Cảm xúc chán ghét chính bản thân mình của Thư Hoán đã đạt đến đỉnh điểm trong mấy ngày qua.
Cô chưa bao giờ ghét bản thân mình như bây giờ, cũng không dám tưởng tượng rằng mình lại nói những lời đó với Từ Vĩ Trạch. Trước giờ cô rất quan
tâm đến tâm trạng của anh, cho dù lúc tức giận nhất cũng chỉ mắng anh
một từ lặp đi lặp lại là “đồ khốn”. Cô không biết chính mình đã xảy ra
chuyện gì, sao lại trở nên mất kiểm soát và căm phẫn đến thế, chẳng lẽ
là do men rượu?
Tình sử của Từ Vĩ Trạch đâu phải cô biết mới lần đầu đâu, huống hồ anh dù
phong lưu đến mấy thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Cô không có tư
cách gì để sỉ nhục mắng mỏ anh như thế.
Nhưng xin lỗi Từ Vĩ Trạch thì Thư Hoán vẫn không làm. Nói lời xin lỗi không
khó, với tính khí dễ chịu của anh, có lẽ sẽ tha thứ cho cô ngay. Nhưng
sau này họ sẽ ra sao?
Chỉ cần tâm trạng kỳ cục đó của cô chưa biến mất hẳn, chưa làm rõ tật xấu
đó rút cuộc là từ đâu mà ra thì chưa biết chừng đến lúc nào đó, cô lại
mất bình tĩnh, nói những lời tổn thương hơn với Từ Vĩ Trạch.
Lúc đó cô không thể làm bạn với Từ Vĩ Trạch suôn sẻ được nữa. T_T
Chuyện hợp tác với công ty của nhà họ Từ, sau khi cô trở về thành phố T vẫn
tiếp tục. Vì công việc hiếm có này, Thư Hoán cứ ôm một đống tài liệu lớn nhỏ chạy đến Từ thị.
Bây giờ cô đã có thể đối mặt với Từ Vĩ Kính bằng tâm trạng thoải mái và
sáng suốt rồi. Từ Vĩ Kính vẫn rất tốt, sự ngưỡng mộ rụt rè của cô dành
cho anh mãi mãi không thay đổi, giống như đối với Đoạn Kỳ Nhã, cô đặt
anh ở vị trí cao nhất, không cho phép mình chạm tới.
Chỉ có điều trong sự ngưỡng mộ đó, tình cảm khiến cô đau lòng khổ sở, dằn vặt mất ngủ nay đã biến mất.
Một ví dụ ngược lại với tình cảm đẹp đẽ đó chính là Từ Vĩ Trạch. Hễ nhớ đến cái tên ấy là Thư Hoán lại thấy mây mù vân vũ trên đầu, nặng nề đến mức vai cô như muốn trĩu xuống.
Mấy hôm nay ngày nào cô cũng mơ thấy ác mộng liên quan đến Từ Vĩ Trạch. Lúc thì anh cười khẩy bỏ đi, lúc thì cô ngã lăn xuống cầu thang trước mặt
Từ Vĩ Trạch.
Cũng may cô không gặp Tử Vĩ Trạch, dù sao giấc mơ tệ hại đến mấy cũng chỉ là giấc mơ.
Hôm đó Thư Hoán bàn bạc xong công việc thì đã hết giờ làm việc, Từ Vĩ Kính
có một cuộc họp gấp, một mình cô đi vào thang máy về nhà.
Thang máy xuống được hai tầng thì dừng lại, cửa mở ra, sau đó người bước vào
không phải ai khác, mà là nhân vật chính trong cơn ác mộng của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Hoán cứng đờ người. Từ Vĩ Trạch vẫn cười và gật đầu
trước, xem như chào hỏi, Thư Hoán cũng gượng đáp lại bằng một vẻ mặt
miễn cưỡng có thể xem là mỉm cười. Hai người đều không nói gì, chỉ đứng
mỗi người một góc trong thang máy.
Thang máy xuống được mấy tầng thì bỗng nhiên bản hiển thị điện tử ngừng lại.
Hai người đều không chú ý đến, mấy giây sau cửa vẫn không tự động mở ra.
Lại mấy chục giây sau, thang máy lặng phắc, Thư Hoán hiểu ra, bất giác dựa
sát lưng vào vách thang máy: “Thang máy...bị...bị hỏng sao?”.
Từ Vĩ Trạch cũng đặt tay lên cửa, mở thử để chắc chắn là không mở được,
rồi bấm vào nút báo động, sau đó quay lại nói: “Đừng lo, không sao đâu,
sẽ có người đến sửa nhanh thôi”.
Đó là lần trò chuyện đầu tiên của họ trong quãng thời gian này. Có Từ Vĩ Trạch ở đây, Thư Hoán cũng không thấy sợ hãi nhiều nữa.
Sự ngượng ngùng từ lúc anh bước vào thang máy dần phai nhạt nhưng họ vẫn
không biết nhưng họ vẫn không biết nên nói gì và ai nói thì sẽ thích hợp hơn.
Hai người vẫn đứng cách xa nhau một khoảng, sau đó Từ Vĩ Trạch lên tiếng trước: “Xin lỗi, Gấu Hoán”.
“...”
“Anh biết chuyện đó không thể cứ nói xin lỗi là có thể tha thứ. Nếu có thể, anh hy vọng anh em hãy để anh bù đắp cho em.”
Thư Hoán lắc đầu, cô rất hối hận về sự mất bình tĩnh hôm đó của mình. Thực
sự không nên, cô đã nói sẽ tha thứ cho anh nhưng lại lôi chuyện cũ ra,
rõ ràng là lằng nhằng.
Chắc vì cô thích anh nên mới không thể nào cười phóng khoáng cho qua, không
thể đối mặt với sự thật bi thảm rằng anh đối với cô chỉ là một phút
“bồng bột”.
Nghĩ đến chuyện bản thân đã thích Từ Vĩ Trạch, Thư Hoán như bị sét đánh giữa trời quang, trong tích tắc mọi thứ đều xám xịt.
Suy nghĩ đó còn khiến cô tuyệt vọng hơn gấp chục lần so với việc không thể ở cạch Từ Vĩ Kính, nhất thời Thư Hoán chỉ biết lùi vào một góc thật xa,
quay lưng lại với anh.
Sau đó cô nghe Từ Vĩ Trạch hạ giọng: “Em đừng lo, anh sẽ không làm gì em đâu”.
“Em...em đâu có lo lắng.”
Cô cũng hiểu rất rõ, tuy Từ Vĩ Trạch là công tử đào hoa nhưng trong chuyện tình cảm anh rất rõ ràng, kết thúc mối tình này rồi mới bắt đầu một mối tình khác, không có kiểu bắt cá hai tay. Chỉ cần vẫn còn đang yêu nhau
thì dù bất kỳ tình huống gì, anh tuyệt đối sẽ không ra tay với người
khác.
Thư Hoán ngồi xuống một lúc, thang máy vẫn không nhúc nhích. Sự thật rằng
Từ Vĩ Trạch đang đứng phí sau không những không khiến cô yên tâm, ngược
lại càng làm cô hoảng loạn, rối bời hơn.
Cô dần dần cảm thấy da đầu giật giật đau nhói. Cơn đau lâu rồi không thấy, đau như bị đinh đóng vào đầu, lại quay về. Thư Hoán biết đó là do tâm
trạng quá căng thẳng mới dẫn đến đau nửa đầu như thế, nhưng dù gì đi nữa cũng không thể thả lỏng được, chỉ có thể ôm đầu nhăn nhó.
“Gấu Hoán?” Từ Vĩ Trạch đặt tay lên vai cô rồi nhanh chóng rụt lại, giữ một khoảng cách nhất định, anh hỏi: “Em không sao chứ?”.
Trước kia anh chưa bao giờ quan tâm đến chuyện tiếp xúc cơ thể, còn bây giờ lại rất dè dặt.
Có lẽ anh rất thích người bạn gái hiện tại.
Thư Hoán đáp nhỏ, “Không sao”, rồi áp mặt vào vách thang máy, lặng lẽ ngồi trong góc. Cô cũng phải chủ động trách né anh.
Trong im lặng, Thư Hoán đang cố gắng giáo huấn bản thân, cô không thể thích Từ Vĩ Trạch, nhất định là ảo giác.
Cô và anh xưa nay là bạn bè thân thuộc như người trong gia đình, vượt cả
giới tính, hai người đối với nhau mà nói, chắc chắn thuộc dạng “không
thể ăn được”.
Còn nguyên nhân tâm trạng cô khó hồi phục thì chắc vì chuyện đêm đó là lần
đầu tiên trong đời, chưa biết chừng cũng là lần cuối cùng, mà lại phát
sinh trong tình huống ấy, nên cô chắc chắn sẽ ghi nhớ. Nhất định là
không có nguyên nhân nào khác ngoài nó rồi.
Còn về Từ Vĩ Trạch, chưa biết chừng anh đã có không một ngàn lần thì cũng
tám trăm lần làm chuyện đó, sao có ấn tượng với cô cơ chứ.
Tập trung tinh thần tự giải thích cho mình xong, thang máy bỗng lắc mạnh.
Thư Hoán chưa kịp phản ứng thì cảm giác chao đảo do thang máy rơi nhanh
xuống khiến cô hét lên một tiếng.
Trong khoảng khắc đó Từ Vĩ Trạch đã ôm lấy cô.
Thang máy rơi xuống khoảng một, hai giây rồi sau đó dừng lại. Thư Hoán vẫn
chưa hoàn hồn, chỉ nắm chặt lấy ngực áo người ấy, không nói nổi câu nào.
“Đừng sợ.” Đầu cô được anh xoa nhẹ, “Có anh đây, không sao đâu”.
Thư Hoán nằm trong vòng tay anh, hơi run lên, cô sợ đến nỗi suýt chút nữa thì khóc thét lên.
Nhưng cánh tay Từ Vĩ Trạch ấm áp mạnh mẽ, lồng ngực rắn chắc đáng để dựa vào, cô còn nghe thấy tiếng nhịp tim của anh khiến mình yên tâm, ổn định
lại.
Tuy biết rằng nếu thang máy mà rơi xuống từ độ cao hai mươi mấy tầng thế
này thì có Từ Vĩ Trạch ở đây cũng vô dụng, dù anh có lợi hại đến mấy
cũng không thể đối phó được với sự cố này, cô vẫn sẽ biến thành một đống thịt xấu xí nhưng cô lại không còn thấy sợ hãi nữa.
Cô dựa sát vào người Vĩ Trạch theo bản năng, như một con gấu koala, không
động đậy, cũng không dám buông anh ra, chỉ sợ một khi buông tay thì sẽ
phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.
Một giọng nam dịu dàng vang lên: “Gấu Hoán”.
Vì sợ hãi nên Thư Hoán úp mặt vào ngực anh, chỉ phát ra âm thanh mơ hồ: “Ưm”.
“Có phải em vẫn còn giận anh?”
Một lúc sau, Thư Hoán lặng lẽ lắc đầu.
“Vậy có ghét anh không?”
Thư Hoán lại lắc đầu.
Mỗi lần cô lắc đầu lại như dụi vào ngực anh, dụi mấy lần xong, cảm thấy
hình như anh có vẻ thiếu tự nhiên, Thư Hoán cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Dù thế nào đi nữa thì Từ Vĩ Trạch cũng là một chàng trai khỏe mạnh, cô dụi vào ngực người ta thế này đúng là khiêu khích, thật là không có tự
trọng.
Để chứng minh mình không có bất kỳ động cơ mờ ám nào, Thư Hoán vội ngẩng lên khỏi ngực anh.
Từ Vĩ Trạch đang cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu lên mà không báo trước, mũi hai người bỗng chạm vào nhau.
Trong mấy giây, cô và anh đều không nhúc nhích, chỉ duy trì tư thế gần gũi
như vậy. Thư Hoán cảm nhận hơi thở thơm mát của anh, hơi ấm từ cơ thể
anh, và cả sự quyến rũ từ đôi môi gợi cảm của anh.
Thư Hoán căng thẳng đến mức không dám động đậy, trong khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ rằng Từ Vĩ Trạch sẽ cúi xuống hôn mình.
Nhưng không. Từ Vĩ Trạch quay đi, ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt vượt qua đỉnh
đầu cô, nói với vẻ bình tĩnh và khách sáo: “Xin lỗi”.
Thư Hoán vội cúi xuống: “Không...không sao”.
Tự hoang tưởng cũng không phải chuyện mất mặt lắm, mà chuyện mất mặt thật
sự là cô không chủ động tránh đi, lại còn tỏ ra rất mong đợi nữa chứ.
Từ Vĩ Trạch như cũng ngạc nhiên vì phản ứng bất ngờ đó của cô, với trí thông minh của anh thì sớm muộn gì cũng hiểu ra thôi.
Chấn động của thang máy lúc nãy chắc là do phía dưới đang tu sửa, năm phút
sau cuối cùng mọi thứ đã bình thường trở lại. Thang máy an toàn “hạ
cánh” xuống đất, cửa từ từ mở ra.
Thư Hoán không dám chậm trễ một giây nào, chạy vội ra khỏi đó như bỏ trốn, để lại Từ Vĩ Trạch phía sau.
Những người tụ tập bên ngoài chỉ nghĩ là cô quá hoảng sợ nên cũng thông cảm
nhường đường, giữ lại chút tự trọng cho cô. Từ Vĩ Trạch, cô không còn
mặt mũi nào gặp anh nữa rồi.