Trở lại sòng bạc. Mới đẩy cửa ra, Hứa Ước liền nhìn thấy Lục Thù Đồng đang đi đi lại lại nơi đại sảnh. Đối phương vừa thấy hắn thì không thể chờ thêm bước sang; rõ ràng có mấy ngàn lời muốn nói nhưng chỉ ngoác mồm đơ lưỡi, thanh âm phảng phất trong nháy mắt bị cướp mất.
Hứa Ước buồn bực liếc y: "Làm gì"
"Không....." Lục Thù Đồng tới phía sau hắn. Y kỳ thực rất muốn hỏi đối phương đêm nay đi đâu, nhưng khẳng định Hứa Ước chê phiền, đơn giản đem nghi hoặc cùng lo lắng nuốt vào bụng.
"Ta mới ăn tối cùng Lục Ninh" Hứa Ước biết đứa con hoang này đang suy nghĩ gì, tốt bụng "khai báo".
Lục Thù Đồng cả kinh: "Y tìm ngài làm gì?"
"Nghi ngờ quan hệ của chúng ta. Ngày đó cậu ở bệnh viện nổ tung xe của ta, còn đánh nhau với Lý Tuân Ngọc khiến y phát giác bất thường."
Lục Thù Đồng nắm tay hắn hôn xuống: "Ra vậy.... Bất quá ngài đã trở về đại biểu mọi thứ đều ổn, lát nữa tôi muốn ngủ cùng ngài."
"Biến, nói năng thân mật vậy làm gì" Hứa Ước nhớ tới nụ hôn của Lý Tuân Ngọc, nhất thời đẩy người ra; tay trái di chuyển xe lăn, tay phải không nhịn được chà lau mắt phải.
Lục Thù Đồng đuổi theo, chú ý động tác của hắn:"Làm sao vậy?"
"Câm miệng!"
"....."
Lục Thù Đồng hiếm thấy ngoan ngoãn im lặng, cùng hắn trở về phòng ngủ. Y đã tắm rửa xong, ngồi bên giường yên tĩnh đợi Hứa lão bản. Hứa Ước bình thường tắm rất nhanh, chỉ mất khoảng mười phút. Nhưng ngày hôm nay Lục Thù Đồng chờ tới chờ lui, đọc sách một hồi rồi kiểm tra thông tin điện thoại tận nửa giờ cũng chưa gặp Hứa lão bản đi ra.
Y tới gõ gõ cửa phòng tắm: "Hứa Ước?"
Vừa nói xong liền nghe "cạch" một tiếng. Lục Thù Đồng thoái lui nửa bước, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bật mở. Hứa lão bản chau mày, không vui nhìn y.
"Ngài lâu như vậy chưa xong, tôi cho rằng...."
"Cho rằng ta ngã chết rồi?" Hứa Ước chậm rãi điều khiển xe lăn, chẳng quay đầu bỏ lại câu nói: "Đêm nay tâm trạng ta không tốt, cậu tốt nhất đừng chọc ta."
Lục Thù Đồng đuổi qua, nhìn đối phương dùng tay chống giường: "Tôi tắt đèn nhé?"
"Ừ."
Y trở về giường nằm xuống, xoay người, dựa vào ánh trăng ngờ ngợ trông ngóng thân ảnh bên cạnh.
Hứa Ước còn ngồi thẳng, một mực nhìn ngoài ban công chẳng biết đang nghĩ gì.
Lục Thù Đồng chẳng lên tiếng, y trộm tới gần đối phương muốn thân cận cùng hắn.
Hứa lão bản đương nhiên phát hiện: "Lại đang làm gì? Nói rồi, không nên chọc ta."
"..." Lục Thù Đồng lặng thinh. Y rất ít khi không trả lời Hứa Ước, mà tâm tình đối phương thì chập chờn như vậy...
Hứa Ước chuyên chú nhìn phía trước. Mặc dù trong hoàn cảnh hắc ám chẳng nhìn ra chút gì, hắn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ nơi đó có đồ vật gì đáng ngạc nhiên.
Hắn quả thật hiếm khi buồn bực thế này, nhưng mỗi lần không kìm chế được nỗi lòng đều cùng một chuyện có quan hệ.
Không phải cái hôn kia của Lý Tuân Ngọc.
Ngày hôm nay, Lục Ninh hẹn hắn dùng cơm ở một phòng ăn kiểu Nhật. Người tàn tật đến loại nhà hàng này thật ra vô cùng bất tiện, bởi vì khách mời cần ngồi trên đệm. Do duyên cớ thân thể, Hứa Ước chẳng thể làm được điều ấy, phải nhờ người đưa hắn hạ xuống.
Hắn được nhân viên phục vụ đẩy tới gian phòng, miễn cưỡng dừng ở ngoài cúi người đi vào. Lục Ninh an nhiên tự tại ngồi phía trong hướng hắn phất tay, một mặt cười vô tội vạ.
Cử chỉ vô tâm, vờ chưa hiểu hắn thân tàn tật chẳng cách nào từ xe lăn tự mình đứng lên, ngồi vào đệm mềm.
Mặt sau thế nào? Tất nhiên là một nhân viên phục vụ thân thân thiết thiết bước sang, cong cong eo ôm hắn vào ghế đệm.
Buồn cười dường nào.
(Rùa: nhà hàng kiểu Nhật, đọc đoạn này đau lòng ngài Hứa kinh khủng khiếp hic...)
Đường đường một ông chủ sòng bạc, là gia chủ nhà họ Hứa tiếng tăm lừng lẫy lại lưu lạc đến mức độ này -- bị bức ép không tình nguyện tới phòng ăn Nhật Bản, buộc phải chấp nhận rằng bản thân chỉ có thể ỷ lại dựa dẫm người khác.
Lục Ninh biết rõ, nhưng lòng tốt chẳng hề tồn tại, ác độc công khai sỉ nhục hắn.
Hứa Ước 26 tuổi thương tật đến bây giờ 42 tuổi. Mười sáu năm qua đi, khiến người ta chẳng biết nên khóc hay cười chính là, hắn vẫn chưa thể tiêu tan cơn đau nhức thấu tận tâm can.
Hắn đã rất lâu không ra ngoài, sau chuyện phát sinh cứ thế ẩn cư tách biệt tất cả mọi người, e sợ trước mặt bọn họ biểu hiện ra tia chật vật nào đó. Biết được chính mình nắm chắc tàn phế, tâm thái Hứa lão bản từ tan vỡ, tuyệt vọng khôn xiết đến hiện giờ tê dại vô cảm. Hắn biết mình đang trốn tránh, bề ngoài thong dong lãnh tĩnh, nhưng nội tâm yếu đuối cùng chán chường đã lan tràn tứ phía.
Hứa Ước không thích mình trở nên như vậy, cũng hi vọng có thể kiên cường, thật là -- nếu như tai bay vạ gió kia phát sinh lúc một tuổi, nếu như từ nhỏ để hắn có thể từ từ thể tiếp thu, nhưng.....
Bạn tốt duy nhất của mình, mở ba nòng súng, đồng thời mua chuộc bác sĩ, nhất định khiến hắn tàn tật suốt đời!
Lục Thù Đồng cầm di động, nắn bóp trong tay hồi lâu. Sau năm phút, y ném nó đi, nằm lui về bên Hứa lão bản. Cả hai đều chẳng nói gì, ở gian phòng yên tĩnh không tiếng động phảng phất phân cách thành thế giới khác biệt.
"Lục Tân....."
Rốt cục, y mở miệng.
Mấy ngày ngắn ngủi, lần thứ hai nhắc tên người này -- trước đây Lục Thù Đồng căm hận Hứa Ước, thỉnh thoảng sẽ đưa người này ra kích động, muốn Hứa Ước nhớ tới mối thù bị hại để hắn bi phẫn đan xen.
Mà Hứa lão bản mỗi lần đều bị kích thích đến dị thường không chống đỡ nổi.
Đêm nay cũng chẳng ngoại lệ.
Lời vừa nói khỏi miệng, pho tượng bên cạnh lập tức thức tỉnh. Đầu tiên khẽ khàng run rẩy, tiếp theo bỗng xoay người xông tới y.
Hứa Ước không chút do dự bóp cần cổ Lục Thù Đồng.
Tay phải hắn chống đỡ trên giường, tay trái kê lên gối điều dưỡng, lời nói trầm khàn u ám: "Cậu biết mình đang nói gì sao?"
Lục Thù Đồng tuỳ ý để hắn ngăn chặn thanh quản rồi chiếm đoạt hơi thở mình. Từ cường độ hiện tại có thể cảm nhận đối phương thật sự muốn bóp chết y. Thế nhưng cứ việc ngạt thở, ánh mắt y nhìn Hứa Ước vẫn bình tĩnh, lại thoáng qua loại bi thương cực điểm.
Hứa Ước buông tay, cho người dưới thân một bạt tai.
"Bốp"
"Cậu nhớ kĩ cho ta, cả đời ta sẽ không thích cậu! Mặc dù lúc trước người hành hung ta chính là phụ thân cậu, ta cũng không tha thứ cho cậu. Ngày đó ma xui quỷ khiến cùng cậu kết thành giao dịch, một tháng này coi như ta ban ân, thời hạn vừa hết cậu lập tức biến khuất mắt ta."
Lục Thù Đồng từ khi hắn buông tay theo phản xạ che cổ. Cường độ tay Hứa Ước rất lớn, trên cổ y không chỉ có hình dạng năm ngón tay, còn tồn tại dấu vết bầm tím kinh người. Lục Thù Đồng bị hắn tát tới nghiêng đầu đi.
"Tôi biết....." Y gắng sức nhẹ giọng nói.
"Ngài hận tôi, căm ghét tôi, dằn vặt tôi.... Những thứ này đều phải, tôi sẽ từng cái từng cái gánh chịu" Thanh âm mơ hồ từ trong gối truyền ra. Lục Thù Đồng vẫn giữ cổ mình, nhưng đau đớn thật sự phát xuất từ tim gan: "Hứa Ước, tôi muốn nói, có phải đêm nay Lục Ninh y.... khiến ngài không vui?"
Hứa Ước quay đầu, ngồi về trên giường: "Cậu biết?"
"Tôi đi thăm dò" Con trai nuôi hắn trả lời, dừng một chút, rất nhẹ nói tiếp, "Nếu như Lục Ninh mang đến cho ngài khổ sở, ngày mai tôi liền giết y, được hay không?"
Lục Thù Đồng đưa tay, chầm chậm mà khắc chế dừng nơi eo Hứa lão bản rồi nhẹ cuốn lại -- nói là vòng ôm, bất quá chỉ là động tác hư không.
Hứa Ước chẳng nói gì trầm mặc, nhưng con trai nuôi của hắn đã âm thầm hạ quyết định.
Từ từ nằm dài trên giường, Hứa Ước liếc mắt nhìn Lục Thù Đồng. Đối phương cuộn cơ thể, hơn nửa khuôn mặt đều chôn trong gối. Hắn không quản y, vậy mà lưng vừa kề sát drap trải giường, người đang yên lặng liền chộp tới, chặt chẽ vững vàng ngăn chặn hắn.
Hứa Ước nhíu mày, nhưng đầu tóc vẫn thản nhiên đặt lên gối tơ tằm: "Cậu làm gì đó!"
Lục Thù Đồng mở to mắt: "Ngài biết tôi hiện tại có bao nhiêu khao khát muốn hôn ngài không?"
Y nói.
"Vì sao lại gặp ngài?"
"Tại sao tồn tại nhi tử của Lục Tân?"
"Nhiều lúc tôi nghĩ đến hai vấn đề này, rồi nhiều năm dày công nhận ra bọn nó có đáp án tương hỗ: nếu không phải mang danh phận con trai ruột của Lục Tân, tôi sẽ chẳng gặp gỡ ngài, cùng ngài hình thành loại quan hệ kỳ lạ... Nhưng nếu tôi là Lục Thù Đồng, ngài vĩnh viễn không yêu tôi."
Bóng người đang đè Hứa Ước khẽ run, Lục Thù Đồng nói: "Sáng nay tôi đến trung tâm thành phố, chứng kiến lưỡng tình tương duyệt của rất nhiều đôi tình lữ. Chúng ta chẳng cách nào giống như bọn họ, phải không? Ngài tuyệt đối không tiếp nhận tôi."
Hứa Ước mệt mỏi nhắm mắt: "Được rồi..."
"Không, còn chưa đủ" Lục Thù Đồng cúi thấp đầu, môi kề sát nơi động mạch cổ yếu ớt của Hứa lão bản. Chẳng phải hôn, chỉ tựa động vật nhỏ kiếm tìm hơi ấm giữa mùa đông buốt giá, "Trước mặt ngài, tôi vẫn luôn ở thế bị động. Từ khi bị ngài mang về Hứa trạch giam cầm, bị dằn vặt, đến lúc phải lòng ngài..... Tôi đã đủ mạnh mẽ, rõ ràng thừa sức sau khi trưởng thành trốn chạy, nhưng vẫn cứ tự nguyện bị ngài ràng buộc, mang theo gông xiềng trở về điểm ban đầu."
"Cậu bây giờ có thể lui ra."
"Tôi không làm được. Lục Tân, tôi và ngài -- ba người tạo thành một vòng luẩn quẩn triền miên. Hắn phạm lỗi với ngài, vậy tôi nên đến trả nợ máu."
"Cậu đang vì mình bất bình ư?" Hứa Ước hỏi.
"Không, là tôi thực lòng thương ngài."
"Đồng thời cam tâm tình nguyện, dâng hiến hết thảy cơ thể đáng thương khi còn sống này, đến khi hơi thở tàn lụi, nhắm mắt xuôi tay."
Lục Thù Đồng khảng khái nói, rồi hôn lên bờ môi tím tái vì giận dữ của hắn.