Tôi thở hắt ra, ghé vào giường.
Ôi cái con người này, muốn đùa một chút cũng không được! Tại sao anh không chịu cho tôi ảo tưởng một lát cơ chứ!
Trèo qua người anh, tôi sờ sờ bụng: “Mệt thế, em đói lắm rồi, em muốn ăn…”
Khi bạn rất chú tâm đến một việc gì đó, bạn càng trốn tránh nó. Tôi thừa nhận, tôi cực kì ích kỉ, và cũng cực kì nhát gan. Hiện tại, sự thật của cuộc sống này khiến tôi lo sợ. Thà rằng cứ cam chịu thứ sự thật trôi nổi này, còn khiến tôi thoải mái hơn. Tôi không muốn phải nghĩ nhiều. Bởi tôi hâm mộ tình yêu anh dành cho bản thân trong quá khứ, tôi không biết, phải chăng anh yêu tôi hiện tại, là vì quá khứ kia.
Quá khứ… Đoạn quá khứ không thể tìm lại ấy, tôi không nhớ được khoảng thời gian của chúng tôi trước kia. Điều này có khiến anh bận tâm không?
Buồn cười thật, tôi đang ghen tị với chính mình. Có điều, tôi không cần, tôi không muốn anh nhìn tôi bây giờ để nhớ lại tôi của ngày trước.
Rút cuộc, người anh thích là ai?
Không! Tôi không muốn….
“Sở Nhi!” Sở Ninh kéo tôi trở về thực tại. Đang mải suy nghĩ, tôi không nhìn anh. Thực ra, là tôi không đủ can đảm đối diện với ánh mắt bi thương ấy.
Chúng tôi im lặng, mọi chuyện lại như trở về điểm xuất phát.
Giằng co trong chốc lát, Sở Ninh mệt mỏi thở dài: “Sở Nhi, chuyện đã đến nước này, em còn muốn trốn sao?”
“Không, không…” Tôi mạnh miệng.
Tận trong đáy mắt anh, tôi hiểu được, hết thảy mọi trò đều là phí công, đành ngậm miệng lại.
“Vậy là không có gì.” Sở Ninh cười khổ.
Nước mắt lại bắt đầu tuôn ra từ khóe mắt tôi.
Anh buông cánh tay đang ôm lấy tôi, ngồi dậy. Vì thiếu bàn tay ấm áp của anh bên cạnh, tự nhiên tôi thấy lành lạnh, nước mắt thi nhau trào ra, tôi thốt lên: “Em, em chỉ là chưa nghĩ thông thôi! Vì sao anh cứ bắt em phải đối mặt? Tại sao? Em không muốn trở lại! Em muốn làm chính mình!” Tôi giữ chặt cánh tay anh, ôm chắc trong ngực mình, không cho phép có bất kì khoảng cách nào giữa hai chúng tôi. Tôi biết, tôi ích kỉ, chính tôi cũng ghét bản thân này, nhưng tôi không thể khống chế được.
Lần này, anh nhìn tôi, một lúc lâu sau khẽ thầm thì: “Sở Nhi, anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ có lúc không kiên cường được nữa.”
Giọng anh ngập tràn thê lương khiến cho lòng tôi co rút lại, giống như bị người ta dùng dây thừng siết chặt vậy. Không thể thở nổi! Loại cảm giác bất lực này làm tôi sợ hãi tột cùng, hình như anh bắt đầu rời xa tôi mất rồi…
Tôi nắm chặt ống tay áo của anh, Sở Ninh chỉ cười, không nói lời nào, ánh mắt anh lấp đầy bởi nỗi thống khổ.
Quýnh quá, tôi bật khóc: “Không phải, không phải trước kia có tiền lệ rồi à! Đây chính là dây dưa không rõ, là tình yêu, em biết rồi mà, em biết rồi! Anh, sao anh nhỏ mọn quá vậy?”
Sở Ninh cười khổ quan sát tôi, dở khóc dở cười: “Sở Nhi, bây giờ mới so ra, có phải em đang chịu thiệt thòi hay không?”
Tôi im re, chỉ kéo tay anh lau nước mắt mình, mỗi một giọt rơi xuống đều đọng lại trên bàn tay anh.
Anh nhìn tôi trong im lặng, sau đó kéo kéo tay tôi, tôi ngoan ngoãn dụi đầu.
Sở Ninh ngồi thẳng người, dùng tay ôm mặt tôi, đưa khuôn mặt lãnh đạm tới gần: “Sở Nhi, em đang sợ điều gì?”
Tôi hoảng hốt nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lăn xuống giường, trừng mắt với anh, miễn cưỡng trả lời: “Em á, em thì có gì mà phải sợ?”
“Thật không?” Sở Ninh nhún vai, căn bản chẳng thèm tin. Thực ra, ngay chính tôi cũng không tin.
“Quên đi.” Thấy tôi nhất định không muốn cùng anh đối đầu, sắc mặt Sở Ninh dần hòa hoãn, trở lại bình thường.
Vậy là mọi chuyện lại như ban đầu, ôn hòa, và xa cách.
Tôi hốt hoảng: “Sở Ninh, em… chúng ta hiện tại không tốt sao? Anh đừng ép em nhớ lại, được không?” Bất chợt, tôi ghì chặt cánh tay anh: “Em không thể nào nhớ được…đừng…em sợ lắm….” Lời nói của tôi chồng chéo lên nhau.
“Sợ anh chỉ thích em trong quá khứ ư?” Anh lặng lẽ hỏi.
Toàn thân tôi đột nhiên cứng đờ.
Sau đó run rẩy, bởi vì câu hỏi của anh.
“Sở Nhi, em không dám tin bản thân mình đến thế sao?” Anh nâng mặt tôi.
“Không phải em không tin, em chỉ thấy…” Tôi buồn bã xoa mũi: “anh không hề quen biết em của hiện tại! Còn em, cũng không quen biết chính mình trong quá khứ.” Ngẩng đầu, tôi tiếp tục: “Em chỉ muốn sống với thực tại thôi.”
Tôi biết, lời tôi nói ra rất tàn nhẫn, nhưng tôi không muốn lừa dối tôi, lừa dối anh.
Sở Ninh mỉm cười, nụ cười có chút gì chua xót: “Anh biết. Nhưng Sở Nhi, có phải vì anh tham dự quá nhiều trong kí ức của am, cho nên hiện tại và tương lai này, em sẽ bỏ tôi đứng ngoài?”
Tôi ngắm đôi mắt đượm buồn của Sở Ninh, nơi đó còn hằn sâu dấu vết của sự tổn thương. Khuôn mặt anh gầy guộc… Chắc hẳn, anh chịu nhiều đau khổ lắm… Chỉ có mình anh cô đơn, níu giữ trí nhớ của hai người…
Còn tôi, chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm lại, lúc anh tìm thấy tôi, tôi vẫn đang chạy trong vòng tròn lẩn tránh.
Bỗng nhiên tôi giật mình, nhận ra sự thật quá phũ phàng – tôi tàn nhẫn quá, ích kỉ quá.
Tôi ngơ ngác nhìn Sở Ninh, cắn môi, không thốt nên lời.
Cho đến khi anh cứu môi tôi khỏi những chiếc răng nhọn, ôm ghì lấy tôi vào ngực, hạ xuống trán tôi những cái hôn nhỏ vụn và thương xót: “Sở Nhi ngốc này, dù em thay đổi hay không, thì với tình yêu dành cho em trong quá khứ, chẳng lẽ không thể nào tiếp tục yêu em trong hiện tại hay sao? Sở Nhi, em coi thường anh quá, anh chấp nhận em không nhớ anh ngày xưa, nhưng em đừng tự hạ thấp bản thân mình.”
“Sở Ninh…” tôi sợ hãi túm chặt ống tay áo anh.
“Sở Nhân ngốc, dù em là quá khứ hay hiện tại, có là vấn đề ư? Không đáng để người khác động lòng ư?” Lòng bàn tay lành lạnh của Sở Ninh nhẹ nhàng áp vào má tôi: “Sở Nhi, em đáng đánh lắm.”
Như có một bàn tay vô hình đập nát tảng đá đè nặng trong lòng, tôi giật mình, cúi đầu cười, tự cười mình ngốc nghếch. Hàn Sở Ngưng, nhìn xem, mày suýt nữa đã bỏ lỡ điều gì? Đã may mắn lọt vào mắt xanh của một người đàn ông tuyệt vời đến thế, vậy mà vẫn hồ đồ…
May mắn thay, anh vẫn chờ ở đây.
Không biết lất dũng khí từ đâu, có lẽ là từ sự dịu dàng của anh, cõ lẽ là từ đôi mắt còn hằn sâu những thương tổn, tôi cố gắng bật lên: “Vậy thì, hãy quên đi quá khứ, nếu có yêu, hãy yêu em hiện tại, được không?”
“Sở Nhi, em đang hứa hẹn chuyện tương lai với anh à?”
Nhìn dáng vẻ vui mừng của anh mà tim tôi như bị dao cắt phải. Toi xoa khuôn mặt gầy guộc, lần đầu tiên chủ động hôn anh: “Không, là hỏi anh có hứa cho hai ta một tương lai không?”