Chuyện lớn tiếp theo trong tháng này đúng là
sinh nhật Tiêu Biệt Nam, bạn chung của cả hai. Tiêu Biệt Nam có mở quán bar, tiệc
mừng đương nhiên không thể làm lợi cho kẻ khác mà tổ chức ngay tại quán của
mình.
Thư Hoán cũng được mời vốn dĩ với tình trạng đi
chấm phẩy của cô hiện giờ thì hoàn toàn có thể không cần đến, tặng quà là đã đủ
thành ý rồi, nhưng cô có nỗi khổ riêng nên bắt buộc phải đi,
Tuy mấy hôm nay Từ Vĩ Trạch vì nghĩa khí với bạn
bè phải chăm nom người ốm, thường xuyên đến nhà cô, mang thuốc và đồ ăn đến,
nhưng cô cũng biết bộ dạng mình ở nhà, chân mang dép lê, áo ngủ rộng thùng
thình, mặt mày phờ phạc, lại thêm bọng mắt do ngủ không đủ, không chừng Từ Vĩ
Trạch đă quên mất chuyện thật ra cô cũng vẫn là một người phụ nữ rồi.
Thư Hoán thấy nhân cơ hộí này cũng nên ăn diện một
chút, cho ra vẻ phụ nữ một chút để Từ Vĩ Trạch chú ý đến mình, chí ít cũng có ấn
tượng “Gấu Hoán cũng là phụ nữ chứ”. Nếu không, cho dù anh có thay bạn gáí thì
e rằng, ngay cả cơ hội tỏ tình cũng quên không cho cô mà nhảy ngay sang người
tiếp theo mất thôi.
Vì để thích hợp với không khí quán bar mà Thư
Hoán chọn một bộ váy màu xanh lục đậm trễ ngực, hở lưng, tóc búi cao, cài thêm
một chiếc nơ cùng màu cùng chất liệu, phối với hoa tai, rồi lại nén đau nhét
chân vào giày cao gót bằng da màu xanh lục nhạt hở mũi.
Từ Vĩ Trạch lên lầu đón cô, vừa nhìn thấy đã cười:
“Wow, người tàn tật còn cố gắng diễn xuất thế này, chẳng lẽ em yêu thầm Tiêu Biệt
Nam?”.
Chỉ sai ba chữ nữa thôi không là bị anh nói đúng
hết rồi.
Khi hai người đến nơi thì âm nhạc trong quán vẫn
là những giai điệu êm ả, chưa ồn ào lắm, nhưng người đã đến khá đông. Tiêu Biệt
Nam đứng sau quầy bar đang trò chuyện với những người bạn đến trước. Thư Hoán
được Từ Vĩ Trạch bế đặt xuống ghế ngồi cạnh, đón lấy ly Long Island Iced Tea
anh đưa cho cô.
Bartender đang chuẩn bị cho công việc bận rộn sắp
tới, Tiêu Biệt Nam đích thân pha rượu cocktail cho bạn bè, luôn tay luôn chân,
vừa làm vừa nói chuyện phiếm: “Vĩ Trạch, dạo này đúng là hiền lành lương thiện,
không mấy khi đến quán bar cho tôi được nhờ nữa”.
Bạn bên cạnh cũng nói: “Còn nữa, cho dù có đến cậu
ta cũng chẳng quan tâm tới mấy cô em nữa. Gái cũng không thèm, đúng là rửa tay
gác kiếm, nương nhờ cửa Phật”.
Từ Vĩ Trạch có vẻ ngại ngùng: “Mấy người các cậu...”.
“Lần nào tôi gọi điện cho cậu ta thì cậu ta cũng
nấu cháo điện thoại với con gái, một người đàn ông mà lấy đâu ra lắm thứ để nói
thế không biết.”
“Trước kia có bạn gái cũng đâu thấy cậu ta như vậy.
Lần này nhất định là có vấn đề.”
“Tôi có người bạn dạo gần đây muốn cầu hôn với bạn
gái, tôi tham mưu cho cậu ta, cùng đến Tiffany mua nhẫn. Sau đó nhân viên nói,
kiểu này rất đẹp, mà Từ thiếu gia cũng vừa đặt một đôi...”
Từ Vĩ Trạch thẹn quá hóa giận: “Tiêu Biệt Nam!”.
“Không muốn tôi nói ra thì cậu mau khai đi!”
Mọi người ồn ào: “Cả nhẫn cầu hôn cũng mua rồi
à? Chuyện lớn như thế mà chẳng hé lộ tí gì cả”.
“Thư Hoán, cậu ta có nói cho em biết không7”
Thư Hoán không nói được gì, chỉ lắc đầu.
Mọi người xuýt xoa: “Đúng là chó không sủa là
chó cắn người”.
“Công phu bảo mật còn ghê gớm hơn Cục công an nữa.”
“Bao giờ tổ chức tiệc chia tay đời độc thân
đây?”
Từ Vĩ Trạch chỉ cười cười: “Không có đâu”.
“Này, chẳng lẽ cậu định bỏ luôn tiệc chia tay
à?”
Từ Vĩ Trạch đáp: “Nhẫn chỉ là do tôi không kìm nổi
mà mua thôi, căn bản không tặng được. Thực ra đến nay cô ấy còn chưa chấp nhận
tôi, chứ đừng nói là cầu hôn”.
Mọi người đều sửng sốt, tỏ ra không tin: “Sao có
thể, có cô gái nào khó cưa thế?”.
“Không phải là khó cưa.” Từ Vĩ Trạch cười nói,
“Là một cô gái rất nhu mì. Nhưng thực ra càng nhu mì thì càng khó xác định được
là rốt cuộc cô ấy chỉ muốn làm bạn hay muốn ở bên nhau. Các cậu cũng hiểu mà.”
Xem ra anh có vẻ bị tổn thương tình cảm thật.
Thế là đám bạn bè vô nguyên tắc đó đều tỏ ra
thông cảm, bàn lùi: “Thôi, nếu không được thì bỏ đi. Cậu là Từ Vĩ Trạch mà, còn
sợ không gặp được người nào tốt hơn sao? Danh sách các hot girl trong tay Tiêu
Biệt Nam, ít nhất cũng dài cả tấc, không đủ cho cậu chọn à”.
Từ Vĩ Trạch cười cười: “Không cần, tôi chỉ cần
cô ấy. Tuy không biết phải mất bao lâu mới theo đuổi được nhưng tôi vẫn sẽ nhẫn
nại chờ đợi”.
Thư Hoán không thể ngổi thêm nữa. Cô thấy cuộc đời
mình đã chấm dứt tại đây, không bao giờ còn có tương lai.
Cô không biết phải làm gì trong sự hoảng loạn
này, chỉ thấy nhất định phải giữ khoảng cách với Từ Vĩ Trạch.
Lỡ bản thân không kiểm soát được mà làm những việc
bỉ ổi như tỏ tình thì chắc chắn Từ Vĩ Trạch sẽ rất khó xử.
Anh ấy sắp kết hôn rồi, mà mày còn có suy nghĩ
linh tinh đó nữa thì có còn là người hay không?
“A, em bỗng nhớ ra có chút việc chưa làm, em muốn
về trước. Mọi người chơi vui vẻ nhé, Biệt Nam, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Từ Vĩ Trạch cũng đứng lên theo: “Chuyện gì mà gấp
thế? Anh đưa em về nhé!”.
“Không cần đâu, em tự gọi xe được. Các anh chơi
vui nhé.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Anh có thể đưa em về rồi
quay lại”.
Thư Hoán đành nói: “Chắc không phải anh sợ thẩm
vấn nên nhân cơ hội chuồn đi đấy chứ”.
Quả nhiên mọi người lập tức xúm vào giữ anh lại
“Không nói rõ đã muốn chạy, đâu dễ thế!”.
Trên đường về nhà, không biết vì sao mà cơn đau ở
chân Thư Hoán vốn đã đỡ bây giờ còn đau hơn gấp bội khiến cô đi không vững nữa.
Nhưng Thư Hoán lại thấy mừng vì điều này, bởi
tài xế taxi quan tâm hỏi, “Cô gái, cô bị sao thế?”, cô có thể vừa lau nước mắt
nước mũi vừa nói, “Chân tôi đau quá”, mà không cần viện cớ khác.
Thư Hoán xách giày, chân trần loạng choạng bò
lên lầu, lần mò tìm chìa khóa mở cửa trong nước mắt nhòe nhoẹt, cô đã hạ quyết
tâm phải tìm một nơi để trốn tránh một thời gian. Nếu có thể tránh xa nỗi phiền
toái mang tên Từ Vĩ Trạch kia, chưa biết chừng cô có thể xóa sạch những tình cảm
dư thừa của mình. Giống như ngắt mạng internet rồi diệt virus cho máy tính vậy.
Khi không còn làm phiền đến bất kỳ ai nữa, lúc
đó cô sẽ quay về, chắc vẫn kịp tham gia hôn lễ của Từ Vĩ Trạch.
Nhưng cô cũng không biết phải đi đâu nữa. Lên mạng
tìm loạn xạ trên các diễn đàn du lịch và trang web hàng không, tình cờ cô nhìn
thấy vé giá rẻ đi Campuchia. Giá rẻ đến mức rơi nước mắt, vừa rẻ vừa đủ xa, chi
phí ăn ở cũng không cao, cô không do dự gì mà đặt ngay.
Thư Hoán không dám chậm trễ thêm ngày nào nữa.
Vì nếu cô không đoán nhầm thì ngày mai Từ Vĩ Trạch lại tốt bụng đến thăm, mang
đồ ăn sáng hoặc trưa cho cô. Còn cô chỉ cần nhìn thấy anh thêm lần nữa thì sẽ
không kiểm soát được mà làm chuyện bẽ mặt trước anh.
Việc đặt phòng khách sạn thích hợp đã khiến cô mất
rất nhiều thời gian, sau đó là thu dọn hành lý. Thư Hoán khập khiễng ra ra vào
vào, vừa chùi nước mắt vừa nhét đầy một va ly những thứ linh tinh, sau đó cô
nghe thấy tiếng chuông cửa.