Khi cậu bé con hiếu động mạnh khỏe được quấn
khăn xong, đặt cạnh người Tiếu Vi, Thư Hoán hưng phấn đến độ mặt đỏ bừng: “Cô
nhìn này, con của cô đáng yêu quá!”.
“…”
“Cô thật vĩ đại, cô là người mẹ vĩ đại nhất!”
“… Tại sao cô còn vui hơn cả tôi chứ?”
Mắt Thư Hoán vẫn sưng húp: “Nhưng đúng là đáng
yêu thật mà, cô nhìn này”.
Trẻ sơ sinh vẫn chưa thể nói được là có đẹp hay
không, nhưng chỉ nhìn tay chân thon dài, ngũ quan sáng sủa của đứa bé là có thể
liên tưởng đến gene của bố mẹ, chắc chắn sẽ là một cậu bé đẹp trai.
Đường Tiếu Vi cũng ôm lấy cậu nhóc, cúi xuống
nhìn. Thực sự là một cảnh tượng lung linh, gương mặt Tiếu Vi hơi phù lên nhưng
vẫn cực kỳ xinh đẹp, khi nhìn đứa trẻ trông cô như vừa bước ra từ tranh sơn dầu
vậy.
Đường Tiếu Vi không chịu được nữa mà hỏi Thư
Hoán: “Này, tôi hỏi, cô cứ khóc cái gì thế? =_= |||”.
Thư Hoán hít hít mũi: “Tôi… tôi chỉ thấy cảm động
quá…”.
“…”
Đường Tiếu Vi tiếp tục quay đi vẻ như không chịu
đựng được, một lúc sau cô ta bỗng nói: “Cảm ơn cô”.
“Hả?”
Giọng điệu cô ta tuy không nhiệt tình, nhưng vẫn
rất chân thành.
“Tôi không ngờ lại được cô chăm sóc.”
Thư Hoán chùi nước mắt nước mũi: “Đừng nói thế,
chúng ta đều là phụ nữ, bình thường cũng sẽ giúp mà”.
Đường Tiếu Vi nói: “Ai bảo thế? Nếu là tôi, tôi
sẽ đẩy cô từ trên cầu thang xuống”.
“..”
T_T Chắc cô ấy chỉ đùa thôi.
Một lúc sau, Thư Hoán lại hỏi: “Cô có muốn ăn gì
không, tôi mua cho”.
Đường Tiếu Vi suy nghĩ, hơi nghiêng đầu, lại nói
với vẻ ngây thơ: “Kem”.
Thư Hoán vội khoát tay: “Không được, sinh xong
phải ăn đồ nóng, tẩm bổ, tôi hầm gà cho cô nhé? Hay cô muốn ăn canh cá?”.
“… Cô tưởng là cô là bố đứa trẻ thật đấy à?”
Hình như…. Chuyện cảm động đến mức khóc ròng,
sau đó còn lăng xăng thăm hỏi, đưa trà rót nước, tất cả đều là công việc chồng
sản phụ làm. Kết quả đều do cô làm cả.
“…” Tốt thôi, cô cũng thừa nhận số mình là số
đàn ông.
Dù sao đi nữa, hình như hai người họ có thể làm
bạn, Thư Hoán ở bên cô ta, còn cô ta trò chuyện với cô theo kiểu đối phó, chẳng
chút dịu dàng.
“Cô có muốn thông báo cho người nhà không? Họ sẽ
vui mừng chạy đến thăm đứa trẻ chứ?”
“Cả nhà tôi đã di dân sang Canada lâu rồi, sau
đó tôi sang New York học đại học, mở công ty, ít khi liên lạc với gia đình.
Noel năm ngoái cãi nhau với mẹ tôi, đến giờ vẫn chưa gọi điện thoại.”
“Á, vậy cô ở một mình, có thai đến bây giờ là mấy
tháng rồi, liệu có mệt không?”
“Cũng chẳng có gì, rất nhiều việc có bạn giúp
tôi xử lý. Hơn nữa mang thai cũng chẳng có gì to tát, hai tháng rưỡi đầu chuyển
văn phòng, tôi không yên tâm việc trang trí còn tự chọn đồ, tự gắn đèn chùm nữa.
Sau đó vẫn đi bar, uống rượu kết bạn, rất tự do.”
Thư Hoán giật mình: “Thế… Thế thì qua nguy hiểm!
Thời kỳ đầu mà mang vác vật nặng, trèo cao và cả… cả uống bia rượu, rất có khả
năng sẽ bị sẩy thai đó. Haizzz, cô đúng là to gan…”.
“Thế có là gì, ban đầu tôi còn tưởng mình phát
phì, uống thuốc giảm béo nữa mà.”
Thư Hoán mặt trắng bệch: “Cái gì?! Không thể, những
loại thuốc như giảm béo đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến đứa bé đó! Cũng may
không sao, bác sỹ nói các chỉ số của nó đều rất tốt…”.
Đường Tiếu Vi bỗng nhạy cảm nhìn cô: “Sao cô biết
nhiều thế?”
“Hả?”
“Về những chuyện cần chú ý trong thời kỳ đầu
mang thai?”
Thư Hoán hoảng hốt: “À, không… không có gì, chẳng
phải nó là kiến thức sơ đẳng hay sao?”.
“Không, trước khi tôi biết mình mang thai thì
căn bản không rõ những chuyện này.”
“…”
“Chẳng lẽ…”, Đường Tiếu Vi nhìn cô, “Cô cũng
mang thai rồi?”.
Thư Hoán vốn không giỏi nói dối, bị ánh mắt đầy
cưỡng ép của Tiếu Vi nhìn thẳng, cô càng không biết phải nói sao.
Nhất thời chỉ muốn khóc to lên.
Từ Vĩ Trạch chết tiệt, kẻ thù của phụ nữ, mối họa
của toàn dân!
Bị Đường Tiếu Vi nhìn mình bằng ánh mắt đồng cảm,
Thư Hoán càng đau buồn, gạt nước mắt nói: “Đừng nhìn tôi như thế, tôi không
sao”.
Đường Tiếu Vi nói: “Tôi kiến nghị cô nên tìm Từ
Vĩ Trạch mà nói rõ”.
“Có cần không? T_T”
“Hôm đó anh ta tỏ ra rất vô tình với tôi nhưng với
cô thì khác. Không chừng anh ta sẽ rất vui.”
“T_T Làm sao được?”
“Không đấu tranh thì cũng nhân lúc này đòi lại
công bằng.”
“Thôi bỏ đi.”
“Đừng nhút nhát thế, sợ thua thiệt thì tôi đi với
cô, trong đàm phán tôi chưa chịu thua bao giờ.”
“Haizzz…”
Không phải cô không dám nói, cô chỉ không muốn
xem đứa trẻ là quân cờ giữa cô và Tử Vĩ Trạch mà thôi.
Lúc rời bệnh viện thì trời đã tối, Thư Hoán bất
ngờ nhìn thấy Từ Vĩ Trạch.
Sau khi Đường Tiếu Vi mẹ tròn con vuông, cô cũng
xem như có thời gian nghỉ ngơi, liền gọi cho anh, nói anh đến thăm đứa trẻ.
Còn bây giờ thấy anh đến thật, ngoài việc cảm thấy
an ủi ra, cô lại thấy có chút bối rối, hỗn loạn.
“Anh… anh đến thăm đứa bé à?”
Từ Vĩ Trạch đáp: “Không, anh đến tìm em”.
“… Anh vô tình quá”.
“Về phía Đường Tiếu Vi, bọn anh sẽ sắp xếp người
chăm sóc, để cô ấy có chế độ nghỉ ngơi tốt nhất, lát nữa anh trai anh sẽ đến
thăm cô ấy. Là bạn bè thì tình nghĩa thế này đã đủ rồi. Nhưng giờ đây anh đang
quen em, chuyện với những phụ nữ khác thì anh sẽ tránh, thế nên anh sẽ không đến
thăm cô ấy.”
“…”
“Cho dù em nghĩ anh vô tình cũng không sao, còn
hơn là đa tình với những người khác.”
Thư Hoán chỉ đỏ hoe mắt nhìn anh.
Từ Vĩ Trạch dịu giọng: “Lên xe đi, Gấu Hoán”.
Thư Hoán lên xe. Ở mức độ nào đó mà nói thì Từ
Vĩ Trạch đúng là người đàn ông tốt, tình cảm rõ ràng.
Không thể nói anh vô tình, anh làm việc vẫn rất
có tình nghĩa; chỉ có điều là anh không cho phép mình có chút không gian mờ ám
nào với đối tượng mà anh không chấp nhận, thực ra cũng chính là tôn trọng và bảo
vệ người bạn gái mà anh đang quen.
Chỉ là, nghĩ rằng sau này mình cũng sẽ trở thành
đối tượng bị ngăn cách với cuộc sống của anh, không có được chút tình cảm nào từ
anh, trong long Thư Hoán vẫn rất buồn.
Chuyện cô cũng có thai như Đường Tiếu Vi, cô vẫn
không muốn nói cho anh biết.
Nếu giữa hai người cần một đứa con để kết nối với
nhau thì quá bi thảm. Càng bi thảm hơn là rất có thể Từ Vĩ Trạch sẽ có phản ứng.
Nghĩ đến việc tương lai mình sẽ không thể nào gắng gượng được, không thể nào mạnh
mẽ, không cách nào cách xa anh được, đến lúc đó nếu bị anh bỏ rơi, phải khóc
lóc van xin anh chịu trách nhiệm với đứa bé thì đúng là…
Cô không thể chấp nhận bản thân yếu đuối như thế.
Cần cắt thì phải cắt, tráng sỹ một đi không trở
lại.
Từ Vĩ Trạch đưa cô về chung cư, Thư Hoán nói:
“Chúng ta chia tay đi”.
Động tác của anh ngừng lại đột ngột: “Gấu
Hoán?”.
“Sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn, dù sao trước
nay chúng ta vẫn luôn là bạn…”
Từ Vĩ Trạch cắt ngang: “Em đang vì chuyện của Đường
Tiếu Vi?”.
Thư Hoán cũng không phủ nhận. Coi như là đúng vậy
đi. T_T
Từ Đường Tiếu Vi, cô có thể nhìn thấy vết xe đổ.
Từ Vĩ Trạch nhẫn nại giải thích: “Anh đã nói đứa
bé đó không phải con của anh, anh không chạm đến cô ấy, là do cô ấy hiểu lầm.
Hơn nữa đó là trước lúc anh tỏ tình với em, thậm chí còn trước khi anh nhờ em
giả làm bạn gái. Sao có thể xem là anh ngoại tình được?”.
Haizzz, đương nhiên. Nói đúng ra thì anh không
làm sai. Nhưng nếu sau này anh cũng nói về cô như thế với bạn gái tiếp theo thì
cô phải làm sao?
Đường Tiếu Vi mạnh mẽ hơn cô nhiều, dù là cá
tính hay năng lực đều vượt xa cô, thế mà một mình đối mặt với mọi chuyện đã rất
vất vả rồi, nữa là cô. Đến lúc đó không biết cô sẽ đau lòng đến mức nào.
“Dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng chia tay, chi
bằng nhân lúc này chia tay luôn đi.”
Sắc mặt Từ Vĩ Trạch rất xấu: “Thế nào là nhân
lúc này?”.
Thư Hoán cũng không tránh né: “Em hỏi anh, anh
có bạn gái dài nhất là bao lâu?”.
Từ Vĩ Trạch ngẩn người, sau đó cau mày: “Anh có
thể không trả lời không?”.
Thư Hoán như muốn khóc: “Dù anh không trả lời,
em cũng biết. Nhiều nhất là ba tháng, ngắn nhất là một tuần.”
Từ Vĩ Trạch ngượng ngùng: “Gấu Hoán…”
Thư Hoán hạ quyết tâm: “Thế nên chúng ta cũng sắp
rồi phải không, có lẽ chỉ là chuyện ngày một ngày hai thôi, để em nói thay anh
vậy.”
Từ Vĩ Trạch bỗng nhìn chằm chằm, ánh mắt rất dữ
dội.
Thư Hoán chưa kịp đoán ý anh thì Từ Vĩ Trạch đã
bế thốc cô lên, đặt cô lên bàn rồi kéo mạnh váy cô.
Thư Hoán cảm nhận được sức mạnh của anh, cô sợ
hãi giãy giụa.
Cưỡng bức gì đó chỉ là chuyện nhỏ, cô cũng không
nghĩ rằng Từ Vĩ Trạch làm tổn thương mình. Nhưng vấn đề là anh đang phát điên,
vô cùng thô bạo, chỉ sợ sau lần này, thân phận “mẹ tương lai” của cô cũng biến
mất.
Như thế thật quá bi thảm, tuy cô rất giận mình tự
dưng lại đem áp lực này vơ vào người, hối hận vì sao lúc đầu không phòng tránh,
nhưng một khi đã xác định có rồi thì cho dù những ngày tháng phải làm bà mẹ đơn
thân về sau có vất vả mấy, cô cũng không thể không yêu thương nó.
Nhưng chuyện này cô không thể nói ra, chỉ có thể
ra sức chống cự: “Anh tránh ra, tránh ra!”.
Từ Vĩ Trạch bịt miệng cô, ôm lấy lưng cô, ép cô
về phía mình. Anh mạnh mẽ vô cùng, cô không thể kháng cự.
Trong lúc luống cuống, Thư Hoán vớ lấy lọ hoa
trên bàn, không nghĩ gì mà đập vào đầu anh.
Tuy Từ Vĩ Trạch đã nghiêng đầu tránh theo bản
năng nhưng lọ hoa vẫn đập trúng vào trán anh.
Đòn tấn công này khiến anh sững sờ, dừng lại, đờ
ra không làm gì cả.
Một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, nói: “Xin lỗi”.
Sau đó anh đưa tay lên chùi trán một cái rồi lặng
lẽ bỏ đi với vết thương đang chảy máu.