Ngày hôm sau, tôi hẹn Bảo Nhân ra nhà hàng. Tôi đã quyết định rời khỏi bản án tử mang tên Tần thị, đây đúng là quyết định quá lỗ mãng, nhưng tôi thừa nhận, là do mình để tâm đến Sở Ninh.
Tự nhiên dừng hợp đồng sẽ làm cho Bắc Cực Tinh phải chịu tổn thất lớn, may mà mọi người đều tôn trnjg quyết định của tôi, thậm chí Bảo Nhân còn đồng ý cho tôi một khoảng thời gian nghỉ.
Tôi chợt cảm thấy, có lẽ kiếp trước mình đã làm nhiều việc tốt, cho nên kiếp này mới có nhiều phúc đức như vậy. Có cả đám bạn tốt, và Sở Ninh.
“Giới thiệu với cậu Bảo Nhân, vị này là đại diện Tần thị – anh Tần Xa Lôi, anh Tần, đây là Bảo Nhân, đối tác của tôi.”
Tôi hoàn thành cuộc giới thiệu song phương, sau đó cùng ngồi xuống.
“Anh Tần, về hợp đồng của quý công ty, tôi hy vọng có thể đổi kiến trúc sư khác. Tuy rằng hiện tại yêu cầu đổi người là rất vô lí, nhưng tôi đang có chút việc riêng, nên đành phải đưa ra hạ sách này. Mong quý vị thứ lỗi. Bảo Nhân là kiến trúc sư đứng đầu trong công ty, nếu cô ấy tiếp nhận hợp đồng của quý công ty, tôi tin chắc cô ấy sẽ hoàn thành nó càng thêm tận thiện tận mỹ.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Tần Xa Lôi vuốt cằm, ngắm nhìn Bảo Nhân một lát, sau đó đưa đôi mắt thâm trầm chuyển qua tôi, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai: “Sở Ngưng, nhận được hoa chưa?”
Tôi gật đầu: “Hoa rất đẹp, chồng tôi muốn tôi gửi lời cảm ơn của anh ấy đến anh, cảm ơn anh đã nâng đỡ.”
Ánh mắt Tần Xa Lôi chợt lóe, cười mỉm: “Không cần khách sáo, em thích là được rồi.”
Tôi cười cười, quay lại chủ đề chính: “Anh Tần, anh xem, đây là hợp đồng thay đổi, không biết anh có vừa lòng với các điều kiện này không? Chúng tôi biết đến giai đoạn này mà đổi kiến trúc sư, quả thật hơi bất tiện, nhưng không biết làm thế nào, xin anh thông cảm. Về phương diện tổn thất, Bắc Cực Tinh xin bồi thường đầy đủ.” Chuyện đến nước này, tôi đã đuối lý, tôi biết mình sẽ bị gây khó dễ.
Tần Xa Lôi chỉ liếc mắt qua liền lấy bút ra gạch xoẹt xoẹt hai hàng, lại thêm vào vài câu, sau đó mới kí tên, anh ta có vẻ đắc chí lắm. Tôi và Bảo Nhân bất đắc dĩ cầm tờ hợp đồng lên, rồi nhìn nhau, tờ giấy này… Anh ta cắt bỏ mấy điều, đúng là giảm tổn thất cho công ty chúng tôi.
Anh ta hào phóng như vậy, chúng tôi lại chẳng biết nói gì hơn.
Tần Xa Lôi khoát tay, bắt đầu bàn bạc vài chi tiết về sự thay đổi. Đúng lúc trước khi rời đi, tiễn chúng tôi lên xe, anh ta ghé vào cửa kình, nhẹ nhàng nói: “Sở Nhi, anh sẽ không dễ dàng thêm một lần nào nữa, đã sai rồi, sẽ không có lần thứ hai.”
Anh ta, cũng gọi tôi là “Sở Nhi” ?!