lúc này, giọng nói anh ta có vẻ hơi cứng nhắc: “Tôi đã xin lỗi rồi.”

“Có hữu dụng không?” Bành Duệ cười nhạt, “Cái lão già này lúc nào cũng không giỏi biểu đạt tình cảm với người mình thích, có phải anh chưa nói với cô ấy chuyện lần đầu tiên hai người gặp mặt đúng không?”

Ôn Nhung núp dưới tán cây, bất an nghe lén bọn họ nói chuyện, cô cũng không muốn làm như vậy, vừa vặn thân thể lại không nghe theo lý trí, chẳng hiểu tại sao lại không thể nhúc nhích. Lúc này nghe Bành Duệ hỏi vậy, cô liền nghĩ ngay đến lần đi xem mặt thay Ôn Tuyết, không đúng, phải là lần gặp mặt ở cung thể thao hồi trung học mới đúng.

Lâm Tuyển nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Có cần thiết không? Dù sao cô ấy cũng đâu có nhớ.”

“Xem đi, vấn đề nằm ở chỗ này đây, chẳng trách cô ấy lại nghĩ anh coi cô ấy như con cờ trong kế hoạch.” Bành Duệ không dám gật bừa, “Nói ra, ít nhất có thể khiến cô ấy hiểu được quan hệ giữa hai người thâm sâu chứ không cạn. Đúng rồi, lần đầu tiên anh gặp cô ấy, cô ấy bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười hai?”

“… Mười bốn.”

Từ từ đã, mười bốn? Ôn Nhung có chút mơ hồ, thời điểm này sớm hơn sự kiện ở cung thể thao rất nhiều, chẳng lẽ bọn họ đã từng gặp mặt trước cả lúc đó?

“Là lúc cung thể thao của tỉnh mới được xây đúng không.”

“Không phải đã kể với cậu rồi sao.”

“Tôi không nhớ rõ, kể lại đi.”

“Khi đó tôi phụ trách hạng mục cung thể thao, ngày nào cũng phải đến thị sát, có mấy lần đều gặp cô ấy chuồn vào đó luyện tập.”

Bành Duệ có chút cảm thán: “Không sai, đây chính là duyên phận.”

Lâm Tuyển tựa vào sườn dốc sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, đáy mắt phản chiếu lại ánh sáng của ngân hà, hiếm khi trở nên thực bình thản: “Duyên phận ư, có lẽ vậy.”

Hắn vốn không muốn nói, nhưng ký ức tựa như đã được bật tung nắp, một khi tuôn ra thì không thể nào dừng lại, vườn hoa bí mật với những ký ức năm tháng được hắn quý trọng chôn giấu nơi đáy lòng, đẹp đến kỳ lạ, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy cuộc sống tràn ngập ý nghĩa. Hai con người vốn chẳng có điểm gì chung lại lần lượt gặp gỡ, vô tình đã gieo xuống mầm mống duyên phận. Mà duyên phận kỳ diệu

biết bao, năm đó cô vẫn còn là một cô bé dốc lòng luyện tập nhảy cao, hắn cũng chỉ là một chàng trai trẻ liều mạng vì muốn kiếm được một chỗ đứng trong nhà họ Lâm, cô không nhớ rõ hắn, hắn cũng không dụng tâm với cô, song, sau khi gặp lại nhau, cô lại bị hắn làm cho tổn thương đến mức hận hắn ghét hắn, nhưng hắn lại không tài nào có thể buông cô ra được nữa.

Lại nghĩ đến chuyện gì đó, Lâm Tuyển đầu tiên bật cười một tiếng, sau đó nụ cười lại lập tức trở nên lạnh lẽo: “Có một lần vừa đúng lúc đi thị sát ở cung thể thao, thấy cô ấy đứng ở cửa ngẩn ra, người đã sũng nước mưa, mới đưa ô cho cô ấy mượn, cô ấy nói ngày mai sẽ trả, nhưng lại không thấy xuất hiện nữa.”

Ôn Nhung nhíu mày suy nghĩ, rốt cục cũng chợt nhớ ra, nhà cô quả thực có một cái ô cán dài kẻ ca rô, cô còn vẫn nghĩ không biết mua vào lúc nào, không ngờ lại là của Lâm Tuyển. Lại tỉ mỉ ngẫm lại, chợt hiểu ra, thời gian đó cô đang luyện tập cho cuộc thi đấu ở trên tỉnh, sau ngày thi đấu cô lại ốm một trận, sau đó liền quên luôn chuyện này. Giống như chiếc hộp Pandora đã được mở ra, tâm trạng của Ôn Nhung nhất thời chập chờn như bóng cây, vô cùng hư ảo, làm sao cũng thấy thực khó tin.

“Cho nên không chỉ ngày hôm sau đến chờ cô ấy, hết lần này đến lần khác vẫn để ý đến chuyện này, liên tục nửa tháng trời đều đến chờ cô ấy, chẳng qua là, cô nhóc con nào đó đã quên sạch chuyện này.

Nói mau, lúc đó có phải cậu đã có ý đồ với cô nương kia rồi không?”

“Không, tôi đâu có bệnh thích trẻ con.” Lâm Tuyển liếc Bành Duệ một cái, “Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng không hề chú ý quá. Chẳng qua là không ngờ tới sau này vẫn có thể gặp lại cô ấy, chắc cô ấy cũng không nhớ rõ. Sau mấy lần tiếp xúc, ít nhiều tôi cũng biết một chút về tình hình của cô ấy, sau đó phát hiện ra cảnh ngộ của cô ấy có hơi tương đồng với tôi, cũng bị người nhà coi như u ác tính, nhưng

cô ấy vẫn sống thoải mái như vậy, khác hẳn với một kẻ lưng đeo gánh nặng.”

“Cho nên, sau khi biết cô ấy bị đuổi khỏi nhà, anh đã động tay động chân với công ty cha cô ấy?”

“Ừ.”

Bành Duệ tỏ vẻ hoài nghi: “Anh đâu phải loại người tốt bụng như thế chứ.”

“Tôi cũng không biết.” Lâm Tuyển dừng một chút, “Có lẽ là vì cô ấy đặc biệt.”

Đang nói về Lâm Tuyển đây sao? Ôn Nhung không khỏi siết chặt khớp xương, càng nghe càng thấy váng đầu, tất cả đều là cảm giác khó mà tả nổi, nói cách khác, Lâm Tuyển đã chú ý đến cô từ rất sớm, còn bất bình thay cô? Đây rõ ràng là đang miêu tả tình thánh chứ đâu phải tên khốn Lâm Tuyển kia.

“Rồi rồi, tôi hiểu rồi.” Bành Duệ bày ra vẻ đã hiểu, thậm chí còn mang theo mấy phần đồng cảm, “Mặc dù thời điểm đó anh có thể còn chưa thích cô ấy, nhưng nhớ đến cô ấy là thật. Phải thú tội như thế với cô ấy mới đúng, nói ra hết những lần gặp gỡ vô tình của hai người, con gái đều tin vào tình yêu định mệnh cơ mà, sau khi biết rồi, không chừng thái độ của cô ấy sẽ mềm mỏng hơn đấy. Aiz, Lâm Tuyển, anh đúng là chẳng có tí kỹ xảo dỗ dành con gái gì cả, chết vì sĩ diện, sợ bị cô ấy nói một câu cự tuyệt, mà thà bị sao cũng không chịu nói. Quả nhiên là tâm lý kỳ quái lại căng thẳng của mấy ông già.”

Lâm Tuyển bị anh ta nói vậy, sắc mặt biến thành đen sì, nhưng Bành Duệ phân tích đúng là không trật đi đâu được, hắn đành phải nén cơn tức xuống âm u nói: “Đừng có nói là ông già. Nhớ kỹ, chúng ta cùng lứa cả.”

“Được rồi, không nói thì không nói. Vậy lần xem mắt đó thì sao, cũng là anh sắp xếp?”

Lâm Tuyển lắc đầu: “Lần ấy thì không phải. Vốn là trò của Lâm Nham, tôi định tương kế tựu kế, không ngờ lại là cô ấy.”

Bành Duệ cười xấu xa, “Thế chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa còn gì?”

“Chuyện này phức tạp hơn những gì tôi nghĩ.” Lâm Tuyển cau mày nói, “Tôi biết Lâm Nham và Ôn Thăng Hòa định lợi dụng cô ấy để đối phó tôi, tôi cũng biết cô ấy là một cô gái rất đơn giản, nhưng không chắc là qua bao nhiêu năm như vậy rồi, liệu cô ấy có vì lấy được sự coi trọng của gia đình mà nghe theo kế hoạch của cha mình hay không. Nhưng thấy cô ấy vẫn kháng cự như vậy, tôi cũng nghĩ là cô ấy không biết.”

“Vậy sau đó vì sao lại… vì Phó Tô?”

Nhắc đến cái tên này, Lâm Tuyển vẫn không thể nào không để ý: “Phó Tô có thân phận gì, cô ấy không biết, nhưng vậy thì sao chứ, cô ấy thích cậu ta đã mười năm rồi.”

Bành Duệ bóp họng kêu lên kỳ quái: “Chậc chậc, mùi gì chua thế không biết, cô giáo Ôn đáng thương, thích phải anh trai mình còn chưa tính, còn bị một lão già ghen vớ ghen vẩn.”

Lâm Tuyển cũng không phủ nhận, “Tôi không muốn cô ấy có tiếp xúc thân mật với cậu ta, Phó Tô là một kẻ quái dị, đã biết sự thực rồi mà còn thích cô ấy. May mà cậu ta còn lý trí, không làm ra chuyện gì quá đáng.”

“Nhưng lý trí như anh cũng đâu có ra cái gì, xem ra là, thực ra anh rất sợ trong lòng Ôn Nhung không có anh, cho nên dù phải dùng biện pháp tổn thương cô ấy cũng muốn giữ cô ấy lại bên mình, tiếc là kết quả hoàn toàn ngược lại.”

Lâm Tuyển chợt ngồi thẳng người dậy: “…Xem ra hôm nay cậu thực sự đến đây để khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi.”

Bành Duệ không nhanh không chậm cười nói: “Đừng nóng mà, tôi là tiếc thay cho anh, đến để giúp anh vãn hồi tình cảm thôi, Tử Hào cũng thế, không ngờ nhóc con này thích cô giáo Ôn như vậy, bình thường nhìn không ra đấy.”

“Mắt nhìn phụ nữ của nó khá giống tôi.”

“… Nó nói với Ôn Nhung chuyện nó không phải con trai anh rồi.”

Lâm Tuyển sững sờ, lập tức hỏi: “Cô ấy nói sao?”

“Rất kinh ngạc, cũng không nói gì, trước đây chắc cô ấy cũng không để ý lắm đến chuyện anh có con riêng.” Bành Duệ liếc về phía Lâm Tuyển, lại bắt đầu chọc vào chỗ đau của hắn, “Nếu có một người con gái không hề để ý đến chuyện đối phương có con riêng, một là không có ý gì, hai là rất thích người đó, anh thấy cô ấy là loại nào?”

Bành Duệ cố ý hỏi như vậy, nếu như chưa từng có được, lúc mất đi cũng sẽ không đau khổ như vậy, chỉ bởi vì đã lấy được tình yêu của cô ấy rồi, giờ mất đi mới hối tiếc không kịp.

Sắc mặt vừa ổn định lại một chút của Lâm Tuyển lại đen đi một nửa, sau một lúc yên lặng, hắn đột nhiên nói: “Cô ấy có thai rồi.”

Chuyện này khiến cho sắc mặt Bành Duệ biến đổi đến mấy lượt, anh ta cuống quít nhảy lên từ trên đất, hít một hơi lạnh: “Thật không? Sao giờ mới nói tôi biết, chuyện khi nào vậy? Hai người định làm gì? Sinh ra rồi kết hôn? Hay là kết hôn rồi mới sinh đứa bé?”

Lâm Tuyển nhìn dáng vẻ kích động của anh ta, tâm trạng vẫn đè nén lại trở nên bình tĩnh không ít, không nhịn được cười nói: “Lấy đâu ra lắm vấn đề thế.”

“Tôi gấp thay anh thôi.

“Hôm qua vừa mới kiểm tra, rất đường đột. Sau đó… cô ấy nói chuyện không liên quan đến tôi.”

Bành Duệ sửng sốt cả nửa ngày, đột nhiên thở dài: “Tự làm bậy không thể sống.”

Thái dương Lâm Tuyển giật giật, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đạp cái tên lảm nhảm này xuống sông.

Bành Duệ chợt nghiêm mặt nói: “Lâm Tuyển, lỗi lầm của anh không phải chỉ bằng vài ngày ngắn ngủn là có thể được tha thứ, nhưng cuộc đời này còn rất dài, nếu anh thực sự hạ quyết tâm thì đừng nên buông tha.”

Lâm Tuyển đứng dậy, đẩy mắt kính một cái, nhìn lên dải ngân hà, tròng mắt sâu không thấy đáy thăm thẳm, hắn thấp giọng nói: “Cậu không nói tôi cũng biết.”

Hai người lại hàn huyên một lúc rồi mới đi, chờ bọn họ đi rồi, Ôn Nhung mới bước ra từ sau cái cây, đi tới cạnh bờ sông ngồi xuống. Bóng đêm sâu thẳm, gió đêm man mát, mặt sông sóng sánh, đánh vỡ bóng trăng dưới lòng sông. Ôn Nhung ôm lấy thân thể, hồi tưởng lại những lời khi nãy, vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt. Cô không sao ngờ tới giữa cô và Lâm Tuyển còn có nhiều thứ sâu xa đến vậy, ví dụ như bọn họ đã gặp nhau từ mười năm trước, ví dụ như anh ta không chỉ mới giúp cô có một lần, ví dụ như… anh ta còn quan tâm đến cô hơn cô tưởng.

Chuyện này giống như một chiếc hộp Pandora, bên trong cất giấu bao nhiêu chuyện mà cô không biết, đập vào mắt, ngọt bùi cay đắng, khó thể nói rõ, chẳng qua là trái tim vốn sắp trở nên trống rỗng đột nhiên lại bị lấp đầy.

“Ngồi hóng gió thế này dễ bị cảm lạnh lắm.”

Ôn Nhung hơi giật mình, vội vàng quay đầu lại, Bành Duệ chẳng biết đã đứng sau cô từ lúc nào, bước tới bên cạnh cô ngồi xuống, cười hảo sảng: “Anh ấy về trước rồi.”

“Anh cố ý?” Cô vẫn có một tia phòng bị.

“Tôi cố ý để cô nghe thấy, nhưng tôi chưa hề nói cho anh ấy biết. Tôi nghĩ lời nói từ một phía chưa chắc cô đã tin, mà Lâm Tuyển lại không muốn nói trực tiếp với cô, đành phải ra hạ sách này. Thực ra thì còn rất nhiều chuyện cô không biết, không nhớ rõ, cô có thể tự mình đi hỏi anh ấy, nếu như cô hỏi, nhất định anh ấy sẽ nói. Nhưng chỉ nghe mấy chuyện khi nãy, cô có cảm tưởng gì không?”

Ôn Nhung cúi đầu, nhất thời không nói nên lời.

Bành Duệ thấy cô không lên tiếng, đã biết trong lòng cô nhất định đã có chút dao động, cũng không thúc giục cô mà chỉ nói: “Là một người đứng xem, không phải tôi đang nói đỡ hộ Lâm Tuyển đâu, quả thực trong chuyện này anh ấy đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng mà, chỉ vì anh ấy rất muốn giữ cô lại bên mình thôi. Cô cũng nghe thấy rồi đấy, cô trẻ tuổi như vậy, lại có người trong lòng, anh ấy không biết làm sao để lựa theo ý cô, dùng sai phương pháp. Anh ấy cũng đã hối hận, biết là không nên làm như vậy. Lâm Tuyển là một người rất phức tạp, nhưng tôi thấy, anh ấy không phải là người không có tình cảm, không có nhân tính, Ôn Nhung, anh ấy không phải là một kẻ xấu xa đến tận xương tủy, nếu như vậy, anh ấy đã không đối xử với Tử Hào như con ruột.”

Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nước mắt đó, còn cả câu “Không phải ba ruột” kia, cô bỗng thấy khổ sở đến buồn bực. Lâm Tử Hào còn nhỏ như vậy, chỉ bởi vì sinh ra ở Lâm gia mà trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, tính cách không tự nhiên của cậu bé chắc cũng vì thế mà tạo thành. Vậy chắc hẳn cậu bé phải thích cô nhiều lắm nên mới không ngần ngại nói ra bí mật của mình.

“Tử Hào… thực sự không phải con anh ta?”

“Không phải, nó là con riêng của Lâm Nham, Lâm Nham sợ tai tiếng gièm pha bại lộ, mới đem con trai đặt dưới danh nghĩa của anh ấy, dù sao người ngoài nhìn vào, Lâm Tuyển phong lưu thành tính có nhiều thêm một đứa con trai cũng đâu có gì to tát.” Bành Duệ nhìn chằm chằm vào gương mặt bên giằng xé của Ôn Nhung, nói từ đáy lòng, “Bên ngoài đều đồn đại anh ấy ăn chơi đàng điếm, có vô số phụ nữ, nhưng có ai biết được thái độ nhà họ Lâm với anh ấy lãnh khốc thế nào, để đối phó với một gia tộc lớn như vậy, đóng kịch là rất cần thiết, nhưng anh ấy diễn nhiều như vậy lại chưa từng lợi dụng Lâm Tử Hào. Con cái rất quan trọng với anh ấy, việc cô mang thai có ý nghĩa với anh ấy thế nào, tôi nói thế chắc trong lòng cô cũng đã hiểu. Bỏ đứa trẻ, hoặc không để nó nhận anh ấy làm cha, không thể nghi ngờ là có thể thương tổn đến anh ấy sâu sắc, nhưng, đấy là điều cô thực sự muốn sao?”

Ôn Nhung chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mê man nhìn về phía Bành Duệ, Bành Duệ cười đến là ôn hòa, giống như một trưởng bối chỉ đường cho một cô gái nhỏ đang lạc đường: “Ôn Nhung, đàn ông tuổi chúng tôi rất khó thay đổi cung cách vốn có của mình, thay đổi cũng không phải chỉ trong một đêm là thành, nhưng quan trọng nhất là, anh ấy chấp nhận vì cô mà thay đổi.”

Ôn Nhung nhíu mày: “Tôi nên tin anh ta một lần nữa hay sao?”

Bành Duệ không trả lời trực tiếp, giao lại vấn đề này cho bản thân cô, anh ta chỉ nói: “Có hạnh phúc hay không, chỉ trong một suy nghĩ thôi, mà tất cả quyền quyết định, nằm trong tay cô. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.