Cảnh Lâm Lâm nằm trên giường bệnh, cô rốt cục bị thương, khổ nhục kế a khổ nhục kế a, cuối cùng ngài đã bằng lòng lộ diện.
Ngoại trừ chảy chút máu mũi thì cô không có vết thương bên ngoài, ngay cả bác sĩ cũng khen cô rắn chắc, ngã thế nào cũng không ngã hỏng được. Cảnh Lâm Lâm rất kinh ngạc, nói như vậy cũng có thể dùng để khen người khác sao.
Nhưng vì để an toàn, cô phải quan sát cả đêm. Phương Duệ rất nể mặt mà rời khỏi trước, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại Cảnh Lâm Lâm và Thành Vu Tư.
Hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nói cái gì. Nhưng ánh mắt của Cảnh Lâm Lâm sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm Thành Vu Tư, nhịp tim ngày càng nặng nề.
Thành Vu Tư hắng giọng, đánh vỡ yên lặng trước tiên, “Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý.”
Cảnh Lâm Lâm: “Em xin lỗi, em cũng không phải cố ý đâu.”
Thành Vu Tư nghiêng đầu, trên mặt hơi đỏ ửng.
Cảnh Lâm Lâm cho rằng hình như mình nói sai. Cô rõ ràng chân thành áy náy, sao lại giống như một tên lưu manh. Chẳng lẽ trời sinh cô có tiềm chất này?
Thành Vu Tư đột nhiên cười cười, cúi đầu nhìn Cảnh Lâm Lâm, “Ừm, không sao.” Khoé mắt anh vốn hơi cong lên, lúc cười lại càng sâu, trên khoé mắt đuôi lông mày đều là vẻ phong tình, trái tim nhỏ bé của Cảnh Lâm Lâm bắt đầu đập loạn. Anh chàng đẹp trai, đừng dụ dỗ người ta như vậy chứ!
Hai người lại không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn nhau. Bầu không khí hơi tế nhị. Cảnh Lâm Lâm rốt cuộc thông minh, nói: “Thành Vu Tư, anh có thể hôn em một cái không?”
Thành Vu Tư sửng sốt, không biết nói tiếp thế nào. Theo đạo lý anh nên cự tuyệt, hai người bọn họ lại không phải là mối quan hệ kia, sẽ không làm loại chuyện không minh bạch. Nhưng trên tình cảm, trông thấy ánh mắt đầy chờ mong của Cảnh Lâm Lâm, Thành Vu Tư lại do dự.
Cảnh Lâm Lâm nhắm mắt lại, giọng nói êm ái, cực kỳ giống động vật nhỏ làm nũng, “Chỉ một cái, coi như là bồi thường của việc hôm nay được không? Chảy máu mũi đau lắm!”
Ngoài mặt anh vẫn không nhúc nhích, nhưng trong đầu óc, lý trí và tình cảm đã tranh cãi rối tung lên. Cãi lộn a cãi lộn, rốt cục tình cảm chiến thắng lý trí. Thành Vu Tư khom lưng, một tay chống giường bệnh, chậm rãi cúi đầu đến gần.
Cảnh Lâm Lâm nằm im lặng, hô hấp đều đều.
Thành Vu Tư kinh ngạc, “Cảnh Lâm Lâm? Cảnh Lâm Lâm?”
Cô không trả lời… Cô đang ngủ.
Thành Vu Tư đứng dậy, mặt đen nghiêm nghị mắng tiếng “Đồ ngốc”, rồi xoay người bỏ đi. Qua một lúc, anh lại quay về, trong tay còn có một đống đồ ăn. Anh cũng không hiểu vì sao mình làm vậy, rõ ràng anh trốn cô còn không kịp đó. Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể giải thích là vì mình muốn chịu trách nhiệm, dù sao Cảnh Lâm Lâm bị thương là bởi anh mà ra.