Gạt Lệ Cho Em

Chương 39: Chương 39




Tôi lặng lẽ rời đi, ra đến hành lang lớn dạo một vòng, mua cam mà Sở Ninh thích ăn nhất, rồi lượn qua ngắm mấy quả thanh long, sau đó mới chậm rãi quay về phòng bệnh. Chỉ còn lại mình Sở Ninh, tay anh đang cầm sách, tựa đầu vào giường, lim dim ngủ.

Hình như anh rất mệt mỏi, nếu không sẽ chẳng bao giờ đọc sách mà ngủ gật, hơn nữa tư thế cũng không thoải mái gì. Tôi nhẹ nhàng bước đến, điều chỉnh một chút, nếu không lúc anh tỉnh lại, thể nào cũng đau nhức người.

Tôi ngồi bên cạnh, yên lặng ngắm anh. Không biết anh có biết hay không, lúc anh ngủ, trông rất trẻ con, khiến cho người khác muốn được yêu thương anh. Nhưng cũng mang vẻ tao nhã động lòng người. Tôi nhớ rõ đêm hôm đó, anh chịu đựng cơn đau quằn quại, nhưng trước mặt tôi, cho dù là khi anh chật vật nhất, vẫn cố đứng thẳng, giữ vững lòng kiêu ngạo của mình. Ngay cả khi khó khăn, anh vẫn toát lên vẻ cao quý không thể khinh bạc được.

Nhưng tôi cũng nhớ rõ chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa sen của Sở Ninh, và lời khẳng định về đôi chân của anh khi anh nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi không phải đứa ngốc, Sở Ninh từng tỏ vẻ trẻ con của anh cho tôi thấy. Có điều Sở Ninh, giao hẹn gì thế? Anh đã giao hẹn cái gì?

Ngón tay thon dài khẽ động, tôi nháy mắt mấy cái, thấy Sở Ninh đang mỉm cười với mình.

Tôi cầm tay anh: “Không ngủ thêm lát nữa à?” Quanh mắt anh có ít quầng thâm rồi.

Sở Ninh lắc đầu: “Em đi lâu quá.” Anh chống tay cố ngồi dậy, đáng tiếc, đôi tay của anh không đủ lực. Sở Ninh bị khuỵu xuống, anh nhíu mày, có lẽ hơi bực mình.

Tôi giúp anh ngồi dậy: “Em đi mua cam. Sao thế, tìm em để trả lời à?” Tôi cầm một quả cam, bắt đầu bóc vỏ, nín thở chờ đợi.

Sở Ninh được voi đòi tiên, chỉ chỉ quả thanh long: “Anh còn muốn ăn cái này nữa.”

“Heo.” Tôi phun ra một chữ.

Sở Ninh đắc ý nhắc nhở: “Em là vợ anh đấy nhá.”

Tôi nhanh miệng thêm vào hai chữ: “Bát giới!” (lúc trước chị mắng anh là “trư” – heo)

Ai mà chả biết, Trư Bát Giới là heo, nhưng mà vợ Trư Bát Giới là con người hàng thật giá thật.

Sở Ninh bĩu môi: “Tạm thua em, hẹn ngày khác tái chiến.”

Tôi nhịn mãi, cuối cùng bật cười, đưa múi cam đến miệng anh: “Được rồi, tóm lại là 1-1 nhé?”

Nhìn anh mãn nguyện nuốt múi cam, sau đó nhét mấy hạt cam vào tay tôi, miệng còn tủm tỉm cười như đứa trẻ vừa thực hiện được quỷ kế, tôi vừa bực vừa buồn cười.

Dỗ dành mãi anh mới ăn được hơn nửa quả cam và nửa quả thanh long, tôi vui hơn rất nhiều. Mặt mày hớn hở hẳn ra.

Ấy, anh… vẫn chưa nói gì với tôi mà!!!

Bởi Sở Ninh quá kiên trì, hai ngày sau đành xuất viện, hơn nữa ai khuyên cũng không được, vừa ra viện, anh liền đến thẳng sân bay về nước.

Chúng tôi viện cớ anh còn bị thương nặng, thân thể suy yếu, thậm chí là hết vé máy bay, anh vẫn thả ra một câu bâng quơ: “Anh đến sân bay chờ là được.”

Chốt lại là anh quyết tâm phải về nước. Bất đắc dĩ mọi người đành phải thuận theo.

Ngồi trên máy bay, tôi rầu rĩ cả buổi. Ngược lại với Sở Ninh, từ lúc cất cánh, dù bị say máy bay, trong mắt anh lộ rõ vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Sự chấn động lúc máy bay nghiêng rất khó chịu, anh vuốt đầu tôi, cười nhẹ: “Còn so đo gì nữa không?”

“Tất nhiên có! Em đáng thương trong sáng thế này mà trên đường đến sân bay, anh ta mắng em hai mươi bảy lần “ôn thần”!” Tôi làu bàu, càng nói càng tức: “Con mẹ nó, tại anh cố chấp chứ, sao cái tên kim mao sư vương kia lại đổ hết lên đầu em?!”

“Tính tình Bayer thẳng thắn quá thôi mà.”

“Hứ! Ý anh là gì? Anh ta thẳng tính? Vậy anh công nhận em là ôn thần à?” Tôi nhướn mày, mất hứng.

Sở Ninh chợn mi: “Là em nói đấy nhé, anh có bảo gì đâu.”

Tôi nhẹ nhàng bẻ khớp ngón tay, mấy tiếng “rắc rắc” liền vang lên: “Anh giai, vợ anh đột nhiên bực bội thì có thể đánh đấm một chút không?”

Sở Ninh cười nghiêng ngả, khoe hàm răng trắng bóc: “Cho em đánh.”

Tôi nhìn cái xác ướp trước mặt, nắm tay giơ lên mà không cách nào hạ xuống, đành nhéo anh một cái ở lưng, đăc ý: “Hừ!”

Anh vẫn cười thản nhiên, bỗng ôm tôi vào trong ngực. Tôi giật mình hoảng sợ: “Cẩn thận chút, xương quai xanh của anh bị thương đó.”

Sở Ninh không buông tay, chôn đầu trong hõm vai tôi. Tôi sợ làm anh đau, không dám lộn xộn nữa. Cảm nhận được từng hơi thở nóng rực của anh phả qua tai, tôi nghe anh thì thầm: “Sở Nhi, anh yêu em.”

Lòng tôi như có một chiếc gậy đập loạn xạ, có chút đau đớn, sau đó, từ từ tràn ra hương vị của hạnh phúc ngọt ngào.

Tôi vuốt vuốt mái tóc đen tuyền của anh, cúi đầu hôn lên vành tai Sở Ninh: “Ngốc quá….”

Hình như Sở Ninh khẽ cười – cho dù không khỏe, anh vẫn không chấp mấy trò hành hạ của tôi.

Tôi yên lặng nhìn anh bị bệnh say máy bay dày vò, và chỗ miệng vết thương phát từng cơn đau.

Sở Ninh, em không phải kẻ ngốc, anh không muốn em ở lại nước Mỹ nữa, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.