CHƯƠNG 6: VỀ CHUYỆN “CƯỚP TÚI HAY CƯỚP VỢ”
Cảnh sát cũng đến rất nhanh. Trực ban là Lưu Đại Võ với cộng sự là Đoạn Dao Dao đến nhìn thấy Hùng Hạo Nhiên với Hướng Dương Viễn thì rất kinh ngạc. Hùng Hạo Nhiên cũng không chào hai người mà đứng lên, nhìn về phía Dương Viễn hừ một cái rồi mặt lạnh đứng một bên.
Tên cướp xui xẻo la hét nãy giờ đến khàn cả giọng, vất vả lắm thì mới được đứng lên thì tay cũng tê, đứng thẳng cũng khó mà chỉ có thể ai ai rên rỉ. Lưu Đại Võ thừa dịp Đoạn Dao Dao còng tay thì chạy đến chỗ Hùng Hạo Nhiên hỏi thăm: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cướp túi mà cũng hoành tráng như thế, tên này không phải cướp phải túi thuốc nổ chứ?”
Hùng Hạo Nhiên châm điếu thuốc, rít một hơi mạnh, thấp giọng nói: “Đừng làm cho những mọi người biết chúng tôi là cảnh sát, lúc về thì anh nói là gặp người ra tay vì chính nghĩa, lúc đến thì người đi rồi..”
“Vì sao?”
“Tôi đánh hắn.”
“A?” Lưu Đại Võ há to: “Chỉ là cướp cái túi chứ đâu phải là cướp vợ cậu, làm gì đến mức đó chứ?”
“Đến đó!” Hùng Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn đâm Hướng Thang Viên.”
“Sao cơ? Có nghiêm trọng không? Nhanh đưa vào bệnh viên đi.”
“Anh đi mà hỏi. Tôi mặc kệ. Tiểu tử thối, nhìn thấy cậu ta, tôi liền bực mình.”
Lưu Đại Võ nhìn nhìn Hùng Hạo Nhiên lại quay sang nhìn người bên kia đang ôm cánh tay, cắn chặt hàm, nhìn dân chúng đang bu xem, quay lại ngại ngại nói: “Có lẽ cậu hỏi thì tốt hơn…”
“Không hỏi!”
“…”
Lưu Đại Võ rất xoắn, ai nói cho anh biết vì sao mình lại dính vào đôi thầy trò này. Thường xuyên trình diễn tiết mục đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà a a a a!!!
Cuối cùng vẫn là Hướng Dương Viễn giải vây, để Lưu Đại Võ với Đoạn Dao Dao giải tên cướp về đồn công an, không muốn làm trễ việc, Lưu Đại Võ như được nhận ân xá lập tức dẫn đồ đệ của mình rời đi.
Hướng Dương Viễn với Hùng Hạo Nhiên giằng co một lúc, cuối cùng chịu thoả hiệp: “Này, Hùng Hạo Nhiên.”
Không phản ứng.
“Đang nói chuyện với anh đó.” Hướng Dương Viễn đẩy hắn một cái, vén tay áo lên: “Thật sự là không có việc gì mà, tôi lừa anh làm gì?”
Hùng Hạo Nhiên không tình nguyện quay người kéo tay cậu nhìn nhìn, xác thực không có chuyện gì thì mới nghi hoặc hỏi: “Rõ ràng nãy tôi nhìn thấy mà.”
Hướng Dương Viễn ngượng ngượng nhếch miệng nói: “Hắn dùng chuôi dao đâm tôi.”
Hùng Hạo Nhiên sững người, sau đó phì cười, dùng sức vò loạn tóc cậu: “Dùng chuôi dao đâm mà cậu cũng kêu được, thật là có tiền đồ!”
Hướng Dương Viễn đỏ mặc, biện bạch nói: “Hắn đâm vào củi chỏ làm tôi tê tay, tôi kêu một tiếng thì sao chứ!”
Mãi đến khi tới dưới nhà rồi thì Hùng Hạo Nhiên vẫn còn cười trên nỗi đau khổ của người khác không ngậm miệng được. Hướng Dương Viễn nhìn bộ dạng cợt nhả kia tức đến mức cũng không chào mà xoay người về.
“Ai, Hướng Thang Viên!”
Hùng Hạo Nhiên từ phía sau gọi lại, cậu quay đầu thấy hắn chạy về phía mình, trên cổ một mảnh ấm áp.
“Trả lại khăn cho cậu, buổi tối gió lớn, đừng để bị lạnh.”
Buổi tối rất yên tĩnh, giọng của Hùng Hạo Nhiên làm cho người ta có cảm giác ôn nhu. Hướng Dương Viễn sờ sờ khăn, hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi mới không sợ lạnh, ngốc.”
“Ồ…” Hướng Dương Viễn nhẹ giọng nói: “Vậy anh nhớ uống thuốc.”
“Ừm.”
“Còn có, đừng hút thuốc nữa.” Hướng Dương Viễn khịt khịt mũi, nói dối: “Tôi bị viêm mũi, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh làm tôi khó chịu.”
Hùng Hạo Nhiên cười cười nói: “Được.”
“Tôi đi đây, anh nghỉ sớm đi.”
Hùng Hạo Nhiên nhìn theo Hướng Dương Viễn đi khỏi cửa tiểu khu rồi mới quay người lên lầu, trước tiên sờ túi đem bao thuốc mới mua lúc chiều ném vào thùng rác.