Gặp Quân Thời Khắc

Chương 56: Chương 56: Chương 55




Dọc đường, Hứa Ước và Lục Thù Đồng đều chẳng nói gì. Hứa lão bản tựa ra sau, máu trên tai trái nhuộm ướt một mảng y phục hắn. Lục Thù Đồng một mực dõi theo, rất muốn giúp lau đi nhưng dùng toàn lực khắc chế, phảng phất sợ hãi nếu đụng vào đối phương sẽ tan biến.

Năm đó hình ảnh hai chân Hứa Ước bị thương, Lục Thù Đồng không tận mắt chứng kiến, lời truyền miệng kém xa đau lòng hiện tại...

Ngón trỏ cùng ngón cái y nhiều lần ma sát, nơi đầu óc tất cả đều là ý nghĩ giết người. Những giọt máu trong người Hứa Ước chảy ra giống như từng ánh lửa rơi vào thùng dầu mỏ, thiêu đốt y cả người khó chịu.

Xe vừa dừng trước phòng khám, Lục Thù Đồng liền đem người ôm sang phòng trị liệu.

Triệu Di theo phía sau, thấy y bất động thật lâu cũng chưa làm được gì thì cầm hộp băng gạc và cồn thuốc lại: "Trước tiên cầm máu đi."

Lục Thù Đồng đặt Hứa Ước trên ghế, lặng nhìn thương thế nghiêm trọng nơi tai, tiếp nhận vật cô đưa tới. Bàn tay thế nhưng không ngừng phát run khiến dụng cụ đặt trong khay cũng chấn động theo.

"...." Triệu Di nhìn y, "Cần tôi giúp chứ?"

"Không cần" Lục Thù Đồng hít sâu, dùng tăm bông thấm chút chất gây tê, kéo chiếc ghế nhỏ qua ngồi cạnh Hứa Ước.

Y đỡ cổ tay hắn nâng lên. Hứa Ước nhìn con trai nuôi sắc mặt tái nhợt, nói ra câu đầu tiên: "Nếu không thể ôn hoà nhã nhặn thì đừng thay ta trị liệu. Ta hiện tại gọi bác sĩ tư nhân, nửa canh giờ bọn họ sẽ đến."

"... Tôi... có thể làm được."

"Cậu và Triệu Di đều bị thương. Để ta gọi người tới, như vậy dễ dàng hơn."

"Không muốn...."

Con trai nuôi của hắn ngoan cường kéo chặt cơ thể Hứa Ước, dùng sức lực rất lớn. Lục Thù Đồng buông mi mắt nhìn người trước mặt -- Hứa Ước của y vô cùng bình tĩnh, dường như chẳng cảm giác được đau đớn trong người.

"Tôi bây giờ.... không nhịn nổi nếu ai đó chạm vào ngài."

"Ngài là của tôi" Thanh âm Lục Thù Đồng mang theo nức nở, "Không kẻ nào được phép tổn hại ngài."

Hứa Ước trầm mặc vài giây. Có lẽ vết thương tạo thành suy yếu nhất định, đối mặt con trai nuôi như thế, hắn không mở miệng phản bác, cũng chẳng động thủ với y. Hắn nói: "Vậy giúp ta trị liệu nhanh chút. Chân ta tàn phế, không muốn lỗ tai cũng điếc đi."

"Lục Thù Đồng, ta rất đau."

Triệu Di đứng tại góc khác phòng trị liệu, cách hai người đại khái bốn mét. Cô nghĩ, câu nói này của Hứa lão bản uy lực mười phần. Khoảnh khắc Lục Thù Đồng nghe được con mắt liền đỏ, chẳng nói lời nào bắt đầu xử lý thương thế Hứa lão bản.

Cô không lý do nhớ tới chuyện "luyến ái" thông qua internet hai ngày trước, rồi hôm nay bị gã nọ diện cơ tập kích; tuy rằng sau đó đã giết ngược lại nhưng.... Cô thở dài, như có như không ước ao tình cảm hai người trước mắt.

Tuy rằng từ đầu chí cuối đều là đơn phương.

Nhưng chẳng biết tại sao, có lẽ sát cánh bên Lục Thù Đồng từ lâu, cô cảm thấy Hứa lão bản tại một vài thời khắc tiếp nhận con trai nuôi mình.

Lục Thù Đồng thi hành đợt kiểm tra toàn diện cho lỗ tai Hứa Ước. May mắn thay, màng nhĩ Hứa lão bản chưa vỡ tan, nhưng vành tai bị tổn thương. Lục Thù Đồng dùng rượu cồn rửa trôi, đưa hắn đi chụp CT phần lưng cùng bụng. Hứa Ước mặc dù không xuất hiện tình trạng gãy xương, nhưng lúc cởi áo, Lục Thù Đồng vẫn thấy từng đạo dấu vết xanh tím chói mắt.

Y nhịn xuống, đợi chắc chắn không có nội thương mới cúi đầu, vươn tay chậm rãi xoa xoa vệt đỏ trải khắp cơ thể Hứa lão bản.

"Tôi nhất định giết gã" Lục Thù Đồng nói.

Hứa Ước đẩy y ra, từ giường ngồi dậy nhìn thương tích đồng dạng trên người con trai nuôi: "Cậu chẳng phải giết Lục Nhân Sâm rồi sao?"

"Không riêng gì lão ta, vợ gã, con gã... Hết thảy người liên hệ máu mủ với gã, tôi đều sẽ giết chết" Sát khí và thô bạo của Lục Thù Đồng chưa kịp tiêu tan, trái lại ngày càng nồng nặc. Y từng câu từng chữ nói: "Là bọn chúng nợ ngài."

"Làm thế nào?"

"Chém đứt tay chân chúng, dùng roi thừng đánh chúng, ném vào nước nóng, mãi đến khi da thịt bị nhiệt độ cao trụng bỏng rát mới dùng ngọn đuốc thiêu rụi tất cả."

Lục Thù Đồng nhìn hắn, cay nghiệt rít qua kẽ răng.

Hứa Ước hoảng hốt. Thời khắc hiện tại, lời đối phương tương tự cha y Lục Tân. Rất lâu trước đây, Lục Tân cũng bằng vẻ mặt như thế trước mặt hắn tuyên thệ -- "Cậu trốn không thoát, Hứa Ước. Tôi sẽ đem người bên cạnh cậu từng kẻ giết chết. Đầu tiên chém đứt chân tay rồi dùng roi đánh, sau khi xác định thương tích đầy mình thì ném vào lửa nóng, ở ngay trước mắt cậu thiêu chết chúng."

Mà bây giờ, đứa con chảy chung dòng máu với hắn - Lục Thù Đồng cũng vậy, bao hàm hận thù mà lên tiếng.

"Được rồi" Hứa Ước đổi giọng, "Ta chẳng cần cậu phải thế. Giết Lục Nhân Sâm là vì gã cùng ma tuý có quan hệ. Nếu thân nhân của gã không như vậy, đừng kéo bọn họ xuống vũng bùn."

Hắn vừa nói vừa cầm quần áo đặt trên bàn, mặc vào.

Lục Thù Đồng âm trầm nhìn động tác hắn. Y phảng phất đang đau đến tận cùng, mỗi chữ nói ra giống như đào bới từ sâu thẳm con tim, mang theo khối thịt đẫm máu: "Sẽ không có lần sau."

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình Hứa Ước. Hắn gọi điện thoại cho trợ lý, bảo anh qua đón. Lục Thù Đồng bên ngoài cùng Triệu Di tự chữa thương.

Hứa Ước tựa trên bờ tường trắng.

Sau hai mươi phút, trợ lý mang theo chiếc xe lăn mới đặt hắn lên, đẩy ra ngoài.

Hắn không thấy Lục Thù Đồng, chỉ còn mỗi Triệu Di. Cô bé ngồi phịch ở ghế sa lông ngoài hành lang, buồn bực ngán ngẩm chơi di động, nhìn thấy hắn liền đứng lên, giống như đã đợi rất lâu.

"Thương tích tốt hơn chưa?" Hứa Ước trước khi cô mở miệng, ôn tồn hỏi.

Triệu Di thụ sủng nhược kinh: "Đỡ nhiều rồi" Dừng một chút thì nói thêm, "Lục Thù Đồng đi giết những kẻ khác."

"Ai?"

"Người liên can tới Lục Nhân Sâm" Triệu Di làm ra vẻ hiển nhiên, "Ngài thành như vậy, anh ta nói sao cũng không bỏ qua."

"..." Mặc xác nó - Hứa Ước chẳng thèm nói nữa. Trợ lý thấy hắn không giao phó gì thêm, đẩy hắn lướt qua cô gái.

Triệu Di vội vã bổ túc: "Anh ấy bị không nhẹ hơn ngài. Nhưng vì ngài, vết thương cũng chưa sơ cứu liền ra cửa."

"Ta biết" Hứa Ước nói rất nhẹ. Hắn nhìn phía cửa chứ không ngó sang cô, "Nhưng chính nó lựa chọn mà... Cô còn gì muốn nói sao?"

"Đã không còn....."

"Ngày hôm nay cảm tạ các người đã đến" Hứa Ước ngắn gọn nói rồi liếc về sau, trợ lý thức thời đẩy hắn rời đi.

***

Trở lại sòng bạc đã là mười giờ hơn. Hứa Ước ngồi ghế sô pha trong thư phòng.

Mệt mỏi vô cùng. Hắn ngả người ngửa đầu lên, không khỏi nhớ tới giấc mộng ban chiều.

Những câu nói trên giường tối qua Lục Thù Đồng thổ lộ, còn có ánh mắt vừa nãy mất khống chế tại trận chiến đại sảnh nhập vào nhau... Đều rõ ràng trước mắt.

"Đối xử với tôi tốt hơn được không?"

"Tôi yêu ngài....."

"Tôi muốn chờ bên ngài, cùng ngài bạc đầu giai lão."

Thanh âm con trai nuôi không ngừng tuần hoàn luẩn quẩn trong đầu. Chưa khi nào Hứa Ước tường tận chấp nhất của đối phương với mình hơn lúc này.

Hắn giơ tay che trước mắt, ngăn trở mọi sự -- sự tình vì sao phát triển đến mức này.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.