Đoạn Kỳ Nhã đi rồi, Thư Hoán cứ bần thần như cải thảo phơi nắng héo úa vậy.
Cô vốn là người tràn đầy sức sống, vì thế một khi buồn bã thì cho dù che
giấu thế nào, người tinh mắt vẫn nhìn ra tâm trạng của cô.
Thế là Từ Vĩ Trạch lay lay cô: “Chắc em không vì Kỳ Nhã đi rồi mà thấy hụt
hẫng đấy chứ, chẳng lẽ linh hồn em cũng theo chị ấy đi rồi? Anh phải bắt chị ấy nhả linh hồn vợ anh ra mới được!”.
Vĩ Trạch cũng nhập vai quá đi. T_T Nhưng Thư Hoán không còn tâm trạng đâu
mà tranh cãi với anh, ủ rũ gục đầu để mặc anh lắc lắc thoải mái.
“Anh nói đúng quá.”
“Hử?”
“Những cô gái thích anh trai anh đúng là rất nhiều, hơn nữa còn xuất sắc…”
Người hoàn hảo như Đoạn Kỳ Nhã mà Từ Vĩ Kính còn không chấp nhận nữa là...
Ngay cả giày của Kỳ Nhã cô còn không xứng thì tư cách yêu thầm, lén lút
hoang tưởng càng không có.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, nhướng mày nói: "Thế thì sao? Gene nhà họ Từ bọn anh là vậy mà, những người thích anh cũng xuất sắc lắm".
Cái tên tự sướng này, tâm sự với anh đứng là phí sức.
"Em... em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Từ Vĩ Trạch vò đầu cô: "Ừ, đợi anh lấy xe đã".
Thư Hoán vội nói: "Không cần, em không đi xe đâu".
"Hử?"
"Trong xe hơi bí, lâu quá em không đi xe đạp rồi, hôm nay trời đẹp, em muốn đi vòng vòng một chút.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: "Thật sự không cần anh đi với em?".
"Không cần đâu."
Thư Hoán không có cảm giác về phương hướng, chi biết trước sau trái phải,
không phân rõ đông tây nam bắc, nên không dám thi bằng lái xe. Thế là
Thư Hoán cưỡi chiếc xe đạp nhỏ màu hồng của minh, đạp bừa ra ngoài
đường.
Phong cảnh ven đường rất đẹp, nhưng không hiểu vì sao càng đi cô càng đau lòng.
Thực ra cô cũng biết Từ Vĩ Kính đối xử tốt với cô là vì cô là “bạn gái” của
Từ Vĩ Trạch. Anh xem cô là người nhà nên mới chăm sóc nhiều như thế.
Nhưng bản thân cô vẫn có chút hi vọng nhỏ nhoi và niềm vui thầm kín.
Đoạn Kỳ Nhã bị từ chối khiến cô bất đắc dĩ phải tỉnh táo. Giống như một học
sinh bình thường thành tích xưa nay chưa bao giờ lọt nổi vào hai mươi
hạng đầu trong lớp, bỗng nhiên biết được ngay cả học sinh xuất sắc luôn
đứng đầu lớp cũng không vào được trường đại học mà mình yêu thích vậy.
Chút hi vọng nhỏ nhoi từng có bây giờ cũng đang cười nhạo việc cô không
biết tự lượng sức.
Cả buổi chiều Thư Hoán ngồi thẫn thờ trước máy gắp búp bê trong cửa hàng ở góc phố, cống hiến cho nó biết bao nhiêu là xu game.
Lúc kẹp được một con gấu bông lên, phía sau gáy bị ai đó khẽ vỗ một cái.
“Anh biết ngay em sẽ ở đây mà.”
Thư Hoán không cần quay lại cũng biết người đứng sau lưng cô là Từ Vĩ
Trạch, đang mỉm cười. Hai người họ thực sự là quá thân quen rồi, anh
biết khi tâm trạng cô sa sút là sẽ chạy đến mấy quán quen thuộc, vùi đầu vào gắp thú bông, cô cũng không ngạc nhiên khi anh xuất hiện sau lưng
mình.
“Thu hoạch nhiều thế này, lại gắp nữa thì ông chủ sẽ hận em lắm đấy”, Từ Vĩ
Trạch lại đưa một ly nước đến, “Anh mua nước xoài đá bào, nhân lúc chưa
tan em ăn đi”.
Thư Hoán đón lấy, Từ Vĩ Trạch liền nhéo má cô. Ngón tay anh có hơi lạnh từ ly nước đá nhưng lại có chút ấm áp.
"Cho thêm khoai sọ và khoai lang đấy, thích không."
Thư Hoán rất biết ơn sự ân cần lặng lẽ của anh. Từ Vĩ Trạch tuy thích bắt
nạt cô, thường xuyên khiến cô tức đến mức la oai oái. Nhưng khi cô thật
sự cảm thấy buồn bã, anh mãi mãi là người bạn dịu dàng nhất, trượng
nghĩa nhất.
Xoài mùa này không chua tí nào, cả những miếng khoai vô cùng đáng yêu, ngọt
ngào đến độ cô không thể ủ rũ được. Từ Vĩ Trạch đứng bên phố cùng cô,
đợi cô ăn ngon lành hết món đó, rồi vò đầu cô, bảo: "Về nhà nhé, gọi
taxi".
"Ok." Vì ly nước xoài chu đáo trong buổi chiều mùa hạ nồng nực này, tâm trạng Thư Hoán đã khá hơn nhiều, cô đẩy chiếc xe nhỏ gọn, định đi theo anh.
Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nói với vẻ nghĩ ngợi: "Xe đạp, rất lãng mạn, chở anh đi".
... Người khỏe mạnh, bản thân lại có BMW, chẳng phải nên chở cô mới đúng hay sao?
Nhưng Thư Hoán đã bị ngược đãi thành quen, cô vẫn trèo lên xe đạp, đợi làm tài xế cho Từ Vĩ Trạch.
Từ Vĩ Trạch vừa ngồi lên phía sau, cô suýt nữa thì đâm sầm vào gốc cây.
Thư Hoán ra sức đạp được một lúc liền cảm thấy Từ Vĩ Trạch dựa vào lưng mình.
"Làm nũng vói em đó hả? Anh mấy tuổi rồi, haizzz..."
Với sự khác biệt về vóc dáng của hai người, tư thế này thật sự là khó mà diễn tả. Nhưng như thế cũng rất đáng yêu.
Cô biết Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa, nhưng khi anh ở cạnh cô, nhiều lúc phải nói là rất trẻ con.
Độc địa, tự sướng, vô tâm, vô tính, thỉnh thoảng còn vô lại, vô lý. Từ Vĩ
Trạch, một người thích sỉ nhục bạn mình và Từ Vĩ Trạch, người tình của
tất cả, luôn làm con gái phải say mê đắm đuối, thực sự rất khác nhau,
nhưng Thư Hoán vẫn rất sung sướng khi cô và anh là mối quan hệ ở vế
trước.
Bạn bè có thể cãi nhau mà không cần chịu trách nhiệm, yên tâm dựa dẫm vào nhau thế này, đáng quý biết bao.
Từ Vĩ Trạch áp vào lưng cô một lúc rồi nói: “Gấu Hoán, chúng ta đi công viên chơi đi".
"Được thôi, được thôi."
Nể mặt anh đã rất đáng yêu, Thư Hoán gồng mình chở anh ấy đến công viên.
Hai người nhận bắp rang bơ và bóng bay từ tay ông chủ, sau đó ngồi xuống
thảm cỏ. Bắp rang bơ ăn một nửa, nửa kia cho bồ câu, bóng bay cột trên
nhánh cây bên cạnh, hai người cùng nằm thẳng ra thảnh thơi ngắm trời
xanh mây trắng.
Từ Vĩ Trạch bỗng nói: “Gấu Hoán, qua mấy hôm nữa anh lại phải đi Tokyo công tác".
Thư Hoán lẩm bẩm: "Vui thế, anh đã sắp đi hết thế giới rồi, còn em chỉ khi
giảm giá mới được đi tour ba nước Singapore, Malaysia, Thái...".
Từ Vĩ Trạch ngồi dậy, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
"Gấu Hoán, anh nói em nghe này."
Thư Hoán nhìn anh từ dưới lên, ở góc độ này có thể thấy rõ hàng mi dài đẹp của anh: "Hử?".
"Em hãy suy nghĩ xem có nên đi Tokyo với anh không? Chẳng phải em luôn muốn đi hay sao? Có anh thì em không cần lo lắng về vấn đề ngôn ngữ, mỗi
ngày làm việc xong anh có thể dẫn em đi chơi, cuối tuẩn chúng ta đi
Kyoto, Osaka, hoặc Hokkaido, có đến mấy tháng, em có thể đi chơi khắp
Nhật Bản…”
Nghe có vẻ rất hấp dẫn, nhưng...
"... Nhưng em chưa tiết kiệm đủ tiền." Du lịch ngắn ngày thì được, nhưng nếu đi mấy tháng thì chi phí đúng là không kham nổi.
"Cái đó không phải vấn đề, đương nhiên cứ tính vào cho anh."
Thư Hoán lắc đầu: "Em không muốn tiêu tiền của anh đâu” .
Tuy Từ Vĩ Trạch giàu có hơn cô nhiều, hoàn toàn không suy nghĩ gì đến chút
tiền đó, nhưng nếu muốn giữ tình bạn lâu dài, thì về mặt kinh tế đừng
nên lằng nhằng là tốt hơn, điểm này cô hiểu rất rõ.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: "Thế để công ty cùng gánh, anh giúp em đăng ký tên, chi phí toàn bộ đều được công ty chi trả".
Thư Hoán đau khổ hỏi: "Khoét của công ty đúng là tốt, nhưng em lấy danh nghĩa gì mà làm chuyện đó?".
Từ Vĩ Trạch nhéo má cô: "Đương nhiên là bạn gái anh”.
Thư Hoán nghĩ ngợi, "Nhưng, như thế nhât định anh trai anh sẽ xếp cho chúng ta ở cùng nhau, không ổn đâu".
Từ Vĩ Trạch cười, nhìn cô: "Có gì không ổn?”.
Thư Hoán cau mày: "Nói gì thì cũng là cô nam quả nữ…”.
Từ Vĩ Trạch vò rối tóc cô: "Cho dù cùng ngủ một giường, anh cũng sẽ không làm gì em đâu, anh chưa đến nỗi đói khát như thế”.
Đuơng nhiên cô biết dù cô có cởi sạch đồ thì Từ Vĩ Trạch cũng sẽ không có
hứng thú. Nhung cô rất sợ Từ Vĩ Kính hiểu nhầm hai người họ làm gì đó,
kiểu công tử đào hoa như Vĩ Trạch, ở chung với anh còn giữ được sự trong sáng, chuyện này nói ra chẳng ai tin cả.
Thư Hoán dằn vặt giữa kỳ nghỉ dài sung sướng ở Tokyo với Từ Vĩ Kính, cuối
cùng nói: “Thôi, em không đi đâu. >_□□□
Từ Vĩ Trạch sờ mũi: "Anh chỉ muốn em cưỡi... xe chở anh về nhà thôi mà, em nghĩ đi đâu thế?".
Thư Hoán đành ra sức đạp xe chở Từ Vĩ Trạch về nhà. Cái tên đại thiếu gia
vô nhân tính ấy ngổi thoải mái phía sau hưởng phúc, trên đường về còn áp mặt vào lưng cô, không biết có phải đã ngủ thiếp đi hay không.