Hôm sau Thư Hoán vẫn làm việc, bận rộn tất tả, quay mòng mòng bên Đoạn Kỳ Nhã.
Lúc đó Đoạn Kỳ Nhã nhận một cuộc điện thoại, sau đó gọi cô: “Thư Hoán, em mua cơm hộp giúp chị nhé”.
“Ồ, vâng ạ.”
“Quán mà hôm trước chị đặt ấy, cơm gà, đùi gà phải mới rán nhé. Và cả quán bánh bao hấp mà chị hay ăn nữa, lấy một hộp nhé.”
Mua cơm hộp không phải việc của cô nhưng Thư Hoán vẫn vui vẻ thực hiện.
Đang giữa trưa nắng, cô không dám gọi taxi, tiền đi taxi không được thanh toán, chỉ có thể che nắng mà đứng đợi xe bus thôi.
Hai quán cách nhau khá xa, cũng không gần công ty nên tốn rất nhiều thời
gian. Đến khi cô mua xong thì bánh bao đã nguội, đùi gà cũng không biết
còn giòn hay không.
Để bảo đảm độ giòn của gà, Thư Hoán vận hết mười phần công lực bay vào
phòng nghỉ của Đoạn Kỳ Nhã, một tay giao hộp cơm, thở hổn hển: “Em…em về rồi”.
Đoạn Kỳ Nhã cười: “Vất vả cho em quá, để ở đó đã”.
“Ủa?”
Cô tưởng Kỳ Nhã sẽ ăn ngay nên mới bảo cô đi mua gấp. Nhưng Thư Hoán cũng
không nghĩ gì nhiều, đặt hộp cơm xuống rồi đến phòng trà lấy nước uống.
Lúc cầm ly nước đến gần cửa sổ, Thư Hoán nhìn thấy phía dưới có người ra khỏi cổng.
Vì xa quá nên cô chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh, trong thời
tiết nóng nực, anh mặc áo vest khoác ngoài màu nhạt và cả ánh sáng lóe
lên dưới nắng gắt của chiếc cúc áo nạm kim cương khi anh đưa tay lên.
Thư Hoán không nghĩ ngợi gì, chạy hai bước theo lối hành lang, nhìn chăm
chăm anh vào trong xe, trong tích tắc tim đập thình thịch, quay người
định chạy vào thang máy.
Vừa được mấy bước thì nghe Đoạn Kỳ Nhã gọi cô phía sau: “Thư Hoán, sao vậy?”
Thư Hoán dừng chân, miễn cưỡng quay lại, lắp bắp: “Em…em hình như nhìn thấy…”.
“Hử? Nhìn thấy ai?”
Hình như cô nhìn thấy Từ Vĩ Kính. Cô không ngờ có thể gặp anh ở đây, có lẽ đó chỉ là ảo giác. Cô đã quá nhớ anh.
Thế nhưng đối mặt với Đoạn Kỳ Nhã, cô không thể nói nên lời. Cuộc đời cô vì mối tình đơn phương không có kết quả ấy đã trở nên rối rắm, cô sợ ngay
cả sự thân thiết quý giá Đoạn Kỳ Nhã dành cho mình cũng biến mất.
Giữa hai người phụ nữ bỗng có một cảm xúc rất kỳ lạ. Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô rồi cười: “Đúng rồi, chị muốn nói là vừa nhận được điện thoại, vị trợ lý
trước của chị đã kết thúc kỳ nghỉ rồi”.
Thư Hoán không hề chuẩn bị tâm lý, đờ người: “A…”.
“Quãng thời gian này em vất vả rồi.”
Thư Hoán ngẩn ra một lúc rồi sợ hãi nói: “Vậy…vậy ngày mai, em…em không cần tới nữa sao?”.
“Cũng không phải, chỉ là không cần làm việc cho chị nữa.” Đoạn Kỳ Nhã cười
nói, “Người giỏi giang như em, công ty rất cần mà. Lát nữa em tìm gặp
chị Fany, chị sẽ gọi điện thoại cho chị ấy, để chị ấy sắp xếp em làm trợ lý cho một nghệ sĩ khác. Còn lại đều như cũ, em đừng lo”.
Đoạn Kỳ Nhã không đuổi cô đi, Thư Hoán thở phào, muốn nhảy lên vì vui sướng. Nếu mất đi cả Đoạn Kỳ Nhã, cô thật sự không biết phải làm sao nữa.
Lúc Thư Hoán mở cửa văn phòng thì chị Fany đang đau đầu nhức óc: “Lại đổi
trợ lý, mới một tháng mà đã thay ba người, Tịch đại thiếu gia, rốt cuộc
cậu muốn thế nào đây?”.
Người đàn ông ngồi trên sofa rất trẻ, gương mặt đẹp trai nhưng thiếu đứng
đắn, lại có vẻ rất hư hỏng. Anh ta là ca sĩ thần tượng khá nổi tiếng gần đây, vừa ra mắt một album, Thư Hoán cũng nhớ tên anh ta nhưng không
phải là fan.
“Tôi không cần gì cả, nhưng chị ghép tôi với những cô em Trư Bát Giới đó là sao?”
“Trợ lý chứ có phải bạn gái đâu, giỏi giang là được mà? Hơn nữa Tiểu Văn chỉ hơi mập một chút, làm gì khoa trương thế. Làm ơn đi thiếu gia, đừng
khén chọn nữa.”
Tịch Đức vẫn thờ ơ nghịch chiếc bật lửa hàng hiệu của mình: “Dù sao trợ lý
như thế tôi không thể nào chấp nhận, chị xem làm thế nào thì làm đi”.
Thư Hoán thấy tình huống như thế, vào không được mà lùi cũng chẳng xong, đứng ở cửa một lúc mới rụt rè nói: “Ơ…”.
Hai người cùng quay lại nhìn cô, Thư Hoán hơi ngại ngùng, đành nói: “Chị Fany, chị Kỳ Nhã bảo em đến tìm chị”.
Fany lau mồ hôi nói: “Ồ, em là Thư Hoán đúng không, trợ lý của Kỳ Nhã. Chị
đang bận, chưa sắp xếp cho em được, em đợi chị tra thử…”.
Tịch Đức ngồi cạnh bỗng nói: “Cô ấy là trợ lý mới đến à? Vậy thì càng hay, tôi đang định thay người”.
Thư Hoán và Fany đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn anh ta.
Thấy thái độ anh ta là đã tức muốn chết, đi theo anh ta mới lạ. Thư Hoán
chưa kịp nói “không” thì chị Fany đã kéo cô ra hành lang bên ngoài.
“Được rồi, em làm ơn…”
Thư Hoán khó xử: “Dạng như anh ta…”.
“Haizzzz, chị cũng biết để em theo cậu ta là làm khó em. Nhưng mà, hiếm khi có
người cậu ta ưng ý, dù sao cũng tốt hơn là bọn chị chọn trợ lý giúp cậu
ta rồi sau đó lại thay người.”
“Nhưng…”
“Những cô gái khác chị không dám xếp cho cậu ta. Nhưng Kỳ Nhã nói em rất giỏi, lại thông minh, chị nghĩ nhất định em sẽ ứng phó được.”
“Em cũng không giỏi đến thế…”
Chị Fany nắm tay cô: “Giúp chị đi mà, xin em đấy. Chỉ mỗi chuyện của cậu ta mà đã lằng nhằng đến nỗi hôm nay chị không làm được việc khác rồi. Em
cũng biết công việc chị rất nhiều, lát nữa còn phải đến nhà trẻ đón con, bà mẹ đơn thân vất vả lắm…”.
Thư Hoán đành nói: “Được, được ạ…”.
Tiếp nhận công việc kinh khủng này, Thư Hoán có phần bất an, không biết Tịch đại thiếu gia sẽ chỉ trỏ sai khiến cô như thế nào.
E sợ trong lòng, Thư Hoán liền gọi điện cho Đoạn Kỳ Nhã, nói cho cô ấy biết bản thân đã bị sắp xếp làm việc dưới tay Tịch Đức.
Đoạn Kỳ Nhã nói: “Nếu đã nhận rồi thì cứ thử một ngày xem sao, không được thì lại đổi”.
Thư Hoán nghĩ cũng có lý, liền định thần lại, nghiêm túc làm hết việc trong nửa ngày hôm nay trước đã.
Cũng may Tịch Đức hòa nhã hơn cô nghĩ. Theo anh ta thu hình một tiết mục, ca sĩ thần tượng nổi tiếng nên stylist, người trang điểm và cả trợ
thủ…ngồi đầy một xe. Thư Hoán nhìn ngó quanh quất, không tìm thấy chỗ
nào trống, nghĩ nên đi xe bus cho xong, nào ngờ Tịch Đức chủ động gọi
cô: “Ngồi đây đi, có chỗ trống”.
Thư Hoán ngồi cạnh anh ta, thực ra không có chỗ nào trống, chỉ là vóc dáng cô nhỏ bé có thể chen vào ngồi cạnh anh ta.
Có lẽ vì không gian chật hẹp nên đùi Tịch Đức áp sát cô, cánh tay cũng đặt sau lưng cô, Thư Hoán không quen ngồi gần người lạ thế này nhưng cũng
không thể tỏ ra quá sợ hãi, dù sao hai người cùng ngồi một chỗ nên khó
tránh khỏi đụng chạm, cô đành ngồi thẳng lưng lên.
“Người cô thơm thật.”
Thư Hoán không phản ứng kịp, chỉ “Ơ” một tiếng.
“Dùng nước hoa gì đó?”
Ngẩng lên nhìn nụ cười của công tử đào hoa Tịch Đức, Thư Hoán chỉ đáp gọn: “Tôi không dùng nước hoa”.
“Ồ, ra là hương thơm tự nhiên?”
“…”
…
Lúc tiết mục quay xong thì đã khuya rồi, Tịch Đức lại bắt đến bar uống vài
ly, cuối cùng chỉ còn lại Thư Hoán và người quản lý nhẫn nại đi cùng anh ta.
Người quản lý là bất đắc dĩ, Thư Hoán cũng bất đắc dĩ. Cô là nhân viên mới ít kinh nghiệm nhất, những người khác kẻ thì trốn, người thoái thác, đương nhiên cô chỉ có thể gồng mình lên chịu đựng.
Còn trách nhiệm của người quản lý là kiềm chế anh ta: “Cậu bớt phóng túng
chút đi, coi chừng bị chụp ảnh đấy. Cậu gây đủ chuyện phiền toái rồi,
còn gây chuyện nữa thì chưa chắc công ty có thể ém nhẹm giúp cậu được
nữa đâu”.
Tịch Đức nóng nảy hất đầu: “Được rồi được rồi, phiền chết được, bây giờ tôi về nhà được chưa?”.
Người quản lý cũng không dám nổi giận với anh ta, nghe một cú điện thoại rồi
bất lực nói: “Tôi có việc phải đi trước. Thư Hoán, cô vất vả rồi, cũng
nên về sớm nghỉ ngơi nhé”.
Chào tạm biệt xong, Thư Hoán nhìn Tịch Đức lảo đảo đi đến chỗ đậu xe, vội hét: “Này, anh làm gì thế?”.
Tịch Đức quay lại nhìn cô, cười nói: “Lái xe về nhà, sao, không nỡ để tôi về hả?”.
Thư Hoán rất tức giận: “Anh uống say rồi, sao lái xe được?”. Anh ta say
khướt như thế mà lái xe thì đúng là hung khí trên đường rồi.
“Sao không thể lái xe?”, Tịch Đức xoay xoay chìa khóa trong tay, “Cô xem thường kỹ thuật của tôi à?”.
“Anh có biết như thế là rất nguy hiểm không?” Thư Hoán không hề do dự bước
lên, định giật lấy chìa khóa của anh ta, “Không thể lái xe, tôi giúp anh gọi taxi về”.
Cứ ngỡ với tính cách anh ta thì sẽ có một cuộc chiến giằng co dữ dội, nào
ngờ Tịch Đức lại nhận lời rất nhanh: “Không lái xe cũng được, nhưng cô
phải đưa tôi về”.
“…”
Tịch Đức cười nói: “Chẳng phải cô nói tôi uống say sao? Để một ngôi sao uống say tự ngồi xe về nhà, vậy cô còn làm trợ lý làm gì!”.
So với sự phiền phức anh ta có thể mang lại cho người đi đường khi lái xe, Thư Hoán cảm thấy cứ đưa anh ta về nhà thì hơn.