Gạt Lệ Cho Em

Chương 18: Chương 18: CHƯƠNG 18




Đó là một người cao ráo, tuấn tú, cách nói chuyện rất văn hóa và nội hàm, mặc âu phục Armani, có thể thấy xuất thân giàu có, cũng rất nghiêm túc, không ra vẻ con cháu nhà có tiền.

Người này nhìn nho nhã, nhưng trong mắt anh ta luôn phát ra những tia sáng.

“Xin chào, giám đốc Bắc Cực Tinh, Hàn Sở Ngưng.”

Anh ta đưa cánh tay thon dài, cầm láy tay tôi: “Tập đoàn Tần Hòa, Tần Xa Lôi.”

Giới thiệu xong, anh ta vẫn không buông tay.

Tôi hơi nhíu mày, người này, xem ra anh ta chẳng lễ nghi như tôi tưởng. Tay tôi hơi dùng sức, anh ta giật mình nhìn, tôi thản nhiên nhìn lại. Môi anh ta hình như hơi nhếch, thả tay tôi ra.

Tôi khó chịu, người này, giống như lang sói, không, thực ra chính là một con sói, trong ngoài không đồng nhất.

Có điều, nhớ đến anh ta là khách hàng, tôi đành bỏ móng vuốt của mình xuống.

Chúng tôi ngồi đối diện, rất nhanh bắt đầu chuyện công việc, anh ta thể hiện rõ vẻ tinh anh của mình.

Khi mọi chuyện sắp kết thúc, tôi đã miệng đắng lưỡi khô, âm thầm kêu khổ trong lòng, mẹ ơi, sao lại lâu thế không biết. Tôi đâu thể nói gì, bởi anh ta quả thực rất chuyên nghiệp.

Nhưng mà, nhưng mà… bụng tôi đói lắm rồi.

Chúng tôi bàn chuyện, đối ẩm bằng trà Long Tĩnh, dường như anh ta khá thích thú, còn tôi đang nhớ nhung món thịt đầu sư tử ở nhà.

Tôi nghĩ làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện này, đột nhiên anh ta ngẩng đầu, cười với tôi: “Cô Hàn, tôi theo đuổi cô được không?”

Tôi đảo mắt: “Anh Tần thích nói đùa nhỉ.”

Tần Xa Lôi cười cười, lảng sang chuyện khác: “Hình như cô Hàn rất thích trà bánh ở đây.” Anh ta chỉ tay vào đĩa nhỏ trước mặt tôi, lúc nãy còn đầy bánh, giờ chúng nó đã nằm ngoan ngoãn trong bụng tôi. Trừ ban đầu anh ta nhấp hai ngụm trà, chén vẫn đầy nguyên.

Tôi gật gật đầu, nuốt nước miếng nhìn miếng bánh gạo nếp cuối cùng: “Ăn ngon lắm, anh Tần thử mà xem. Hoặc là tôi bảo người ta tặng anh hai phần nhé?”

Tần Xa Lôi cười, đưa tay ý mời tôi ăn: “Không cần đâu, cô Hàn, mời.”

Tôi rất không khách khí gắp nốt miếng bánh. Đâu còn cách nào, lần này cùng anh ta bàn chuyện quá lâu, dạ dày tôi còn trụ được đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

Tôi, sắp, chết, đói.

Chờ tôi ăn xong, anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bất ngờ vì trời chuyển tối. Anh ta lịch sự nói: “Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của cô Hàn rồi.”

Tôi nhìn anh ta cười: “Không sao đâu.” Thực ra lòng tôi đang rít gào: Biết trời tối còn không mau cút đi!!!

Anh ta xem đồng hồ, bảo tôi: “Không bằng chúng ta đi ăn tối, tôi nghe nói đồ ăn ở “Thủy Thiên Nhất Sắc” ngon lắm.”

Haiz, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là thịt kho tàu đầu sư tử thôi, cho nên dù chuyện gì cũng không lay chuyển nổi.

Tôi nhếch cánh môi cứng đờ của mình: “Không được rồi, cảm ơn anh Tần đã mời, nhưng hôm nay tôi có chuyện, lần sau tôi sẽ làm chủ bồi tội với anh.”

Aaaaa, dạ dày của tôi đang bị thiếu máu đó….

Tần Xa Lôi lại cười, không miễn cưỡng nữa, đưa tôi ra ngoài. Do hôm nay tôi là người mời nên lẽ ra tôi phải là người trả tiền mới đúng, vậy mà anh ta lại cướp mất việc này. Chắc chắn anh ta cố ý – anh ta hại tôi bị đói lâu như vậy, hẳn là nên bồi thường cho tôi.

Ra cửa, anh ta thay tôi vẫy một chiếc tắc xi, khi xe sắp đi, anh ta cúi người nói với tôi qua cửa kính: “Sở Ngưng, anh thích em, thích thật đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.